Phương trượng vẫn chưa rời đi, định cùng vài tiểu hòa thượng vào trong điện giúp Hoàng thượng dâng hương nhưng lại bị thị vệ sau lưng Hoàng thượng ngăn cản.
“Lúc Hoàng thượng dâng hương không muốn có người ngoài quấy rầy.” Mấy năm vừa rồi, phương trượng đều bồi Hoàng thượng dâng hương, nhưng hình như năm nay Hoàng thượng không định để như vậy nữa.
Phương trượng ngăn cản âm thanh bất bình của tiểu hòa thượng, thấy Hoàng thượng không có phản ứng với động tĩnh ở đây thì chắp tay nói “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay bần tăng cố ý ở hậu viện để chủ trì pháp hội cho Hoàng thượng và các vị nương nương, để các Hoàng thượng và các vị nương nương thấu hiểu Phật lễ, cầu phúc vì Hoằng La quốc. Đến ngọ thiện, Ngọc Hoa tự sẽ chuẩn bị cơm chay cho mọi người.”
Thấy Hoàng thượng đồng ý, phương trượng và các tiểu hòa thượng cùng đi về hậu viện chuẩn bị.
Chúng phi tần thấy Hoàng thượng và Tích phi quỳ ngang hàng, sau đó Hoàng thượng đỡ eo nàng giúp nàng dâng hương, tuy trong lòng ganh tỵ nhưng cũng chỉ có thể yên lặng quỳ phía sau.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, tượng Phật trang nghiêm, mơ hồ có thể nghe được âm thanh tụng kinh từ hậu viện.
Tại đây, ai nấy đều lặng lẽ nói trong lòng nguyện vọng của bản thân, chân thành quỳ lạy, mong ước tâm nguyện được thành hiện thực.
Lúc Quý U mở mắt đã thấy Thích Bạch đang chăm chú ngắm nàng. Hắn giúp nàng đứng dậy, cả hai nắm tay nhau định đi về hậu viện.
Đoàn người xuyên qua hành lang gấp khúc, ở phía trước các hòa thượng đang ngồi thiền hai bên, phương trượng ngồi một mình ở chính giữa tụng kinh.
Nghe tiếng bước chân, phương trượng dừng lại, đứng dậy đi về trước thềm mời Hoàng thượng và các vị nương nương an tọa.
Đúng lúc này, một tiếng động lạ vang lên, các phi tần ở phía sau còn chưa biết gì, đã thấy Hoàng thượng kéo Tích phi ra sau, một cây đao nhỏ cắm trên cây cột của hành lang.
“A, thích khách!” Chỉ nghe Phó Như Tuyết thét chói tai, vang vọng khắp hậu viện. Mấy phi tần chỉ mới mười mấy tuổi, sợ hãi vô cùng, sôi nổi hét lên. Ngón tay Lý Ngưng Nguyệt run rẩy, phụ thân của nàng điên rồi… Thật sự phái người động thủ.
Vẻ mặt phương trượng mới vừa rồi còn ra vẻ từ bi, bị Hoàng thượng đạp một cước ngã xuống đất, đã trở thành hung thần sát ác, hắn không ngờ thân thủ Hoàng thượng lại nhanh nhẹn như vậy, các hòa thượng nhanh chóng tiến lên vây lấy đám người Hoàng thượng.
Thị vệ sau lưng Thích Bạch rút nhuyễn kiếm giấu trong thắt lưng ra, cùng nhau hô lên “Hoàng thượng cẩn thận, bảo hộ Hoàng thượng!” Sau đó xông lên đấu kiếm với các hòa thượng.
Mỗi thị vệ đều có võ công vô cùng cao cường, trong nháy mắt đã giải quyết được mấy tên hòa thượng, phương trượng thấy dường như thị vệ đã sớm chuẩn bị, trong lòng có chút bối rối, vốn không được mang theo đao kiếm vào Ngọc Hoa tự, sợ mạo phạm thần phật. Lúc này thị vệ lại mang theo nhuyễn kiếm, xem ra Hoàng thượng đã phòng bị từ sớm rồi.
Cửa sương phòng bị đẩy ra, một trăm hòa thượng gia nhập vào hàng ngũ ám sát Hoàng thượng.
Mà thiết kỵ quân của Hoàng thượng cũng đã sớm tham chiến, tiến vào hậu viện đúng lúc để chống lại thích khách, hai bên thế lực cân bằng lẫn nhau.
Từ nhỏ Thích Bạch đã tập võ, tất nhiên là không cần nhiều lời về võ nghệ của hắn, tuy nói số lượng thích khác đông đảo nhưng hắn vẫn thành thạo đối phó với công kích của bọn chúng. Từ đầu tới cuối hắn chỉ nói một câu “Không cần giữ lại người sống” sau đó bảo vệ Quý U chặt chẽ, các thích khách không ngừng ngã xuống dưới các chiêu thức bén nhọn của hắn.
Mấy phi tần nhát gan sợ run người, khóc thét chói tai, không dám chạy loạn, chỉ dám trốn phía sau người thị vệ chờ cuộc tranh đấu nhanh chóng chấm dứt. Mấy bài múa kiếm của Vũ thục nghi chỉ là đồ giả, nàng chỉ có chút võ nghệ, lại chưa từng giết người, nhìn cảnh tượng này cũng sợ hãi như những người khác.
Nhìn Thích Bạch chém chết một tên thích khách, tuy trong lòng Quý U sợ hãi nhưng vẫn trấn định đứng sau hắn, không dám lên tiếng sợ hắn phân tâm.
Phương trượng lại bị Thích Bạch đá ngã xuống đất, tránh thoát được một kiếm trí mạng, nhưng vẫn bị thương. Chỉ có thể núp ở phía sau, chỉ huy các thích khách không ngừng trào ra từ trên cây, dưới hồ nước, vừa chiến đấu vừa nghĩ đối sách. Thoạt nhìn Hoàng thượng không mang theo nhiều người, nhưng các thị vệ đều là cao thủ nhất đẳng, mới đầu lơ là đã chết không biết bao nhiêu người dưới tay người của Hoàng thượng rồi. Thiết kỵ quân cũng là binh lính kiệt xuất, tuy quân số của bọn họ đông đảo nhưng độ công kích đã cố hết sức rồi!
Quân cứu viện của Hoàng thượng sẽ đến rất nhanh, thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.
Lục Nhạc Dao và Tình quý tần đã dần dần tiếp cận Hoàng thượng, tuy Lục Nhạc Dao chưa diễn qua cảnh này lần nào nhưng nàng xem đủ rồi. Cứ trốn bên cạnh Hoàng thượng là được, một khi có nguy hiểm gì thì nàng sẽ phấn đấu quên mình để cứu Thích ca ca…Chỉ là Tích phi sau lưng Thích ca ca thật là chướng mắt.
Tình quý tần thấy ánh mắt Lục Nhạc Dao ác ý nhìn Tích phi, lẳng lặng chờ nàng ta ra tay. Kiếp trước Lục Nhạc Dao quên mình cứu Hoàng thượng, nhảy lên làm phi, Hoàng thượng càng sủng ái nàng ta, coi như không thấy việc nàng ta ra tay tàn hại mấy phi tần thấp hơn. Kiếp này dù có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng sẽ ngăn cản Lục Nhạc Dao.
Tình quý tần không thấy sợ hãi, mục tiêu của đám thích khách là Hoàng thượng, cũng không phải là phi tần, hơn nữa còn được thiết kỵ quân che chở. Kiếp trước Hoàng thượng cũng đã sớm chuẩn bị, có cung tiễn từ phía xa ập đến, dựa vào thân thủ của Hoàng thượng cũng có thể tránh được, vậy mà Lục Nhạc Dao lại ương ngạnh lao vào cứu giá.
Cung tiễn của thích khách bị thiết kỵ quân chặn đứng. Tuy thích khách chết nhiều nhưng nhân số vẫn rất đông đảo, cuối cùng đục thủng một chỗ trong vòng tròn bảo vệ.
Lục Nhạc Dao lo lắng chờ cơ hội, rốt cuộc một thích khách xông từ bên trái Hoàng thượng, lại có cung tiễn từ xa bay tới, nàng không thể để Hoàng thượng tự tránh được, nàng phải đỡ cho Hoàng thượng, chỉ cần tránh trái tim ra là được.
“Thích ca ca, cẩn thận!” Lục Nhạc Dao đang muốn nhào qua, lại bị va chạm một chút,trực tiếp ngã trúng Quý U, Quý U vội vàng ôm bụng lùi lại phía sau, sau đó vội vàng xô Thích Bạch để hắn tránh kiếm của thích khách, hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt. Quý U bị một thích khách bắt lấy, Thích Bạch xoay người ôm nàng nhưng không kịp. Còn Lục Nhạc Dao đã bị bắn trúng, ngã xuống đất.
Tình quý tần đẩy Lục Nhạc Dao, sau đó cuống quýt chạy vào giữa đám phi tần, không ngờ Lục Nhạc Dao vẫn trúng tên, nhưng lần trúng tên này sẽ không có chút tốt đẹp nào là được!
Lục Viễn dẫn người vào, đúng lúc thấy được một màn kinh người này.
Phương trượng hô to “Bắt lấy Tích phi! Bắt sống!”
Mấy thích khách nghe vậy, lấy đao đặt lên cổ Quý U, thiết kỵ quân bao vây bọn chúng nhưng không dám hành động khinh suất.
Thích Bạch chỉ cảm thấy lửa giận ngập trời, hắn miễn cưỡng khống chế cảm xúc “Thả Tích phi ra, trẫm sẽ để các ngươi rời đi.”
Phương trượng tuyệt vọng cười ra tiếng, không biết có bao nhiêu cung thủ đang chờ bọn họ ngoài Ngọc Hoa tự, chỉ cần bọn họ bước ra ngoài là mất mạng, hơn nữa dù bọn họ chạy thoát cũng sống không yên ổn, trừ phi đem cả Tích phi đi.
“Hoàng thượng anh minh, ngài đã có phòng bị rồi sao, hẳn là chờ tóm lấy chứng cứ lần này, trực tiếp đẩy chủ tử chúng ta và chỗ chết đúng không? Không biết Tích phi nương nương được sủng ái là thật hay giả, là nghiệp lớn của ngài quan trọng, hay là Tích phi như hoa như ngọc cùng hoàng tự của ngài là quan trọng?” Mấy thích khách chặt chẽ tóm lấy Quý U, kiếm gác lên cổ nàng, sợ bị đánh lén.
Thích Bạch không đổi sắc mặt “Các ngươi muốn mạng của trẫm, bắt Tích phi cũng vô dụng thôi, đổi nàng lấy trẫm.”
Phương trượng lắc đầu “Chúng ta không cần mạng của Hoàng thượng, chỉ có giữ Tích phi nương nương lại chúng ta mới có thể thương lượng. Có ích hay không thì cứ thử xem, Hoàng thượng dám thử sao? Thẩm thường tại do chúng ta giết, oan uổng lên người Tích phi nhưng ngài không hoài nghi nàng chút nàng, ngài thích nàng đến mức nào đây?” Kiếm khẽ cắt Quý U, nháy mắt đã thấy máu.
Mấy tháng trước bọn họ đã giết hết hòa thường trong Ngọc Hoa tự, sau đó dịch dung ở đây chờ cơ hội, lại không ngờ Hoàng thượng vẫn đề phòng. Nếu Hoàng thượng biết mà vẫn dám tới, chắc chắn là dù gặp chuyện không may hay không, chủ tử của bọn họ đều sẽ không sống nổi.Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là ám sát Hoàng thượng, ôm một đứa nhỏ ở ngoài cung giả làm hoàng tử của Mộng lương đệ, Hoàng hậu buông rèm chấp chính. Nay sợ là mọi thứ ở kinh đô đều đã về tay Hoàng thượng hết rồi. Cho dù Hoàng thượng chết đi bọn hắn cũng không đạt được mục đích. May mắn là bọn họ đã bắt được Tích phi!
Trong hành cung chỉ có hai thị vệ là người của Lý tướng, không làm được chuyện gì lớn. Vì trải đường cho đứa nhỏ của Mộng lương đệ, chỉ có thể hắt nước bẩn lên người Tích phi, lại không ngờ chẳng những Hoàng thượng không vắng vẻ Tích phi mà còn giữ nàng ở Thân Hiền điện, bọn họ càng không tìm được cơ hội nào. Hết thảy đều là thiên ý, nếu bọn hắn chết, Tích phi cũng xong rồi.
Hô hấp của Thích Bạch càng lúc càng căng thẳng, nắm chặt hai tay, thấy Quý U nhíu mày mà trong lòng hắn đau đớn “Các ngươi dám làm nàng thương tổn! Trẫm nhất định sẽ đem các ngươi và Lý tướng chịu ngàn đao! Giết cả nhà không tha!”
“Ha ha, thật đúng là chân tình của đế vương! Ta không quan tâm ngài đau lòng cho Tích phi hay là hoàng tự, thả chúng ta đi, mạng của chúng ta chẳng đáng bao nhiêu, có Tích phi nghiêng nước nghiêng thành bồi ở bên cạnh là có thể nhắm mắt rồi.” Nói xong hắn quát Quý U “Mau khuyên nhủ Hoàng thượng!”
Tay cầm kiếm của Lục Viễn run nhẹ, không còn tâm trí đâu mà để ý đến thương thế của Lục Nhạc Dao nữa, Lục Nhạc Dao gây đại họa rồi… Vạn nhất Tích phi gặp điều chẳng lành… Chưa nói đến chuyện dưỡng thương, sợ là Lục Nhạc Dao còn chẳng bảo toàn được mạng sống nữa là!
Quý U cắn môi, bảo trì sự thanh tỉnh của bản thân, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thích Bạch, dùng từ ngữ ôn nhu an ủi hắn “Hoàng thượng, để những người này đi đi, ta không có việc gì, chàng tin ta đi. Không cần tự trách, chờ ta trở lại!” Hiện giờ Quý U đang hận Lục Nhạc Dao nghiến răng nghiến lợi, lúc trở lại nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Thích Bạch biết giờ hắn chỉ có thể để bọn chúng đi, nếu không tính mạng của Quý U sẽ gặp nguy hiểm.
Thích Bạch thực hối hận, hậu phi này có lợi ích gì đâu, hắn nên sớm nhốt hết bọn họ vào lãnh cung, ai dám nói Quý U làm loạn hậu cung thì cứ giết hết là được. Giữ thanh danh để làm gì, muốn giết thừa tướng thì cứ giết, nói hắn có mới nới cũ cứ nói, ai muốn từ quan thì cứ lăn đi chỗ khác đi. Vì sao cứ phải làm hiền vương? Giờ hắn chỉ muốn một mình Quý U mà thôi.
Giờ có hối hận cũng là vô ích mà thôi, Thích Bạch vẫy tay cho thiết kỵ quân lui ra, phân phó Lục Viễn ra lệnh cho người bên ngoài không được ngăn cản bọn thích khách.
Phương trượng đắc ý “Hoàng thượng, chờ chủ tử của chúng ta liên lạc với ngài, ngài cũng phải rút hết ám vệ đang giám sát chủ tử, bằng không Tích phi nương nương chỉ có thể chết cùng một chỗ với chúng ta.”
Thích Bạch khẽ nhíu mày “Được, các ngươi phải chiếu cố Tích phi, nàng bị thương hay tiều tụy hay hoàng tự xảy ra chuyện gì thì trẫm sẽ không tiếp nhận bất kỳ điều kiện nào của các ngươi.
Những lời này vừa nói ra đã làm cho bọn thích khách thấy như bị sét đánh, bọn họ bắt giữ tổ tông sao? Được, bọn họ nhất định sẽ cung phụng Tích phi thật tốt.
Đám thích khách vây Quý U vào giữa, kiếm vẫn đặt trên cổ nàng, nhưng không làm đau nàng nữa. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bọn thích khách ra cổng Ngọc Hoa tự, đánh giá các cung thủ trước mắt, thầm cảm thấy may mắn vì có Tích phi trong tay.
Thích Bạch không chớp mắt nhìn bọn thích khách mang Quý U của hắn rời đi. Im lặng trong chốc lát, hắn mới mở miệng, âm thanh khô khốc “Phái người theo sát, hẳn là bọn chúng sẽ dừng chân ở chân núi” hắn không nói nổi nữa, Thích Bạch che ngực, tim đập nhanh đến mức hắn đau đớn cúi gập người, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
U U, U U của hắn…