Editor: Vệ Tử Y
"Ngươi không thắng được ta." Đột Bát Hỏa đột nhiên nói với nàng, mặt lộ ra nụ cười, hắn cảm thấy trận này càng đánh càng thú vị.
Tiêu Tương Phi nghe vậy, như cũ nghiêm mặt, đối với lời hắn nói không biến
sắc, chỉ là không ngừng công kích hắn, thế nhưng hắn chỉ tránh né, cũng
không tấn công lại nàng.
Lúc này, đám người Hỉ Nhi cũng chạy tới, thấy bốn người sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, cũng vội vàng nhặt lên đao
kiếm từ chỗ mấy binh sĩ tử vong chém về phía Đột Bát Hỏa.
"Tiểu thư, cẩn thận." Viên Quân cũng đến, lòng hắn kinh sợ kêu lên, vội vàng nắm kiếm đâm về phía Đột Bát Hỏa.
Đột Bát Hỏa không vì năm người xuất hiện mà thất kinh, hắn như cũ mặt không đổi sắc, bình tĩnh ứng phó sáu người công kích, chỉ là lúc này hắn cũng không tránh né giống với Tiêu Tương Phi nữa, ngược lại chủ động công
kích đám Viên Quân, lấy một địch sáu, khí thế vô cùng cường đại.
Sáu người vốn tưởng rằng cùng nhau liên thủ, Đột Bát Hỏa này không chết
cũng sẽ bị thương, không nghĩ tới hắn cư nhiên vẫn linh hoạt giữa sáu
người, chẳng những không bị thương, ngược lại làm Hỉ Nhi Thảo Nhi bị
thương.
"Ha ha ha, Hiên Viên vương triều chỉ có thế này thôi sao, Hiên Viên Vũ phái những thứ vô dụng này tới giết Bổn vương, cũng không
hẳn làm cho Bổn vương coi thường nhỉ." Đột Bát Hỏa không biết có phải
đang khích họ tức chết không, vừa phòng thủ vừa nói.
Viên Quân cả giận, kiếm trong tay múa càng nhanhm toàn nhằm vào chỗ yếu. Bởi vì Thảo Nhi và Hỉ Nhi bị thương, Nộ Nhi Hoàn Nhi tự nhiên cũng dùng hết toàn
lực, phối hợp với Viên Quân trước sau phong tỏa Đột Bát Hỏa.
Tiêu Tương Phi đột nhiên dừng tay, nàng nhân cơ hội nhìn quanh bao quát
chiến trường, phát hiện hai bên cũng không chiếm được tiện nghi, may là
bởi vì quân đội Hiên Viên quanh năm đóng ở biên tái, cho nên đối với
tình huống quân địch hết sức nắm rõ.
Nhưng tiếp tục như vậy, căn
bản cũng sẽ không có cơ hội, chỉ có thương vong, chỉ có chiến tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Sắc mặt của nàng càng ngày càng lạnh, ngày nàng
hồi cung sẽ càng ngày càng xa, mà tất cả bí ẩn của nàng căn bản cũng
không có cơ hội cởi bỏ.
"Tiểu thư, cẩn thận." Nộ Nhi bởi vì đánh
lén Đột Bát Hỏa lại bị hắn phát giác, hắn liền thừa dịp gạt kiếm của
nhắm về hướng Tiêu Tương Phi làm Nộ Nhi sợ tới mức ứng phó không kịp,
vội vàng kinh hô.
Tiêu Tương Phi hồi thần phản xạ có điều kiện
nghiêng thân về bên cạnh, kiếm của Nộ Nhi kiếm liền xẹt qua bên cạnh
nàng, hữu kinh vô hiểm.
Đám Thảo Nhi được một phen xuất mồ hôi
lạnh, nếu tiểu thư có việc không hay xảy ra, bọn họ làm sao giao phó với hoàng thượng đây, hơn nữa làm sao đối diện tiểu thư.
"Ta không
sao, chúng ta hôm nay không thể bắt được hắn thì phải có được thi thể
hắn." Nàng lạnh nhạt nói, một kiếm lại đâm về phía Đột Bát Hỏa.
Đám Viên Quân nghe vậy, càng thêm ra sức, vây Đột Bát Hỏa vào giữa, để cho hắn mệt mỏi ứng phó.
Đột Bát Hỏa cũng không vì vậy mà giận, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nhanh
chóng múa kiếm trong tay, bình tĩnh ứng phó đột kích khắp nơi.
Rất nhanh, Nộ Nhi cũng bị hắn một kiếm đâm bị thương, không thể không lui
ra, theo Hỉ Nhi Thảo Nhi ở một bên thật chặt thủ vệ cho Tiêu Tương Phi.
Lần này chỉ còn lại Viên Quân và Hoàn Nhi vẫn còn đánh, Tiêu Tương Phi biết mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên do dự có nên xuất ra chiêu
sát thủ hay không.
"Tiểu thư, trận này hình như đánh không xong,
không ngừng không nghỉ, vậy phải làm sao?" Hỉ Nhi nóng nảy, liếc mắt
nhìn chiến trường, biết tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.
Làm thế nào? Nàng cũng đang hỏi mình như vậy, biết Đột Bát Hỏa khó đối phó, nhưng không nghĩ tới sáu người liên thủ, như cũ không cách nào đánh bại hắn.
"Đại vương, chúng ta đến đây." Đang lúc ấy, bộ hạ của Đột Bát Hỏa rốt cuộc xông ra bao vây, cứu thủ lĩnh của họ.
Việc này không nên chậm trễ, nếu các nàng vẫn không bắt được Đột Bát Hỏa,
chỉ sợ không còn cơ hội, lấy sáu địch một mặc dù không vẻ vang gì nhưng
trong thế giới này, có chuyện gì là vẻ vang? Chỉ cần kết quả, không hỏi
quá trình, cho nên sử dụng phương pháp gì thì có gì quan trọng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Tương Phi lấy súng lục bỏ túi từ trong balo ra, chỉ còn 5 phát đạn, nếu lần này bị trật thì chỉ còn 4 phát, đạn này còn quý hơn
vàng nha.
Nhưng nàng cũng không lo được nhiều thế nữa, giơ súng
nhắm về phía Đột Bát Hỏa, nhắm ngay mục tiêu, thở ra một hơi thật sâu,
bình tĩnh đè vào cò súng.
Không có bất kỳ thanh âm nào, một mảnh
trống không, súng lục bỏ túi là loại súng cách âm, một trong những vũ
khí tân tiến nhất ở thế giới văn minh hiện đại, cho nên không có bất kỳ
sự báo trước nào, trúng mục tiêu.
Đột Bát Hỏa chỉ cảm thấy nong
nóng từ bả vai truyền tới, trong nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng, kiếm
trong tay không khống chế được rơi xuống.
“Pằng”. Ngay sau đó hắn lập tức ngã xuống.
"Đại vương. . . . . ." Tên tướng man di chạy đến không nhịn được hô to một tiếng, càng thêm ra sức hướng xông lại bên này.
Đám Viên Quân Hoàn Nhi vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, trơ mắt nhìn đối thủ từ trên ngựa té xuống.
Tiêu Tương Phi lại ngạc nhiên, nàng rõ ràng nhắm ngay đầu của hắn, muốn cho
đầu của hắn nở hoa, không ngờ nàng lại thất thủ, chỉ bắn trúng bả vai
đối phương, đây là chuyện chưa từng có, nàng là tay súng thiện xạ bách
phát bách trúng chưa từng trật mục tiêu.
Tiêu Tương Phi nhanh
chóng thu lại suy nghĩ, thần tốc xông về hướng Đột Bát Hỏa, nàng phải
thừa cơ hội này bắt người, nếu không sẽ bỏ lỡ.
Đột Bát Hỏa cũng chỉ mất ý thức trong nháy mắt, đầu một mảnh trống không, rơi xuống đất một lát liền nhanh chóng thanh tỉnh.
Lúc này, Tiêu Tương Phi đã vọt tới bên cạnh hắn, dùng cầm nã thủ túm lấy
hắn, cong người một cái liền nâng hắn lên ném lại trên đất, cũng không
ngừng nghỉ, lại tiếp tục lặp lại hành động.
"Tiểu thư." đám người Hỉ Nhi thấy thế, không khỏi kêu lên, như vậy rất tốn hao thể lực, hơn
nữa họ chỉ sợ Đột Bát Hỏa sau khi thanh tỉnh sẽ phản kích.
"Đại vương." Lúc này tướng lãnh man di cũng chạy tới, hét lớn một tiếng, ngay sau đó cùng đám người Hỉ Nhi Viên Quân giao thủ.
Máu tươi, không chỉ nhuộm đỏ Đột Bát Hỏa mà cũng nhuộm luôn quần áo Tiêu
Tương Phi, nhưng hai người căn bản không để ý tới những thứ này.
Đột Bát Hỏa đầu tiên là bị đau đớn thức tỉnh, sau nhiều cái ném qua vai,
một lần cuối cùng lần chạm đất, trong lòng hắn hiểu, nữ nhân trước mắt
đã sử dụng sát chiêu muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Tiêu Tương Phi đã rất mệt mỏi, nhưng nàng không thể ngừng, nam nhân này một ngày không
chết thì nàng một ngày cũng không thể ngừng.
Đáng tiếc, nàng đã
tính sai, mặc dù Đột Bát Hỏa bị thương, nhưng hắn thể lực cường đại, hơn nữa cuộc sống ở nơi hoang dã, hắn ăn khổ chịu phạt đâu phải chỉ có
chừng này? Trong lúc bị vứt lên một lần cuối cùng, thân người lộn một
vòng, thoát khỏi giam cầm của nàng.