Editor: Vệ Tử Y
Ngủ đẫy một giấc, khi tỉnh lại vừa lúc bình minh, mà nàng lại dưỡng đủ tinh thần, hôm nay nàng muốn làm lớn một phen rồi nhanh chóng rời đi.
Nàng thức dậy cũng là lúc Đột Bát Hỏa vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, cho nên
nàng có đủ thời gian. Tính toán chờ hắn ngủ nửa giờ, khi hắn buông lỏng nàng sẽ một đao giải quyết hắn.
Có lúc nàng lại dịch chăn cho
hắn, hoặc không sẽ lau cái bàn, sắp đặt cái gì đó trong lều, đồng thời
cũng chú ý nhẹ nhàng để không làm kinh động hắn.
Sau khi bấm
đúng nửa giờ, nàng lặng yên không tiếng động nhích tới gần hắn, đứng bên giường nhìn khuôn mặt tuấn tú ngủ say, đột nhiên phát hiện, thật ra thì hắn vẫn luôn rất thành thục mê người, chỉ tiếc, đáng tiếc, không thể
không giết.
Từ phía sau lấy ra chủy thủ, không do dự nhắm vào cổ
hắn xuống tay. Nàng đã có thể đoán được máu tươi sẽ vẩy ra, có thể tưởng tượng tính mạng hắn mất dần trong tay nàng.
Nhưng nàng có một khắc chần chờ, bởi vì dao trong tay nàng không găm trên cổ Đột Bát Hỏa mà là rơi vào trên giường.
Tay của nàng rất đau, bởi vì bị một đôi bàn tay giam cầm, nàng thiếu chút
nữa không cầm được chủy thủ trong tay. Phản xạ có điều kiện khiến nàng
lập tức sử dụng một cái tay khác đối phó hắn, cả người cũng theo sát
cùng nhau hành động, công kích tất cả chỗ yếu hại của hắn, như vậy khiến cho hắn không thể không bỏ qua cái tay kia của nàng để bảo vệ chỗ yếu
hại của hắn.
Đột Bát Hỏa vừa bảo vệ mình, vừa công kích nàng. Hắn không phải chưa từng nghĩ đến nàng muốn giết mình, mà là không nghĩ
tới, nàng lại xuống tay nhanh như vậy. Hắn cho là, nàng nhất định sẽ
chờ, chờ đến khi nàng tín nhiệm hắn mới hành động. Trên thực tế, nàng
quá nóng lòng.
Tiêu Tương Phi tỉnh táo cùng hắn giao đấu, nàng
càng ngày càng phát hiện, cận chiến với hắn là một quyết định sai lầm,
người man di bọn họ trời sanh cậy mạnh, thật ra thì giống như nàng, đều
lợi dụng ưu thế thân thể thích hợp nhất với việc cận chiến. Hai người
chiến thuật giống nhau căn bản không chiếm được tiện nghi, nữ nhân lại
càng liên tiếp rơi vào thế hạ phong, lần nữa bị hắn bức bách.
Nàng hối hận, nên mang theo súng, một phát liền kết liễu hắn, đỡ phải thở
hồng hộc cùng hắn đánh qua đá lại, nửa điểm phần thắng cũng không có.
"Y Tô, oh, không, ngươi nhất định không phải Y Tô, là sát thủ của Hiên
Viên vương triều." Đột Bát Hỏa lúc này vẫn có mấy tâm tình nói chuyện
với nàng.
"Không sai, chúc mừng ngươi đoán đúng rồi." Nàng lạnh
nhạt nói, nhưng trong lòng có chút nóng nảy, đánh lâu như vậy, vẫn không cách nào đánh bại hắn, tiếp tục như vậy nữa, nếu có người đi vào, nàng
liền xong đời, nếu không thì nàng cũng không còn hơi sức nữa.
Đột Bát Hỏa không nói lời nào, trong lòng hắn vẫn không nỡ để nàng chết,
xuống tay cũng nhẹ một chút, động tác càng thêm có chút do dự. Thế mới
khiến Tiêu Tương Phi có cơ hội mà thở.
Một lát sau, thể lực đã
không ngừng giảm sút, càng không muốn ham chiến rồi, nếu còn tiếp tục
chỉ e phải thúc thủ chịu trói, trở thành kẻ thất bại nhất trong lịch sử
bị người ta bắt làm phạm nhân.
Đánh không lại bỏ chạy, dù sao
nàng cũng không sợ, chỉ cần không chết, nàng vẫn có cơ hội trở lại giết
hắn. Nàng lúc này đã hạ quyết tâm chạy trốn, về sau lại giết Đột Bát
Hỏa.
Nghĩ đâu vào đấy, nàng liền không ham chiến nữa, nhanh chóng nhảy xa tầm công kích của hắn, giả vờ ra hư chiêu rồi ngay lập tức
ngoài dự liệu của hắn nhảy đến góc nhỏ đựng balo nhanh như chớp chạy ra
khỏi lều.