Editor: Vệ Tử Y
Viên Quân lần đầu tiên thấy nàng bảo vệ người ngoài, trong lòng càng
thêm tức giận, hậm hực trợn mắt nhìn Đột Bát Hỏa, bi thương nhìn nàng
một lúc lâu, ngoài dự liệu của mọi người quay đầu bỏ đi.
"Viên đại nhân. . . . . ." bọn Hỉ Nhi thấy tình cảnh này, kinh ngạc gọi
với theo không biết hắn bị làm sao, đuổi theo không được mà không theo
cũng không xong, sửng sốt nhìn hắn đùng đùng bỏ đi như vậy.
Tiêu Tương Phi bất đắc dĩ nhìn theo, có một số việc, nàng không phải không muốn nói, mà là không thể nói.
"Thật xin lỗi, hắn không phải cố ý." Xoay người, áy náy nói với Đột Bát Hỏa, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đột Bát Hỏa lắc đầu, hắn đã nhìn ra, cái tên Viên Quân này thích nàng,
nếu không cũng sẽ không đi theo như vậy, càng sẽ không khẩn trương như
thế. Tâm tư của nam nhân, chỉ có nam nhân là rõ nhất.
"Không sao, hắn cũng là muốn bảo vệ ngươi." Hắn mỉm cười nói, không để ý chút nào, cũng không có ý trách cứ.
Tiêu Tương Phi thấy Đột Bát Hỏa như thế, lúc này mới hơi yên lòng, đồng
thời cũng cảm thấy, mình cũng nên tìm lúc nào thích hợp nói chuyện với
Viên Quân, nếu hắn vẫn tiếp tục ở bên cạnh mình.
"Bây giờ có phải chúng ta ra ngoài dạo một chút hay không, để nàng có
thể tìm hiểu Tây Vực của chúng ta?" Đột Bát Hỏa cười nói, hắn buông tha
cơ hội cùng nàng thân cận, càng hy vọng mình có thể có cơ hội.
"Được." Nàng đáp ứng, đã đến rồi thì không thể bỏ lỡ, dĩ nhiên phải tìm hiểu cảnh vật nơi này, cho nên rất mau mắn đồng ý.
Đột Bát Hỏa mang nàng và bọn Hỉ Nhi cùng một đội thị vệ, nữ nô khởi hành thăm thú trong hoàng cung.
Mà Viên Quân sau khi tức giận bỏ đi, một mình đi lung tung, tâm tình vô
cùng khổ sở, hắn biết mình không nên như vậy, nhưng hắn không khống chế
được.
Đi tới đi lui, đột nhiên nghe được tiếng khóc truyền đến từ một tòa cung điện lộng lẫy, ngoài cửa còn có binh sĩ thị vệ.
Tiếng khóc vẫn kéo dài, hắn vốn không muốn để ý tới, bởi vì chính mình
cũng đang tâm phiền ý loạn, nào có tâm tình để ý tới người khác. Nhưng,
hôm nay không biết hắn đột nhiên nổi lên một loại cảm giác đồng bệnh
tương liên, cũng muốn khóc như người trong kia.
Nam nhân không dễ dàng rơi lệ, cho nên, hắn cũng chỉ suy nghĩ thôi.
Tiếng nỉ non khiến hắn động tâm, bước chân vô thức hướng về phía tiếng
khóc.
Viên Quân vốn định trực tiếp đi vào cửa cung, nhưng đám thị vệ khiến hắn do dự, quy củ trong cung hắn đều hiểu, vì không muốn làm cho càng nhiều người phát hiện, vì vậy hắn đi tới góc tường không người, bay vọt quá
vào cung.
Tòa cung điện này đúng là rất hoa lệ, đủ thấy chủ nhân là một người thân phận hiển quý, không biết là Vương Hậu hay phi tử? Hắn nghĩ như thế, cứ theo tiếng khóc tìm tới.
"Hỏa ca ca, Hỏa ca ca. Ô ô ô. . . . . ." Tư Cầm Hồng ghé ở góc tường,
sau khi chạy khỏi cung của Đột Bát Hỏa, đôi mắt đẫm lệ mông lung đi tới nơi này, không để ý nhiều, lại thất thanh khóc lớn.
Viên Quân vạn vạn không ngờ, người khóc lại là cô công chúa ngang ngược
bốc đồng Tư Cầm Hồng, trước mắt hoa lê đẫm mưa, nằm trên cỏ khóc đỏ cả
mắt, không để ý hình tượng nữ nhân, khác biệt một trời một vực với nữa
nhân vênh váo tự đắc kia.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đã đánh động người đang khóc, nàng cảnh giác
nhanh chóng ngẩng đầu lên, phòng bị nhìn người tới, đồng thời cũng rất
tức giận, lại có người không sợ chết dám chọc giận nàng.
"Là ngươi. . . . . ."