Thời gian qua mau.
Ngày hôm nay, Thích Bạch không ở trong Thân Hiền điện xử lý công vụ, Lục Viễn mang theo một người từ kinh thành chạy tới bẩm báo sự vụ trong quân. Thích Bạch thấy Quý U đang ngủ ngon, sợ giọng của bọn họ đánh thức nàng nên mang theo hai người này đi nơi khác nói chuyện.
Lúc Quý U tỉnh dậy, gọi tên Thích Bạch nhưng không thấy tiếng trả lời, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, rốt cuộc hắn cũng có thể an tâm rồi? Từ lúc hắn đọc sách y thuật đến nhập ma, nửa bước cũng không rời khỏi nàng, ăn cơm, đi đường, tắm rửa, viết chữ, đọc sách, vẽ tranh, nàng làm cái gì hắn cũng nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng xảy ra điều gì sơ suất.
Hứa ma ma nghe động tĩnh bên trong vội vàng tiến vào đỡ nàng.
“Hoàng thượng đâu?”
“Có người từ kinh đô tới, Hoàng thượng mang người đến điện khác để thương thảo rồi ạ.” Hứa ma ma đỡ chủ tử ngồi xuống trước gương, lấy lược gỗ chải từng sợi tóc cho nàng.
Đây là do thái y giao phó, bởi vì chủ tử mang thai nên ngủ không tốt lắm, dễ mệt mỏi. Mà chải đầu sẽ giúp nàng nâng cao tinh thần, lưu thông khí huyết, cải thiện giấc ngủ, vô cùng có lợi với thai phụ. Bất quá, bình thường đều là Hoàng thượng làm chuyện này, chỉ khi nào Hoàng thượng bận rộn thì mới đến lượt Hứa ma ma.
“Ta nói để ta về An Hòa điện thì hắn lại không chịu, nay hắn phải đi ra ngoài nói chuyện rồi. Người bên ngoài chắc chắn sẽ nói là ta chiếm đoạt Thân Hiền điện, ta vô tội nha.” Quý U nhắm mắt lại.
Hứa ma ma không để ý đến lời oán giận của chủ tử, chủ tử dám nói xấu Hoàng thượng nhưng không ai dám tiếp lời, bà chịu lắng nghe đã là tốt lắm rồi. Mà giọng điệu của chủ tử lại ngọt ngào như vậy, làm gì có nửa điểm chán ghét nào, bà không thèm vạch trần vì sợ chủ tử ngại ngùng thôi.
Quý U oán trách một lát, cảm thấy tự nói một mình thì có chút nhàm chán, “Ta đói bụng rồi.”
Hứa ma ma gật đầu, khẩu vị của chủ tử càng lúc càng tốt. Một ngày dùng bốn, năm bữa là bình thường, chung quy thì trong bụng chủ tử có đến hai tiểu chủ tử đó. Hứa ma ma giúp chủ tử vấn kiểu phi tiên kế, cắm lên hai cây trâm ngọc màu xanh, khoác thêm áo cho nàng rồi mới đi Ngự thiện phòng. Hứa ma ma muốn gắt gao kiểm tra từ nguyên liệu nấu ăn, cách nấu cho đến sắp xếp lên bàn ăn.
Niệm Hạ tiến vào thông báo, nói Lục quý nhân đến tìm, còn nói nàng ấy và chủ tử cùng đến từ một nơi.
Quý U cảm thấy có chút kinh ngạc, nơi nào? Lục Nhạc Dao muốn tìm gặp nàng thì cứ đến, sao phải lấy loại lý do này?
Lúc Lục Nhạc Dao tiến vào, thấy Tích phi mềm mại như nước, Lục Nhạc Dao cực lực đè nén tâm tư, tuy cả người Tích phi êm dịu, nhưng có thể vì nàng ấy đang mang thai nên càng nhiều thêm khí tức ôn nhu, an dật, nữ nhân như vậy rất hấp dẫn người khác, đặc biệt là người quái gở như Hoàng thượng.
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tích phi, khi đó Tích phi vẫn còn là Tích tiệp dư, làm nũng trước mặt Hoàng thượng. Khi đó dù Lục Nhạc Dao cười nhưng trong lòng vẫn vô cùng khủng hoảng, bởi vì nàng có dự cảm Tích phi sẽ là địch nhân lớn nhân của đời nàng.
Lúc đó nàng chưa trải qua bất kỳ sự suy sụp, thất bại, sợ hãi, vô vọng nào, nàng linh động, nghịch ngợm, khả ái và ngây thơ. Nhưng hôm nay, nàng nhớ lại kiếp trước, nàng chỉ thấy dã tâm, khát vọng, ghen tỵ nồng đậm.
Dù nàng có lừa mình dối người cũng không thể phủ nhận chuyện Tích phi được sủng ái hơn cả nàng ở kiếp trước, hoặc là căn bản là nàng không có cách nào so được với Tích phi. Mang theo trí nhớ của kiếp trước, nàng muốn phát điên rồi.
Kiếp này nàng nguyện ý làm một nữ nhân đơn thuần, thiện lương vì Hoàng thượng, nhưng điều kiện tiên quyết là Hoàng thượng phải cho nàng một cơ hội.
Quý U thấy Lục Nhạc Dao nhìn chằm chằm nàng, thì ho nhẹ một tiếng.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Làm sao ngươi biết hôm nay Hoàng thượng không có ở đây?”
Lục Nhạc Dao hồi thần, hành lễ với Tích phi rồi mới ngồi xuống, khẽ khàng nói “Tìm ngươi trò chuyện thôi. Về phần làm sao biết Hoàng thượng không ở đây thì… Ngươi quên rằng hôm nay ca ca ta đến tìm Hoàng thượng sao? Đã mấy tháng rồi chúng ta mới mặt đối mặt nói chuyện như thế này, thời gian đúng là trôi qua quá nhanh.”
Quý U gật đầu.
“Ngẫm lại trước đây ta còn muốn làm tỷ muội tốt với ngươi, nhất định là ngươi ở sau lưng ta chê cười ta ngây thơ. Không biết ngươi nói gì với Hoàng thượng mà ngài ấy lại ra lệnh cưỡng chế ta không được tới tìm ngươi.”
Quý U từ chối cho ý kiến.
“Rõ ràng là người nên chết lại sống thật tốt, người nên được sủng ái lại nghèo túng như vậy, người đã chết lại được sống thêm lần nữa.”
Lục Nhạc Dao nói xong thì cười châm chọc nhìn Quý U.
“Cho nên ngươi cảm thấy ta và ngươi đến từ cùng một chỗ? Chỗ nào?” Quý U nhướng mày.
“Ngươi không cần chối, ta và Tình quý tần đều nhớ lại chuyện kiếp trước, mà ngươi, Quý U, đã sớm chết rồi.”
Lục Nhạc Dao thấy Quý U không chút dao động, liền nói tiếp “Có phải ngươi cảm thấy kỳ quái vì sao Tình quý tần lại hận ta như vậy đúng không?”
“Ngươi chớ nên đắc ý, nếu ta nhớ lại sớm một chút thì ngươi có cơ hội leo lên chỗ này sao? Kỳ thật ngươi chính là kiếp trước của ta, ta cũng từng độc sủng hậu cung, sở dĩ Tình quý tần hận ta là vì nàng ta thua trên tay ta. Kiếp trước ngươi đã sớm chết rồi, mà bây giờ ngươi vẫn sống, ngươi có thể giải thích một chút không?”
Lục Nhạc Dao cười cười, “Ngươi thừa nhận đi, ngươi không phải Quý U. Rốt cuộc ngươi là ai? Nếu ta nói việc này cho Hoàng thượng, ngươi đoán xem Hoàng thượng sẽ xử lý như thế nào?”
Quý U nghĩ nghĩ rồi nói “Hắn sẽ nói ngươi điên rồi, sau đó hẳn là ném ngươi vào lãnh cung.” Quý U cảm thấy Lục Nhạc Dao sắp điên thật rồi…
“Ngươi đừng mạnh miệng, Hoàng thượng dù cảm thấy ta điên nhưng vẫn nghi ngờ trong lòng. Bởi vì ân oán của ta và Tình quý tần quá sâu. Chuyện nàng và ta làm đều giống nhau, Hoàng thượng nhất định sẽ hiểu rõ điểm ấy. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ có tội danh yêu ma quỷ quái, chờ bị xử trí mà thôi! Chắc chắn ngươi biết hôm nay ta đến đây để làm gì, nếu không sao ngươi lại bằng lòng gặp ta?”
Thấy Tích phi không nói lời nào, Lục Nhạc Dao hừ lạnh một tiếng “Sợ rồi sao? Hiện tại ta chỉ còn hai bàn tay trắng, ta còn cái gì để mất đâu? Ngươi lại khác, chẳng những ngươi được sủng ái mà còn có thai… Nếu bị Hoàng thượng chán ghét, ngươi chắc chắn sẽ thảm hơn ta nhiều!”
Quý U xoa trán “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ như vậy, không nghĩ tới hậu quả sao?”
“Ta đã đem kiếp trước của ta, ngươi và Tình quý tần viết ra. Một khi ta xảy ra chuyện gì sẽ có người giao nó cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định sẽ tin bởi vì ta còn viết rất nhiều việc xảy ra trên triều đình sau này…”
“Tùy ngươi, căn bản là ta không biết ngươi đang nói đến chuyện gì, mà ngươi muốn là gì cũng không cần nói với ta.” Quý U buông tay, vẻ mặt vô tội.
“Vậy ngươi dám lấy đứa nhỏ trong bụng ngươi ta thề không? Nếu ngươi có trí nhớ của kiếp trước, hoặc là ngươi xuyên không đến Hoằng La quốc thì con của ngươi sẽ…”
“Câm miệng!” Quý U ghét nhất là người khác động đến con của nàng.
Lục Nhạc Dao nhỏ giọng cười, quả nhiên, nàng ta không dám thề.
“Ta không muốn gì nhiều, ngươi chỉ cần nói tốt vài câu về ta trước mặt Hoàng thượng là được, sau đó chúng ta sẽ cùng hầu hạ Hoàng thượng. Ta sẽ không uy hiếp địa vị của ngươi… Làm người phải biết đủ, ngươi tùy tiện bố thí cho ta một chút là đủ rồi.”
“Kiếp trước ngươi chết như thế nào?” Quý U đột nhiên hỏi.
“Bị ban rượu độc…” Lục Nhạc Dao không chút nghĩ ngợi trả lời, thống khổ quá sâu, nghĩ tới kiếp trước nàng sống trong lãnh cung, sau đó bị ban rượu độc. Nghĩ tới lúc đó nàng khóc khàn giọng, nhưng Hoàng thượng chẳng gặp nàng lần cuối, tay Lục Nhạc Dao run nhè nhẹ.
Quý U gật đầu, nàng chỉ tò mò với kiếp trước của các nàng ấy mà thôi, chứ chẳng để ý mấy. Bất quá nếu nàng ta chết như vậy thì hẳn là do ý chỉ của Thích Bạch, nàng muốn biết nguyên do.
Lục Nhạc Dao đột nhiên thay đổi sắc mặt “Hiện giờ ngoài hợp tác với ta, ngươi chẳng còn cách nào khác đâu, ta chịu nói chuyện với ngươi là vì muốn hai ta cùng sống tốt, nếu ngươi không giúp ta, ta cũng không cần chiếu cố ngươi. Đến cùng là ngươi có cùng ta hợp tác hay không?”
Trong điện yên tĩnh trở lại, ánh mặt trời chiếu lên hai người, thời gian dường như ngừng lại.
“Không.” Quý U nói xong liền xoay người đi vào nội thất.
Đột nhiên Lục Nhạc Dao bắt lấy cổ tay Quý U, “Ngươi nhất định phải giúp ta!”
Quý U sửng sốt, muốn bỏ tay nàng ta ra “Ngươi mau buông tay!”
Lục Nhạc Dao giống như phát điên, “Ta đã uy hiếp như vậy mà tại sao ngươi còn không chịu giúp ta? Vì sao tình nguyện đồng quy vu tận cũng không chịu đem Hoàng thượng chia cho ta? Hắn vốn là của ta! Ta chịu cùng ngươi hầu hạ Hoàng thượng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi rồi, vì sao ngươi còn muốn bức ta?”
Quý U vẫn chẳng phản ứng gì.
“Ngươi đem Hoàng thượng chia cho ta, ta cầu xin ngươi. Hắn đối với ta rất tốt, ta hối hận rồi… Ta không bao giờ phạm sai lầm nữa, ngươi trả Hoàng thượng lại cho ta đi, hắn là của ta mà!”
Lúc này cửa bị đẩy ra, Hứa ma ma thấy cảnh tượng trong phòng liền sửng sốt, đồ ăn trong tay bị rơi xuống đất, bà cuống quýt gọi thị vệ đến ngăn Lục Nhạc Dao lại.
Lục Nhạc Dao không kiềm chế được cảm xúc, đập vỡ ly trà trên bàn, sau đó cầm một mảnh vỡ hướng đến cổ Quý U, khoa tay múa chân “Không được đến đây!”
Quý U không kịp phản ứng, vừa rồi Lục Nhạc Dao nắm lấy cổ tay nàng, hình như nàng nghe được âm thanh của hệ thống, nhưng trong chớp mắt đã biến mất rồi.
Trong lòng Quý U bối rối, nàng sẽ không chết ở đây chứ? Không thể trách nàng miên man suy nghĩ được, bởi vì mỗi lần gặp gỡ hệ thống nàng đều xảy ra chuyện không may, rõ ràng là nó đã biến mất rồi mà, sao giờ lại xuất hiện? Nó muốn mang nàng đi nữa sao?
Lúc Thích Bạch mang theo Lục Viễn trở lại Thân Hiền điện thì bắt gặp thị vệ đang dùng vẻ mặt khủng hoảng nhìn vào nội thất. Trong lòng Thích Bạch nảy lên, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đầu hắn như muốn nổ tung…
Lục Viễn sợ tới mức hét to “Nhạc Dao!” Chỉ thấy một tay Lục Nhạc Dao túm lấy cánh tay Tích phi, tay kia nắm mảnh sứ đặt trên cổ Tích phi. Toàn bộ cảnh tượng quá mức quen thuộc, lần trước Lục Nhạc Dao hại Tích phi bị thích khách uy hiếp, lần này lại đổi thành Lục Nhạc Dao uy hiếp Tích phi…
“Nhạc Dao, mau buông Tích phi nương nương ra… Muội không muốn sống nữa sao?” Lục Viễn bước lên một bước, muốn ngăn cản Lục Nhạc Dao tiếp tục phạm sai lầm, Lục Viễn hận không thể tát lên mặt hắn một cái, không biết Lục Nhạc Dao đã đợi ở cửa Thân Hiền điện bao lâu rồi.
“Không nên tới, không nên ép ta.” Lục Nhạc Dao đã phát điên rồi, Hoàng thượng không chịu để ý đến nàng, không chịu nghe nàng giải thích… Tất cả là do Tích phi, nếu không có nàng ta, Hoàng thượng vẫn sẽ thuộc về Lục Nhạc Dao nàng!
“Ngươi muốn gì cứ nói, giờ thì thả Tích phi ra.” Thích Bạch cố gắng trấn định.
Lục Nhạc Dao bật cười nhìn Hoàng thượng, nghe lời nói của hắn thì lạnh mặt lại “Tích phi, Tích phi, trong mắt ngươi chỉ có Tích phi! Rõ ràng người mà ngươi yêu là ta! Vì sao không để ý đến ta!”
Quý U khuyên nhủ “Người Hoàng thượng yêu là ngươi, giữa các ngươi có sự hiểu lầm mà thôi, giờ ngươi nên nhanh chóng giải thích cùng Hoàng thượng đi.”
Thích Bạch cũng hiểu được, liền nói “Đúng, không liên quan đến Tích phi. Là do trẫm cảm thấy ngươi quá mức độc ác.” Thích Bạch tùy tiện tìm một lý do.
“Ta độc ác? Đều vì ngươi! Ngươi sủng ái ta, yêu ta, vì sao không chịu cho ta mang hoàng tự?” Lục Nhạc Dao rơi vào hồi ức “Đều do ngươi sai, ngươi không chịu nghe ta giải thích…”
“Không! Ngươi chỉ muốn cứu nữ nhân này mà thôi!” Lục Nhạc Dao đang muốn đi qua, đột nhiên phản ứng lại.
Lục Viễn cũng nắm bắt được “Muội muội, từ nhỏ Hoàng thượng đã yêu thích muội rồi, sao lại thích người khác được. Hoàng thượng và ca ca rất hối hận, chúng ta không nên đối xử với muội như vậy. Muội nghe Hoàng thượng giải thích đi, được không?”
Thích Bạch mất tự nhiên, giơ hai tay ra, động tác này hắn đã làm với Quý U hàng trăm lần, đây là lần đầu tiên hắn làm với người khác “Trẫm sai rồi, ngươi qua đây nghe trẫm giải thích.” Nói lời này đã là cực hạn của hắn rồi…
Hai đời Lục Nhạc Dao vẫn chưa từng thấy đế vương ôn nhu như vậy, đây là mơ sao?
“Thật sao?”
“Trẫm yêu ngươi, Tích phi chỉ là để ngụy trang…”
Lục Nhạc Dao buông lỏng tay, mảnh vỡ rơi xuống đất.
Nhân cơ hội đó, Quý U bỏ cánh tay Lục Nhạc Dao ra khỏi tay nàng, thị vệ liền cuống quýt tiến lên bắt lấy Lục Nhạc Dao.
Lúc bị ngăn cản Lục Nhạc Dao điên cuồng gào thét “Tích phi là yêu quái! Hoàng thượng!”
Quý U vừa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên cảm nhận dòng nước chảy ra dưới thân, không phải là vỡ ối rồi chứ!
“Thích Bạch! Hứa ma ma!”
Thích Bạch làm gì còn tâm trí đâu mà để ý Lục Nhạc Dao, nhanh chóng ôm Quý U vào nội thất “Truyền thái y, gọi ma ma tới.”
-------Ta là đường phân cách ngoại truyện kiếp trước của Lục Nhạc Dao-------
Trong làng giải trí, ta là kẻ thất bại.
Trong giới này, không tiền tài, dung mạo, thân thế, bối cảnh có nghĩa là ngươi không thể nổi tiếng.
Trước khi xuyên không, cuộc đời của ta là diễn vai nữ phụ, tiểu tam, người khác mà nhắc tới ta thì chỉ gọi là người kia, hay là diễn viên đóng thế gì đó.
Đêm xuyên không đó ta nhớ rất rõ, ta đi dạo bên bờ biển để giải sầu, ta rất giận vì mấy người trong đoàn phim không để ý đến ta mà lại không có cách nào để phát tiết nên mới nhặt vỏ sò ném xuống biển để biểu lộ tâm tình hậm hực.
Sở dĩ ấn tượng được khắc sâu bởi vì ta nhặt được một cái vòng tay nạm kim cương, tuy ta không mua nổi loại mặt hàng này nhưng ta đã thấy qua rất nhiều nên ta biết đây là hàng thật. Ta vội vàng mang lên tay, cái này phải diễn đến chục bộ phim mới mua nổi. Nhưng ta kiếm tiền khổ sở như vậy thì sao lại nỡ bỏ tiền ra mua một chiếc vòng chứ. Đây chính là đãi ngộ của người có tiền, thật đáng ngưỡng mộ.
Để ăn mừng, ta về nhà mở một chai rượu, sau đó say sưa.
Khi mở mắt ra ta đã thấy mình ở Hoằng La quốc, ngoại trừ tiếc nuối chiếc vòng tay, ta không còn chút lưu luyến nào với hiện đại.
Sau này ta gặp được số mệnh của ta, chân ái, duyên phận của ta – Hoàng đế tương lai của Hoằng La quốc.
Lúc ấy ta mừng thầm, đó là Hoàng đế, không phải đạo diễn, không phải ảnh đế, không phải tổng giám đốc, là sự tồn tại cường đại hơn tất cả bọn họ. Hắn là Hoàng đế chấp chưởng thiên hạ, đó là người mà quân muốn thần chết thần không thể không chết.
Ta là đích nữ của Lục đại tướng quân, ca ca của ta là bằng hữu của Thái tử. Thân phận này của ta làm ta nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại. Không ai hoài nghi một tiểu nữ hài, dựa vào sự hiểu chuyện, khả ái, lương thiện, kỹ xảo nhiều năm ta dễ dàng đạt được tất cả sự ưu ái của mọi người.
Hắn giống các đế vương khác ở chỗ từ nhỏ đã khiếm khuyết tình thân, khác với các đế vương khác ở chỗ, hắn không phải là người háo sắc.
Nếu thiếu thốn tình thân, không ham sắc đẹp, ta liền bù đắp tình thân cho hắn, làm muội muội của hắn, thanh mai trúc mã. Lúc hắn bị thương ta giúp hắn thoa thuốc, lúc hắn sinh bệnh ta ca hát cho hắn nghe, thừa dịp hắn không chú ý, ta sẽ nắm tay hắn.
Hắn đáp ứng sẽ cưới ta, nhưng lại cưới nữ nhi của thừa tướng. Bởi vì ta còn quá nhỏ, mọi chuyện đều trong dự liệu, cho nên ta không oán hận một câu nào.
Ta mong mỏi ngày đêm tới ngày cập kê, nhưng vì muốn sắc đẹp nở rộ nên mới đợi thêm một năm để tham dự tuyển tú.
Sau này ta say rượu thổ lộ, vào Tết nguyên tiêu ta tặng lễ vật cho hắn, ta đấu mã cầu thắng thổ lộ với hắn ngay trước mặt mọi người, ta lên kế hoạch từng bước để nắm giữ tim Hoàng thượng.
Ta vừa tiến cung, phần vị đã vượt qua Tình quý tần được sủng ái nhất. Nhưng Hoàng thượng vẫn chưa sủng hạnh ta.
Không sao hết, ta có kiên nhẫn, ta đưa bản tập ta tỉ mỉ chuẩn bị cho Hoàng thượng, bên trong kể lại từng chút câu chuyện của chúng ta, tất cả sự nhớ mong ta dành cho hắn.
Ta tận mắt nhìn thấy sự rung động trong mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng cô độc, ta nguyện ý làm nữ nhân yêu hắn mười năm trời.
Rốt cuộc Hoàng thượng cũng sủng hạnh ta, ta thành nữ nhân của hắn, đêm hôm đó, ta khóc, ta ngỡ rằng đó là vĩnh viễn.
Nhưng Hoàng thượng vẫn không thường xuyên sủng hạnh ta, ta cho rằng Hoàng thượng không thích chủ động nên dần dần thay đổi, Hoàng thượng sẽ đến trong cung ta ngủ lại, số lần sủng hạnh ta càng lúc càng ít, thẳng đến lúc một lần cũng không có.
Ta biết chỉ thâm tình thôi là không đủ, làm thơ, múa trong tiết Vạn thọ, làm đồ ăn mới lạ,… Ta sử dụng mọi cách để hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng.
Hoàng thượng thật sự đối tốt với ta, ban cho ta vô số kỳ trân dị bảo, ta dùng Lăng La tơ lụa, dùng sơn hào hải vị… Ta đứng ở địa vị rất cao, ngoại trừ Hoàng hậu, mọi nữ nhân trong hậu cung đều phải nhìn sắc mặt của ta.
Không ít phi tần đến khiêu chiến, lấy lòng ta… Ta dạy dỗ Vũ thục nghi, dạy dỗ Lương chiêu viện, dạy dỗ Trần Trang phi… Gián tiếp hại đứa nhỏ trong bụng Hoa lương viện.
Lần đầu tiên xuống tay hại người ta đã rất sợ hãi, nhưng Hoàng thượng không trách tội ta…
Trong mắt người ngoài, ta là sủng phi, ban đêm được ân sủng không ngừng nghỉ, chỉ có ta biết, lúc ở chung một chỗ chỉ có ta nói chuyện, Hoàng thượng nghe. Vô số đêm ta và Hoàng thượng chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ mà thôi.
Ta cho rằng Hoàng thượng không yêu ta, nhưng Hoàng thượng luôn chăm chú nhìn ta. Ta cho rằng Hoàng thượng không yêu ta, nhưng sau khi ta làm sai gì đó, Hoàng thượng chưa bao giờ trừng phạt ta, vẫn đến cung của ta, vẫn bồi ta, nhìn ta. Ta cho rằng đây là phương thức yêu thương của đế vương, ta rất vui vẻ tiếp thu.