Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 73: Chương 73: Trước đêm sinh thần




Thoáng cái đã qua mấy ngày, chớp mắt đã tới đêm trước sinh thần rồi.

Vụ án của Thẩm thường tại dần dần chìm xuống, theo chứng cớ mà thống lĩnh thị vệ tìm thấy thì chắc chắn Tích tiệp dư không thể lập nên kế hoạch này. Cụ thể thì còn phải tra lại. Toàn bộ hậu cung đều biết nhưng ai cũng kiên quyết phủ nhận chuyện Tích tiệp dư không liên quan đến sự việc, một ngày chưa tìm ra hung thủ là một ngày Tích tiệp dư phải gánh ô danh giết người.

Trong mắt mọi người, tội phạm giết người Tích tiệp dư hẳn là nên thành thật ở An Hòa điện tâm hoảng ý loạn, Hoàng thượng ở Thân Hiền điện nản lòng thoái chí… Cho dù Hoàng thượng ở cùng với Tích tiệp dư trong An Hòa điện thì hai người cũng chỉ nhìn nhau không biết nói gì.

Nhưng hiện thực là trong Thân Hiền điện đang vui vẻ nói cười, quá khác biệt với những gì người khác tưởng tượng.

Nếu như nói ảnh hưởng lớn nhất trong lần hãm hại này là cho dù Thích Bạch đến Thân Hiền điện cũng sẽ mang theo Quý U, tuy nói đã có người bảo vệ ở An Hòa điện nhưng Thích Bạch vẫn không thể yên lòng, chỉ có thể đưa nàng đến Thân Hiền điện để chính hắn nhìn nàng, hắn mới yên tâm.

“Haha, chàng đừng sờ bụng ta mãi vậy chứ…” Quý U cười cười, rất ngứa nha.

Xem Quý U cười tới mức không thấy mắt đâu, khóe miệng Thích Bạch cong cong, ngốc ngếch.

“U U, tuy thái y nói là không sao nhưng ta thấy bụng nàng có hơi lớn quá đúng không?” Thích Bạch cười xong thì có chút lo lắng, hắn không thể không lo, thân thể Quý U nhỏ nhắn như vậy mà mang những hai đứa nhỏ… Bởi vì song thai, Quý U mới mang thai sáu tháng đã giống như thai phụ đủ tháng vậy.

“Chàng đừng lo, không phải Đỗ thái y đã nói rồi sao, thân thể ta rất tốt.” Quý U đưa tay kéo kéo khóe miệng của Thích Bạch, biết hắn lo lắng cho nàng, mỗi lần gặp Đỗ thái y hắn đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần, Đỗ thái y bị Thích Bạch bức sắp điên rồi. Chung quy cũng tại dáng người của nàng nhỏ xinh, giờ bụng lớn như vậy rất khó làm người khác an tâm.

Gần đây bụng của Quý U có chút cảm giác như là nặng hơn, Thích Bạch không dám cùng nàng ân ái nữa, mỗi đêm đều ủy khuất ôm Quý U một cách thuần khiết… Trong lòng có chút oán niệm, nhưng thân thể Quý U mới là quan trọng nhất, chỉ có thể ngầm tính toán Quý U đã thiếu nợ hắn bao nhiêu.

“Vụ án tra đến đâu rồi?” Quý U thấy vị này bắt đầu nhíu mày, liền cuống quýt đổi đề tài nói chuyện. Bằng không nàng có cảm giác tiếp theo đây hắn sẽ truyền Đỗ thái y đến mất.

Thích Bạch nghe câu hỏi của nàng thì hồi thần “Nàng đừng lo, đã tra được một chút rồi. Đừng hòng châm ngòi ly gián, ta đối với nàng có nhật nguyệt chứng giám.” Thích Bạch không muốn Quý U phải hao tâm tổn sức vì chuyện này, hiện tại nàng chỉ cần bồi dưỡng thân thể thật tốt, bình an sinh hạ các bảo bảo thì hắn mới yên tâm.

Thích Bạch hôn lên bụng Quý U, âm thầm uy hiếp, các bảo bảo phải ngoan ngoãn, không cho phép các con làm mẫu thân mệt nhọc! Không thì cứ đợi đến lúc các con ra ngoài đi, ta tuyệt đối sẽ là phụ thân nghiêm khắc nhất thiên hạ!

Quý U nghe vậy thì cười ra tiếng, bóp nhẹ hai má Thích Bạch “Sắp tới sinh thần của chàng rồi, sao vẫn không chịu nói lời ngon tiếng ngọt vậy chứ.” Nói xong nàng hôn lên môi Thích Bạch, lại nhìn hắn, tự liếm môi một cái. Ánh mắt Thích Bạch u ám, tiếp tục ôm lấy nàng không tha. Thích Bạch muốn ngừng mà không được, tựa như người đi ngàn năm trong sa mạc tìm được ốc đảo, như mộng như ảo, hạnh phúc không thể kiềm chế nổi.

Tay Thích Bạch quen cửa quen nẻo tập kích khối mềm mại trước ngực Quý U… Sau đó hắn hít thở thật sâu, buông môi Quý U ra, áp vào trán nàng bình ổn lại hô hấp, ánh mắt Quý U còn long lanh, quyến rũ làm Thích Bạch phải nhắm chặt mắt lại. Một lần lại một lần nói với bản thân, nàng đang mang thai, đang mang song thai, bụng nàng rất lớn, ngươi muốn làm phụ hoàng, muốn làm gương tốt…

Quý U tất nhiên là không biết mấy lời lảm nhảm trong lòng Thích Bạch. Tuy nói trong thời gian mang thai, ham muốn của phụ nhân thường mạnh mẽ hơn, nhưng nàng không có quá mức rõ rệt như vậy, người nào mà bụng ngày ngày nặng trĩu cũng sẽ không muốn chơi đùa như vậy. Nàng cũng nghĩ đến hắn, nhưng nàng biết chuyện này đối với Thích Bạch càng khó chịu đựng hơn nàng, thân thể hắn cường tráng như vậy…

Thích Bạch cứ ôm Quý U như vậy thì bình phục được mới lạ, tự chủ của hắn trước mặt Quý U ít đến đáng thương… Nhịn không được lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của Quý U vài cái, lại hôn dần xuống phía dưới, sau đó bất đắc dĩ thở dài, vẫn là đi tắm nước lạnh thôi.

Nghe thấy Thích Bạch ra ngoại thất gọi Tiểu Thịnh Tử đi chuẩn bị nước lạnh, Quý U nằm trên giường cười khẽ, ôn nhu sờ bụng, coi như hắn đi tắm nước lạnh để thân thể tráng kiện đi.

Đợi đến lúc Thích Bạch khô ráo sạch sẽ trở lại thì Quý U đã trầm tĩnh ngủ mất rồi. Nhìn khóe miệng nàng mang theo nét cười, trong lòng Thích Bạch thầm oán tiểu nữ nhân này không có lương tâm, hắn phải đi tắm nước lạnh mà nàng còn cười ra tiếng. Bất quá nếu khóe miệng Thích Bạch không cong lên cười, thì mấy câu oán thầm của hắn mới có sức thuyết phục. Thích Bạch đến bên giường đắp chăn cho nàng kỹ lưỡng, hôn lên má nàng rồi mới đi phê duyệt tấu chương.

Ngày mai chính là sinh thần của hắn, từ trước đến nay ngày này không có gì dễ chịu, nhưng năm nay hắn có Quý U bên cạnh, thì ngày này chắc sẽ thành ngày vui mừng, mỗi ngày có nàng đều là ngày có ý nghĩa.

Nhìn tấu chương trong tay, ý cười của Thích Bạch dần dần biến mất, việc ở hành cung không thể nào giữ bí mật được, hiện nay bách quan đều không dám công khai lên án Quý U… Bởi vì hiện tại nàng đang mang thai, vạn nhất xảy ra chuyện gì với long tự thì ai đứng ra chịu trách nhiệm?

Sau khi sinh hoàng tự, Thích Bạch biết rõ bọn họ sẽ làm gì, bất quá Thích Bạch sẽ không cho họ cơ hội làm này đó.

Trong thư phòng ở phủ thừa tướng thường xuyên truyền ra âm thanh nhỏ nhẹ, thẳng đến lúc Lý tướng đen mặt cho người truyền tin lui xuống thì âm thanh này mới chấm dứt.

Lý tướng đi tới đi lui trong phòng, khó chịu, khủng hoảng tra tấn hắn, làm mấy ngày gần đây không có ngày nào hắn được ngon giấc.

Một bước sai, từng bước sai, nay dù hối hận cũng là uổng phí, mất đi quyền lực tương đương với việc muốn mạng của hắn. Nếu Hoàng thượng đã bắt đầu tra đến chỗ thị vệ thì đường đến chỗ hắn không còn xa nữa rồi. Hơn nữa hắn không biết Lục thống lĩnh đã nắm giữ bao nhiêu chứng cứ phạm tội của hắn rồi. Hiện tại hắn tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, hắn đang bị giam tại chỗ còn bên chân chính là vực sâu vạn trượng.

Sống không bằng chết, chết hoặc là quyền lực tối cao, người thông minh thì biết ngay hắn sẽ chọn cái nào.

Đứa cháu kia của hắn thành sự không thấy bại sự có thừa! Nếu không phải do lúc trước đi phương nam nó quá mức làm càn thì làm gì có chuyện Hoàng thượng cứ nhìn chằm chằm nó mãi.

Nghĩ tới Tích tiệp dư trong cung, Hoàng đế thế mà lại là một người si tình, dù chứng cớ đã vô cùng xác thực mà vẫn che chở Tích tiệp dư không ngừng. Không biết là thật sự sủng ái hay là vì hoàng tự.

Hai nữ nhi của hắn ở trong hậu cung lại không có chút bản lãnh, tuy đại nữ nhi là Hoàng hậu nhưng lại không có con, cũng không nghe lời hắn. Tiểu nữ nhi chỉ là một tần thiếp thất phẩm, vốn đưa nàng vào cung để giúp tỷ tỷ nàng sinh một đứa nhỏ, hiện tại chắc Hoàng thượng vẫn chưa nói với nàng câu nào đâu. Hắn cứ tưởng Hoàng thượng đã thấy rõ mưu kế của hắn, nhưng nữ nhi của Lục tướng quân cũng vậy đó thôi, tính ra phần vị của nữ nhi hắn đã là cao rồi, tuy lời này nói ra có chút chua xót đó.

Phái người truyền tin tức vào, một đám chỉ biết đẩy trách nhiệm lên người Tích tiệp dư, nói là do Tích tiệp dư cản đường. Đều ngu xuẩn, cản đường thì đá văng ra là được rồi, đại nữ nhi không chịu làm, tiểu nữ nhi là không dám làm.

Lý tướng nghĩ đến đây, hung hăng đập vỡ một ly trà. Nếu không phải Tích tiệp dư đang mang thai thì hắn đã sớm khiến nàng ta nhận mệnh!

Trong Thân Hiền điện là một mảnh an bình, Quý U an ổn đến mức làm người khác hâm mộ, bởi vì sẽ có người thay nàng chắn gió che mưa, ngăn trở mọi thứ đen tối và dơ bẩn. Mà người không có được loại đãi ngộ này chỉ có thể đụng phải những thứ đó, ví dụ như Lục Nhạc Dao, như Phó Như Tuyết.

Tiểu Thịnh Tử nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lục quý nhân, biết là đuổi nàng cũng không đi, chỉ đành đi vào thông báo với Hoàng thượng.

Thích Bạch nghe nói Lục Nhạc Dao có chuyện quan trọng cần bẩm báo, hắn nhìn sang Quý U đang ngủ say sưa, sau đó rời khỏi nội thất.

Đã rất lâu rồi Lục Nhạc Dao chưa gặp lại Hoàng thượng, gần như vậy, chỉ có hai người, nhìn Hoàng thượng chăm chú. Mà ánh mắt của Hoàng thượng cũng chỉ đặt ở một mình nàng, không có người khác, không có Tích tiệp dư…

Thích Bạch thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Nhạc Dao, vẻ mặt tiều tụy, hắn không nói lời này, chỉ nhíu mày.

“Hoàng thượng, tần thiếp rất sợ hãi… Gần đây không thể yên tâm nghỉ ngơi được.” Lời nói nghẹn ngào, vẻ mặt bất an, dường như không chịu nổi loại tra tấn nào đó nữa.

“Có chuyện gì?” Thích Bạch lạnh nhạt hỏi.

“Thần thiếp vẫn luôn coi Tích tiệp dư nương nương là tỷ muội thân thích, coi Phó mỹ nhân là muội muội… Nhưng thần thiếp lại phát hiện Phó mỹ nhân đang chuẩn bị mưu hại Tích tiệp dư nương nương, tần thiếp ăn ngủ không yên, không biết làm sao mới xứng đáng với tình cảm tỷ muội, chỉ có thể nghĩ hoàng tự trong bụng của Tích tiệp dư nương nương là của Thích ca ca, à, là hoàng tự của Hoàng thượng, tần thiếp phải đến tìm Hoàng thượng.” Đáy mắt Lục Nhạc Dao rưng rưng, vốn muốn gọi hắn là Thích ca ca, nhưng lại nhớ tới lời hắn từng nói, cuống quýt sửa lời.

Sắc mặt Thích Bạch khẽ biến “Ngươi nói cái gì? Phó mỹ nhân muốn mưu hại hoàng tự trong bụng Tích tiệp dư? Mưu hại thế nào?”

Nghe câu hỏi mà trong lòng Lục Nhạc Dao ngũ vị tạp trần, Hoàng thượng không hỏi nàng biết được từ đâu, mà hỏi mưu hại thế nào, có thể thấy an nguy của Tích tiệp dư là thứ đứng nhất trong lòng hắn.

“Tần thiếp cũng không rõ lắm, chỉ là trong lời tán gẫu nàng ấy ám chỉ với thần thiếp, xác nhận là trên yến tiệc sinh thần của Hoàng thượng. Hoàng thượng, ngài cũng biết phụ thân của Phó mỹ nhân là tổng quản nội vụ, tần thiếp rất sợ, tuy tần thiếp đã an ủi khuyên nhủ nàng rất nhiều, nhưng vẫn sợ nàng vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ.”

Lục Nhạc Dao càng nói càng không đành lòng, dù sao cũng là muội muội của nàng, vội vàng giải thích “Cũng không chắc chắn nàng sẽ động thủ, nội tâm của nàng kỳ thật rất đơn thuần, chỉ vì yêu mà không được… Hoàng thượng không cho thần thiếp đến tìm Tích tiệp dư nương nương, nên thần thiếp chỉ có thể đến nói với Hoàng thượng, mong ngài bảo vệ Tích tiệp dư nhiều hơn.”

“Phụ thân của nàng là tổng quản nội vụ, có quyền lực và cơ hội, nhưng lại rất sợ bị nghi ngờ. Trên yến hội mà xảy ra chuyện gì thì chắc chắn hắn phải đứng ra hứng mũi chịu sào… Trẫm không cảm thấy đại thần của trẫm không biết phân biệt đúng sai, nặng nhẹ!”

“Tần thiếp bị lời nói của Phó mỹ nhân dọa sợ, nàng nói ‘Nếu không có Tích tiệp dư nương nương thì tốt rồi’ còn nói ‘Nàng tâm ngoan thủ lạt, Hoàng thượng lại không xử lý công bằng, tất nhiên là do nàng dùng tà thuật mê hoặc quân tâm’ ‘Trên yến tiệc rất phức tạp, không chừng Tích tiệp dư lại xảy ra chuyện’ làm cho tần thiếp thật sự rất lo lắng…” Lục Nhạc Dao lắp bắp nói, hình như là chọn lời dễ nghe nói lại.

Tuy Thích Bạch biết nhóm phi tần nhất định sẽ nói gì đó sau lưng ngươi, nhưng lúc nghe được hắn vẫn tức giận. Thích Bạch nhìn Lục Nhạc Dao, không hoài nghi động cơ của nàng, khi nàng còn nhỏ, gặp chuyện gì cũng bối rối, không thể bình tĩnh được như thế.

“Được rồi, trẫm biết rồi. Trẫm sẽ phòng bị, ngươi có lòng rồi.” Dù Lục Nhạc Dao có nói với hắn hay không, hắn cũng không thể tin nổi mấy người trong hậu cung, lần này hắn muốn mang theo Quý U ở bên cạnh, nửa bước cũng không rời.

Lục Nhạc Dao thấy Hoàng thượng không có tâm tình nói tiếp thì im lặng. Tuy nàng còn một bụng tương tư chưa nói ra, nhưng đành chờ cơ hội sau thôi. Ánh mắt thâm tình nhìn Hoàng thượng trong chốc lát, mới lưu luyến không rời lui ra ngoài.

Thích Bạch nhìn bóng dáng Lục Nhạc Dao, không phí tâm suy nghĩ, bất luận thế nào, không có gì quan trọng hơn an nguy của Quý U.

Khẽ đẩy cửa tiến vào nội thất, bỏ áo ngoài ra, nhẹ nhàng nằm bên cạnh Quý U. Bàn tay đặt trên bụng nàng, cảm nhận từng cái máy thai nhẹ nhàng, Thích Bạch thở dài đầy thỏa mãn, chỉ muốn ôm nàng mãi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.