Editor: Vệ Tử Y
Sắc mặt Tiêu Tương Phi thật khó coi, sáng sớm liền bị người đánh thức,
vận đen lại còn tìm đến cửa, tâm tình của nàng làm sao mà tốt cho được?
Còn chưa động thủ đánh người đã là may lắm rồi.
"Ngươi nói hay lắm, cũng bởi vì ta không có phong hào, cũng bởi vì ta
không phải là người của các ngươi, cho nên ta mới dám ngủ thẳng đến mặt
trời lên cao, cho nên ta mới không cần đi bái kiến người nào. Mà ngươi,
lại có tư cách gì tới nơi này nói ta? Đại biểu cho người nào? Đột Bát
Hỏa cho ngươi đến sao? Nếu là vậy, ta nhất định muốn hảo hảo hỏi hắn một chút." Nàng lạnh như băng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Cầm Hồng.
Bọn Hỉ Nhi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, đúng lý hợp tình không vui vẻ
gì nhìn thẳng Tư Cầm Hồng, cảm thấy nàng quả thật là một người đàn bà
chanh chua.
Tư Cầm Hồng nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, giận đến nói không ra
lời, câu nói đầu tiên của Tiêu Tương Phi nàng ta không phản bác được.
Tối hôm qua sau khi tức giận bỏ đi, Đột Bát Hỏa không chỉ không tới an
ủi nàng, ngược lại còn cho người tới nhắn nàng ta phải có phong phạm
hoàng gia. Nàng ta giận đến mức ném toàn bộ đồ đạc trong tẩm cung cho hả giận, náo loạn một buổi tối. Sáng hôm sau càng nghĩ càng giận, đặc biệt là khi biết Tiêu Tương Phi kia chưa thức dậy đến các cung thỉnh an,
nàng rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Kích động liền chạy đi tìm người
gây phiền toái, không ngờ, Tiêu Tương Phi còn chưa dậy.
"Coi như ngươi là khách nơi này, cũng phải tuân thủ quy củ của nơi này.
Chỉ là, ngươi giống như loại bình dân xuất thân thấp kém, đúng là không
có giáo dưỡng lễ nghĩa gì cả." Bí thế hồi lâu cuối cùng Tư Cầm Hồng cũng tìm được một lý do, tỏ vẻ như thật.
Bọn Hỉ Nhi nghe vậy, sắc mặt đại biến, đều tức giận không thôi nhìn chằm chằm nàng ta, nữ nhân ngang tàng này cư nhiên nói chủ tử nhà mình như
vậy, họ cũng không nhịn được.
"Quy củ là các ngươi lập thành, nhưng nghe nói, Đại vương các ngươi tối
hôm qua từng dặn dò qua tiểu thư nhà ta, không cần tuân thủ quy củ của
nơi này, muốn làm sao đều được." Hỉ Nhi tức giận nói, tuyệt không sợ
nàng.
Hỉ Nhi vừa mở miệng, Hoàn Nhi tự nhiên cũng theo như nhịn không được:
"Nếu hoàng gia các ngươi có giáo dưỡng như vậy, cũng sẽ không chạy đến
chỗ người ta giận giữ trách mắng. Nếu như đây chính là phong phạm hoàng
gia, giáo dưỡng của bình dân chúng ta như vậy cũng đáng được tha thứ."
Hoàn Nhi vừa nói xong, sắc mặt Tư Cầm Hồng càng khó nhìn, tựa hồ không
ngờ rằng những cung nữ này lại nhanh mồm nhanh miệng, lại còn dám đối
đãi nàng như vậy.
"Đúng vậy, ta xem bất quá cũng chỉ có thế, lươn ngắn chê trạch dài."
Thảo Nhi cũng không cam chịu yếu thế, lạnh lùng nói, tỷ muội các nàng
đồng tâm, đứng cùng một trận tuyến.
Nộ Nhi cũng chen miệng nói: "Đây là loại vương cung gì, người không hiểu quy củ nhiều như vậy." Nói xong, nhìn về nơi khác, trong lòng sớm cười
đến lật trời.
Tư Cầm Hồng tức giận cắn răng nghiến lợi, nghe tứ đại cung nữ châm chọc
xong, nàng ta cũng không khống chế nổi nữa rồi, giơ tay vỗ một bạt tai
lên Thảo Nhi đứng gần nhất.
Đáng tiếc, nàng không thể như ý, bị Tiêu Tương Phi bắt được cái tay muốn đánh người. Bởi vì Tiêu Tương Phi đã sớm nhìn chằm chằm nàng, thấy lời
vừa ra khỏi miệng đám Hỉ Nhi liền biết Tư Cầm Hồng chắc chắn sẽ không
tha các nàng.
"Ngươi, ngươi buông ta ra." Tư Cầm Hồng Lệ lạnh giọng ra lệnh, phẫn hận
nhìn nàng, nàng ta vạn vạn không ngờ, mấy nữ nhân này lợi hại như vậy.
Tiêu Tương Phi lạnh lùng âm hiểm nhìn nàng ta, buông ra, chuyện cười.
"Buông? Nếu ta không buông? Ngươi có thể làm gì ta?" Lạnh lùng nói, thấy phải đối phương trong lòng sợ hãi. "Đừng cho là ta dễ khi dễ, trước khi vào cửa cũng nên hỏi trước xem ta là người như thế nào? Tự chui đầu vào lưới, hôm nay đáng đời ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, nàng liền không khách khí làm nhiều việc cùng lúc,
dùng sức ở trên mặt Tư Cầm Hồng hung hăng hạ mấy cái bạt tai.