Editor: Vệ Tử Y
Đả tự: webtruyen.com
Lời nói của Độc Lang khiến Đột Bát Hỏa rơi vào trầm tư, không sai, nàng
không phải vật phẩm, không để cho người ta định đoạt gì đó, nàng nhất
định sẽ không nguyện ý, lại càng không đồng ý . Miễn cưỡng, có lẽ chỉ là phá hủy nàng.
"Hiên Viên vương triều đáp ứng điều kiện sảng khoái như vậy, ta muốn Đột Bát Hỏa ngươi cũng không cần quá cố chấp với nàng, có lúc vật tất kỳ
phản, yêu cầu của như ngươi vậy sẽ chỉ dồn nàng đến đường cùng mà liều
mạng. Thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, ta tin tưởng ngươi cũng
không nguyện ý thấy kết cục như vậy." Độc Lang thản nhiên nói, lời như
vậy, tin tưởng hắn sẽ không thể bỏ ngoài tai.
Quả nhiên, Đột Bát Hỏa trầm mặc hồi lâu, trong nội tâm hiểu rõ ràng nếu
như hắn muốn ép buộc, sợ rằng nữ nhân kia thề sẽ liều mạng, sẽ không dễ
dàng thỏa hiệp như vậy.
Thấy hắn không nói gì, Độc Lang cũng ngồi ngay thẳng, mặc cho tiếng hít
thở ở kia thay nhau vang lên. Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài
tiếng bước chân chỉnh tề rõ ràng của binh lính tuần tra truyền vào trong tai hai người, tiếng ếch và côn trùng kêu vang, thậm chí có tiếng gió
thổi qua rừng cây ào ào cũng có thể nghe rõ ràng.
Đột Bát Hỏa nghĩ thật lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hắn đã có quyết định. Sau đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía Độc Lang ngồi ở trước mặt.
Độc Lang cũng cảm nhận được quyết định của hắn, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ có loại cảm giác ngầm hiểu lẫn nhau.
"Ta đồng ý đề nghị của ngươi, nhưng ngươi không được ngăn cản chuyện
giữa ta và nàng." Đột Bát Hỏa đưa ra điều kiện như vậy, cũng là hạ quyết tâm thật lớn.
"Được." Độc Lang rất sảng khoái, cơ hồ là đã tính trước là hắn sẽ đồng ý.
Đột Bát Hỏa thật sâu nhìn hắn "Hi vọng ngươi nói được làm được."
"Một lời đã định." Độc Lang nói xong, đứng lên đi ra ngoài.
Hắn mới vừa đi ra, ngoài cửa một hồi náo động, đám binh sĩ thủ vệ phát
ra hắn, liền lập tức vây công nhưng cũng chính trong nháy mắt đó hắn đã
lắc mình biến mất ở trong đêm tối.
Lúc này, bởi vì động tĩnh quá lớn, không ít quân sĩ đã chạy tới bên này, cuối cùng mấy tướng lãnh chỉ sợ Đột Bát Hỏa sẽ xảy ra chuyện, nhắm mắt
xông vào.
"Đại vương. . . . . ." Nhìn thấy Đột Bát Hỏa bình yên vô sự, các tướng lĩnh không kìm được thở hắt ra, vội vàng cung kính hô.
"Ta không sao, không cần lo lắng, mới vừa rồi đi ra ngoài chỉ là một
bằng hữu." Hắn lạnh nhạt nói, phất tay để cho bọn họ lui ra.
Các tướng lĩnh vội vàng lui xuống, phân phó bên ngoài tiếp tục tuần tra, tăng cường cảnh giới. Cả đêm, bọn họ cũng không dám khinh thường, chỉ
sợ lần tới tới không phải cố nhân, mà là kẻ địch.
Độc Lang sau khi rời khỏi doanh trại quân Đột Bát Hỏa thì trực tiếp vào
thành tìm nơi nghỉ ngơi. Mãi đến buổi tối, mới xuất hiện trong quân
doanh Hiên Viên vương triều, tìm đến lều trướng của Tiêu Tương Phi.
Nhìn qua lều thấy bóng người bên trong, biết là nàng và Hoàn Nhi đều ở
trong, suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên suýt sáo rồi lắc mình rời đi.
Trong trướng bồng Hoàn Nhi đột nhiên nghe được chim hót, thái độ liền
thay đổi, mắt không tự chủ nhìn về phía Tiêu Tương Phi. Thấy không có ai chú ý đến mình, nàng mượn cớ bưng nước rửa chân để đến gần Tiêu Tương
Phi.
"Tiểu thư, tối nay thủ lĩnh ở chỗ cũ chờ chúng ta." Hoàn Nhi ngồi xổm
người xuống, thận trọng cầm chân ngọc của nàng, vừa rửa sạch cùng xoa
bóp, vừa nhỏ giọng nói.
Tiêu Tương Phi nghe vậy, ở trong lòng thất kinh, nam nhân này sẽ không
thật sự giết Đột Bát Hỏa chứ? Hắn cũng quá lợi hại. Trong lòng ngạc
nhiên đồng thời cũng vì Đột Bát Hỏa tuổi trẻ yểu mệnh mà hơi có chút
buồn bã.