Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 16: Chương 16: Không được tự nhiên.




Editor: Mây

Hoàng đế một thân vàng óng, Quý U đương nhiên đã sớm phát hiện.

Quý U cứ tưởng đêm nay Hoàng đế đi tìm Tình quý tần, Quý U tự cảm thấy cũng không có gì. Chung quy hậu cung này nhiều nữ nhân như vậy, Hoàng đế có qua nhiều lựa chọn! Tình quý tần là người được sủng ái nhất, hắn đi tìm nàng ấy cũng không có gì kỳ quái.

Hoàng đế tuy rằng sủng ái nàng, nhưng hậu cung vẫn còn một đống người chờ hắn sủng.

Quý U được thị tẩm nhiều ngày liên tiếp đã là điều nàng không ngờ tới rồi. Quý U luôn chuẩn bị nếu Hoàng đế đến thì hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, nếu không đến nàng cũng chỉ có thể đạm nhạt sinh hoạt theo phép tắc hậu cung.

Quý U sẽ không cứng rắn đem Hoàng đế kéo lại đây, đương nhiên Hoàng đế đến đây nàng cũng sẽ không chủ động đẩy hắn ra ngoài, cái gì mà hiền lành rộng lượng, mưa móc quân ân gì đó là chuyện của Hoàng hậu nương nương.

Cho nên thời điểm Hoàng đế ở đằng kia chăm chăm nhìn mình, Quý U còn đang kinh ngạc, hôm nay sao lại không đến chỗ Tình quý tần thế kia? Còn công phu suy tính kinh ngạc của Quý U là làm Hoàng đế nghĩ là nàng đang tức giận.

Thích Bạch nhìn bộ dáng nàng đang ngây ngẩn dưới ánh đèn, người bình thường sớm nhào lên hiện tại mặt lại không chút thay đổi, tâm hắn liền run rẩy, thật sự tức giận? Thật là keo kiệt, một cái đèn cũng so đo thua thiệt, hắn có lúc nào thưởng cho nàng cái đồ gì kém hơn đèn hoa sen sao?

Nếu Tiểu Thịnh Tử biết nội tâm của Hoàng đế đang hoạt động theo hướng nào nhất định sẽ ngửa mặt lên trời hét to, Hoàng đế bệ hạ không phải nên trách cứ tiệp dư nương nương ghen tị sao? Cái này cùng với giá trị của đèn hoa sen đến cùng thì có quan hệ gì đâu a!

“Khụ khụ, càng lúc càng không có quy củ. Trẫm tiến vào lâu như vậy cũng không tiến đến thỉnh an, cũng không châm trà,” Thích Bạch quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Quý U vừa nghe vội hồi thần, nhanh chóng thỉnh an rồi tiến đến châm trà. Hoàng đế nhìn nàng làm theo những lời hắn chỉ cảm thấy nghẹn lời, nàng lúc nào thì ngoan ngoãn như vậy?

“Thỉnh Hoàng thượng dùng trà” Quý U đưa cho Hoàng đế ly trà liền thành thật đứng bên cạnh.

“Đây là làm sao? Tức giận nên không chào đón trẫm sao?” Thích Bạch có chút tức giận! Trẫm cũng nói với ngươi rồi, ngươi còn không nói lời nào sao.

Quý U bởi vì hai ngày nay tương đối mệt mỏi nên suy nghĩ có chút trì trệ, đang phát ngốc lại nghe thấy lời này mới nhìn thấy sắc mặt của Hoàng đế không tốt lắm, thoáng suy nghĩ lại, mặc dù không dám tin tưởng, nhưng mà hình như cũng đoán được một ít. Lẽ nào Hoàng đế cảm thấy mình giận dỗi không để ý đến hắn? Nguyên nhân cụ thể của việc giận dỗi là do chiếc đèn kia?

“Ngài không muốn nhìn thấy coi như xong, ở nơi này của thần thiếp lại hung dữ!” Quý U nói xong thì ủy khuất đứng đó.

Thích Bạch nhìn thấy nàng lại giở dạng càn quấy không chịu nói đạo lý ra, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Thế này mới đúng, vừa rồi ngây ngẫn không nói lời nào, nàng đang dọa ai đó!

“Trẫm không muốn nhìn nàng thì có thể đến Vĩnh Thọ cung này sao? Trẫm chỗ nào thì hung dữ với nàng?” Thích Bạch liền cùng nàng phân rõ phải trái.

“Còn nói ngài không hung dữ với thần thiếp, ngài đây không phải là đang rống giận với thần thiếp hay sao? Thần thiếp bất quá chỉ là mệt mỏi! Hai ngày nay chuẩn bị lễ vật cho ngài cũng không có nghỉ ngơi được không!” Quý U nói xong liền có chút nghẹn ngào, quay mặt qua một bên, không nhìn đến Hoàng đế nữa.

Lễ vật? Lễ vật gì? Thích Bạch vừa nghe thanh âm của nàng run lên thì đau lòng muốn hỏng luôn rồi. Chỉ hận chính mình vì sao không hảo hảo nói chuyện với nàng, vốn là bản thân lại đuối lý rồi. Tính tình cứng rắn không đưa cho nàng một cái đèn hoa sen nào, đừng nói chỉ là một ngọn đèn, hiện tại nàng đòi cái gì hắn đều sẽ mang đến cho nàng.

“U U, đừng khóc, không phải trẫm hung dữ với nàng, trẫm chỉ là nói chuyện có chút lớn tiếng thôi.” Thích Bạch nhanh chóng ôm nàng vào lòng dỗ dành. Bọn họ ở chung mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đều cười hì hì quấn lấy hắn, lúc nào thì thấy nàng chịu ủy khuất như vậy.

Nhìn nữ nhân vùi đầu vào ngực mình khóc nức nở, tâm Thích Bạch cũng đau đến lợi hại. Chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành, không chút suy tính nói những lời dễ nghe, Thích Bạch chưa từng nói qua những lời này, chỉ hận mình bình thường ít đọc qua những bản tài tử giai nhân! Thật là ứng với câu lúc cần dùng đến sách vở mới hận mình thiếu tri thức.

Nhìn nàng dần dần nín khóc, chỉ thỉnh thoảng run lên một cái, Thích Bạch mới đem nàng ôm đến chậu rửa mặt, lau mặt cho nàng, sau đó ôm nàng lên đùi hắn, ngồi lên giường.

“U U, đừng khóc. Trẫm thật không hung dữ với nàng, nàng vừa nói chuẩn bị lễ vật gì a?” Thích Bạch nhanh chóng đổi đề tài nói.

Nhưng mà đề tài này rõ ràng là không tốt, ánh mắt của nàng vừa khô bây giờ lại bắt đầu thấm ướt. “Thần thiếp... Thần thiếp nghĩ đây là lễ mừng năm mới đầu tiên chúng ta ở cùng một chỗ, mấy ngày nay liền muốn chuẩn bị lễ vật cho Hoàng thượng, ngủ không đủ nên mới ngẩn người, không phải là không để ý đến ngài!” nói xong nước mắt liền rớt xuống, Quý U nhanh chóng lấy tay lau đi!

Thích Bạch nghe nàng nói, tâm lại như bị đánh cho một quyền, kết quả nhìn đến tay nhỏ lau nước mắt của nàng, liền nhanh chóng kéo qua, mở ra xem, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đầy vết thương trải rộng, vừa sưng, vừa đỏ, rõ ràng là vết thương mới.

“Đây cũng là do chuẩn bị lễ vật làm ra? Như thế nào lại bị thương thành như vậy? Trẫm muốn lễ vật này để làm gì!” Nắm chặt tay nàng lại, không cho nàng rút đi, lại nhanh chóng cho Tiểu Thịnh Tử đi truyền ngự y.

“Thần thiếp không nghĩ nói cho Hoàng thượng biết thần thiếp chuẩn bị thứ gì, là muốn cho Hoàng thượng vui mừng, ngài đúng là muốn nó làm gì đâu, ngài là không muốn đúng không?” Quý U nói đến đây, nước mắt như châu như ngọc thi nhau rớt xuống. Một tay nàng bị Hoàng đế nắm chặt, liền dùng tay còn lại chà sát trên mặt, nhưng muốn lau cũng lau không hết...

Thích Bạch quả thực hận mình không nên nói, hắn lúc nào thì nói không cần. Hắn đây không phải là đau nàng, thương nàng sao! Nhìn nàng nước mắt đầy mặt liền trực tiếp hôn lên mắt nàng, nước mắt của nàng Thích Bạch nếm vừa đắng vừa chát, chỉ muốn nàng đừng khóc nữa, rõ ràng người sai là hắn, vì sao nàng lại phải khóc.

Vừa nhìn vết thương trên tay nàng, hắn đã biết là do công cụ điêu khắc gây nên. Nghĩ tới nàng lòng tràn đầy vui vẻ ở trong Vĩnh Thọ cung chuẩn bị lễ vật cho mình, chính mình chẳng những không thưởng cho nàng, còn thưởng cho nữ nhân khác gì đó! Đến nơi này còn hung dữ với nàng, Thích Bạch trước giờ không cảm thấy mình lại là kẻ hỗn đản đến như vậy!

Thích Bạch nắm tay Quý U, thỉnh thoảng lại đưa tới bên miệng hôn lên, lại ôm Quý U, nói bên tai nàng đều là do trẫm không tốt. Lúc Đỗ thái y tiến vào chính là thấy cảnh tượng như vậy.

Thích Bạch nhìn Đỗ thái y tới thì nói nhanh “Còn sững sờ làm gì! Mau chóng tới xem cho Tích tiệp dư một chút!”

Quý U cảm thấy Thích Bạch lại muốn hung dữ với thái y, liền lắc lắc tay áo hắn không cho hắn tức giận. Thích Bạch vừa thấy tiểu nữ nhân chịu ngoan ngoãn trở lại liền dỗ dành “Trẫm không có tức giận, nàng mau cho thái y xem vết thương, nàng ngoan ngoãn nha.”

Đỗ thái y ở trong cung nhiều năm như vậy nhưng làm gì gặp qua tình huống này. Ánh mắt nhìn Tích tiệp dư như nhìn nữ thần, thần tượng!

Đỗ thái y nhìn vết thương của Quý U rồi nói “Miệng vết thương của Tích tiệp dư cũng không sâu, thần cho Tích tiệp dư một lọ thuốc mỡ, bôi lên là tốt rồi.” Đỗ thái y vội vàng hồi bẩm với Hoàng thượng đang ngồi một bên. Bộ dáng Hoàng thượng nhìn mình chằm chằm thật là đáng sợ, thần kinh hãi a!

“Được rồi, mang theo Tiểu Thịnh Tử đi lấy dược, nhanh lên!”

Tiểu Thịnh Tử có thể xem như là chạy vội đi lấy dược, lại chạy vội trở về. Hắn đã nhìn ra, Hoàng thượng thưởng cái đèn kia cho Tình quý tần, lúc này không biết đã hối hận ra cái dạng gì, hướng gió trong hậu cung này thay đổi hoàn toàn a.

Thích Bạch cầm dược vội nhanh chóng bôi thuốc cho tiểu nữ nhân trong lòng mình. Hắn hết sức nghiêm túc, bôi một chút lại hỏi nàng có đau không. Mới đầu Quý U chỉ đáp là không đau, sau thấy hắn hỏi không dứt liền nói “Ngài bôi một chút, lại thổi cho thần thiếp một chút.” Hoàng đế liền im lặng bôi thuốc, chốc chốc lại thổi cho nàng, miễn bàn là đã dụng tâm nhiều như thế nào.

Mắt thấy dược cũng lau xong, nàng cũng ngừng khóc, Thích Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.

Thích Bạch nghĩ là vẫn nên giải thích với nàng một chút, bằng không nàng lại nghĩ hắn lòng dạ hẹp hòi, thưởng đồ cho nữ nhân khác lại đến chỗ nàng nổi giận, hắn sẽ thành loại người nào! Vạn nhất về sau nàng sợ hắn thì hắn biết đi tìm ai! Vạn nhất nàng không chịu đem lễ vật tặng hắn thì làm thế nào!

“U U, là trẫm không tốt. Trẫm không nên nói chuyện lớn tiếng, trẫm thật không biết U U của trẫm lại đang làm lễ vật tặng trẫm. Trẫm không cảm kích cũng coi như xong đi, đằng này lại đem U U của trẫm chọc cho đến khóc. U U, nàng đừng tức giận, khụ khụ, cái đèn hoa sen bát bảo kia rất khó coi, Tình quý tần đưa canh cho trẫm, trẫm liền thưởng cho nàng ta một cái đèn, đây chính là lễ vật qua lại thôi. Trẫm không phải là giận dỗi U U không đưa canh cho trẫm, U U của trẫm ngoan như vậy, tốt như vậy, thích trẫm như vậy, còn làm lễ vật tặng trẫm, tay còn bị thương, trẫm đau lòng còn không kịp.” Thích Bạch cố gắng hết sức lực muốn làm cho nàng cười lên.

Quý U nhìn Hoàng đế đang dỗ dành mình lại bắt đầu ngẩn người. Hoàng đế nói chuyện rất ôn nhu, tràn ngập tình cảm cùng lấy lòng. Một người có nhiều nữ nhân như vậy lại không phiền chán ở đây dỗ dành chính mình, Quý U không muốn thừa nhận tâm nàng đã trở nên mềm nhũn rồi.

Thích Bạch nhìn nàng ngẩn người, liền nghĩ nàng khẳng định là mệt muốn chết rồi. Hắn cởi quần áo nàng, mang nàng đi tắm rửa, chăm chú nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ cho cả hai xong, hắn lại ôm nàng đến nằm trên giường.

Thích Bạch thấy nàng không nói lời nào, tâm cũng lo lắng đề phòng. Thích Bạch chưa từng dỗ dành người nào khác, hắn cũng không biết biểu đạt lời xin lỗi của mình thế nào. Liền chỉ có thể ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.

Quý U nhẹ nhàng ôm chặt eo Thích Bạch, cảm nhận được động tác của nàng, tim hắn đập thật nhanh.

“Thần thiếp kỳ thật không giận dỗi chuyện Hoàng thượng đưa cho Tình quý tần tỷ tỷ đèn hoa sen mà không đưa cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là sợ Hoàng thượng thích người khác rồi sẽ không nhớ tới thần thiếp nữa, nhưng thần thiếp không dám nói, thần thiếp sợ Hoàng thượng thấy U U không ngoan như vậy, không hiểu chuyện như vậy, cũng không hiểu chuyện như ngài nghĩ, sẽ chán ghét thần thiếp.” Giọng nói của Quý U vô cùng thấp, thì thào nhỏ nhẹ, Thích Bạch phải cố hết sức lực mới nghe được âm thanh.

Cảm giác trước ngực lại trở nên ướt át, Thích Bạch đau lòng nắm thật chặt tay Quý U, ôn nhu nói “U U của trẫm dù không ngoan, không nghe lời, không hiểu chuyện thì trẫm vẫn thích nàng, thích ghê gớm, trẫm không nghĩ tới là sẽ thích nàng đến như vậy. U U của trẫm không cần phải sợ, lần này là do trẫm sai có được hay không.” Nói xong bóp nhẹ cằm nàng, hôn lên trán, mắt, mũi, môi nàng.

Hôn xong lại nhìn sâu vào mắt Quý U, hai người không ai nói với ai lời nào, nhìn nhau thật lâu, tựa hồ như nhìn thẳng vào lòng của đối phương.

Cuối cùng Quý U nhẹ nhàng mỉm cười, khóe mắt ướt át, nhưng lại đẹp đến kinh người. Quý U cũng học động tác của Thích Bạch, nắm nhẹ cằm hắn, hôn lên trán, mắt, mũi, miệng, lỗ tai, hầu kết,...

Lại là một đêm kiều diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.