Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 117: Chương 117: không bao giờ thỏa hiệp




Editor: Vệ Tử Y

Đột Bát Hỏa mê hoặc, không hiểu Tiêu Tương Phi ở trong lòng Hiên Viên Vũ sao lại có địa vị quan trọng như thế nên mới chết sống không chịu đem nàng tặng cho mình.

Nàng ngoại trừ là Tiêu gia đại tiểu thư, nàng còn là người nào? Từ mọi thông tin biết được, nàng là người Hiên Viên Vũ mang về, nhưng nghe nói nàng vẫn không thừa nhận mình là Tiêu gia đại tiểu thư. Nếu như, nàng không phải Tiêu gia đại tiểu thư, như vậy nàng là người nào? Nàng có công phu cổ quái, trong tay nàng nắm vật kỳ quái, tựa hồ cũng là bí ẩn. Hắn cuối cùng nổi lên hứng thú, trong lòng đối với Tiêu Tương Phi xác định nhất định phải có.

Tạm thời không có chiến sự, hắn để sứ giả đi thương lượng, chỉ định trừ Tiêu Tương Phi, người nào hắn cũng không muốn. Cũng vì Hiên Viên Vũ quyết định ban thưởng một vị công chúa cho hắn, kèm theo muôn vàn đồ cưới.

Hiên Viên Vũ nhìn thư tín trong tay, nội tâm tức giận, hắn vạn vạn không ngờ tới, Đột Bát Hỏa này cư nhiên coi trọng Phi Nhi, hơn nữa còn không phải là nàng thì không cần.

"Hoàng thượng, xin ngài mau sớm định đoạt, tiền phương quả thực đã chờ không kịp rồi ạ." Các đại thần biết được tin này, âm thầm cao hứng, loại điều kiện này căn bản là không lỗ vốn, ngược lại đối với bọn họ có lợi cực kỳ, không phải chỉ là một cái nữ nhân thôi sao, còn là một tội nữ, tuột khỏi tay chính là ném đi một của khoai bỏng, mong còn không được.

Hiên Viên Vũ u ám nhìn đám đại thần đang vô cùng gấp gáp, trong lòng dị thường tức giận, hắn biết Phi Nhi là ai, dĩ nhiên càng không buông tay nàng.

"Phi Nhi đã nhập chủ Hướng Dương cung, dù chưa có phong hào, nhưng nàng đã là phi tử của trẫm, việc này không chỉ là sự thật, mà còn là sự thật không thể thay đổi." Hắn thâm trầm nói, nhưng mà trên mặt lại hết sức không vui, ai cũng có thể, nhưng Phi Nhi thì không thể cho.

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, không ngờ hoàng thượng sẽ chấp nhất như vậy, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, còn là một nữ nhân không được hoan nghênh, thế mà hoàng thượng lại cứ đối với nàng lưu luyến.

"Hoàng thượng, yêu cầu của bọn man di kia làm thế nào? Nếu như chúng ta không tặng người, như vậy bọn họ nhất định sẽ kiếm cớ phát động chiến tranh. Chuyện liên quan đến thiên hạ lê dân bách tính, mong hoàng thượng nghĩ lại." Thừa tướng rốt cuộc đứng ra, dùng giọng điệu thương xót chúng sinh mà nói, giống như Tiêu Tương Phi là đầu sỏ gây nên tội vậy.

"Đúng vậy, đúng vậy a, mong hoàng thượng nghĩ lại." Những đại thần khác rối rít phụ họa theo, làm như không ép uổng gì hắn

Hiên Viên Vũ tức giận hai mắt trợn trừng, đôi tay nắm chặt long ỷ, gân xanh đã hiện cả ra, cuối cùng hắn không nhịn được vỗ mạnh lên long bàn, làm mọi người kinh hãi.

"Trẫm đã nói, ai cũng được, Phi Nhi thì không thể đưa. Huống chi Phi Nhi là người, nàng sao có thể đồng ý xem mình như món hàng tặng tới tặng lui. Coi như nàng đồng ý, trẫm cũng không chịu. Các ngươi đừng vội nhắc lại, nghĩ những biện pháp khác đi. Về phần đối xử thế nào, cứ đem ý của trẫm nói cho hắn biết." Hắn khí phách mười phần lạnh lùng nói, đối với nhóm đại thần này cực kỳ bất mãn.

Các đại thần lúc này cũng không dám nói gì nữa, lặng lẽ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ chọc giận hắn.

"Chúng thần lĩnh chỉ." Không có biện pháp, mọi người không thể làm gì khác hơn là quyết định lui xuống lại nghĩ biện pháp, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn vương triều xuất hiện nguy cơ.

Chờ tất cả đại thần rời đi, Hiên Viên Vũ rơi vào trầm tư, hắn không biết Tiêu Tương Phi ra tiền tuyến là sai hay là đúng, càng không ngờ Đột Bát Hỏa sẽ coi trọng nàng. Tất cả, đều ngoài dự liệu của hắn.

Làm thế nào? Làm thế nào?

Ba ngày sau, Hiên Viên Vũ xử lý xong quốc sự, xuất cung thị sát, lặng yên không tiếng động rời hoàng cung, cũng không ai biết hành tung của hắn.

Biên cương.

Mấy ngày nay, tất cả mọi người tâm tình không tốt, dĩ nhiên không bao gồm Tiêu Tương Phi, chỉ có Tiêu Tương Phi tự mình biết, vô luận là kết quả gì, nàng đều sẽ không bị người định đoạt.

Bọn Hỉ Nhi vẫn tận tâm tận lực hầu hạ nàng, nhưng lại không biết an ủi nàng như thế nào, không ngờ nàng lại bị một man di thủ lĩnh coi trọng.

Ngược lại Hoàn Nhi, hai ngày nay như có tâm sự, nhìn nàng mấy lần muốn nói lại thôi, tựa hồ có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng không biết nói ra như thế nào.

Hôm nay, nàng rốt cuộc tìm một cơ hội đơn độc cùng Tiêu Tương Phi ở chung, nhỏ giọng áy náy nói: "Tiểu thư, đều do Hoàn Nhi, Hoàn Nhi không nên khiến ngài đi trước mạo hiểm như vậy, bây giờ còn xảy ra loại chuyện như vậy. Hoàn Nhi, Hoàn Nhi hảo thật xin lỗi tiểu thư." Nàng cúi đầu, không dám nhìn nàng.

"Hoàn Nhi, không trách ngươi, chuyện này đã định rồi, ngươi cũng biết ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy." Nàng nhẹ giọng nói, không có để trong lòng.

Hoàn Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới kiên quyết nói: "Tiểu thư, Độc Lang muốn đích thân tới giết Đột Bát Hỏa, cho nên xin tiểu thư yên tâm, ngài nhất định không có việc gì." Tin tức này cũng là nàng mới vừa nhận được, vốn không muốn nói cho Tiêu Tương Phi biết, nhưng nàng thật sự không muốn Tiêu Tương Phi không vui, vì vậy mới nói ra.

Độc Lang? Hắn muốn đích thân đến? Nàng giật mình, nàng cũng không giết được Đột Bát Hỏa, chẳng lẽ Độc Lang có thể? Nàng có chút nghi vấn, nhưng rất nhanh liền quyết định mặc kệ.

Đêm đó, lúc nàng nặng nề vào giấc ngủ nàng, đột nhiên bị một bàn tay đánh thức, nàng mông lung mở mắt, lúc này mới phát hiện thì ra là Hoàn Nhi đang gọi mình.

Chỉ thấy Hoàn Nhi để tay trên môi, ý bảo nàng dậy, sau đó đi cùng nàng.

Tiêu Tương Phi nghe lời Hoàn Nhi, từ trên giường ngồi dậy, lặng yên không tiếng động đi theo nàng ra khỏi lều. Sau đó, họ cũng không biết, sau khi các nàng rời đi, Hỉ Nhi Nộ Nhi Thảo Nhi liền đồng thời mở mắt, nhìn bóng lưng họ rời đi.

Hai người một trước một sau ra khỏi doanh trại, đi tới một ngọn núi nhỏ cạnh doanh trại, ở đó đã có một bóng dáng sừng sững đứng đó.

Họ nhẹ nhàng tiếp cận bóng người kia, người kia như cảm thấy hai người đi đến cũng đột nhiên xoay người đối diện các nàng.

Mặt nạ màu bạc, tóc dài bồng bềnh, một áo dài vải dưới ánh trăng chiếu rọi, có sự thần bí khác thường, người này chính là người nàng gặp lần thứ hai Độc Lang.

"Chúng ta lại gặp mặt." Độc Lang đột nhiên mở miệng nói, thanh âm trầm ổn, không nhanh không chậm.

Nàng gật đầu, vẫn chăm chú nhìn hắn.

Lúc này Hoàn Nhi đã sớm lui sang một bên, thủ vệ cho bọn họ.

"Nhiệm vụ của ta thất bại." Nàng bình tĩnh nói ra sự thật này, một chút cũng không có khổ sở, càng không cảm thấy khó chịu.

Độc Lang mang mặt nạ gật gật đầu, như đã nằm trong dự liệu "Ta biết, chuyện này cũng đã dự trước. Không trách ngươi."

Vẻ mặt nàng không chút thay đổi, nếu đã biết kết quả còn phải tìm nàng ra tay, đây không phải là để cho nàng lãng phí thời giờ sao? Nội tâm của nàng rất không vui, nhưng không biểu hiện ra.

"Lần này ta tự mình đi, nhiệm vụ ấy ngươi mặc dù thất bại, nhưng sẽ không tính toán, càng không ảnh hưởng yêu cầu lấy tin tình báo của ngươi với tổ chức Độc Lang." Hắn cam kết.

"Đã như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết một chút tình huống Tiêu gia hay không?" Nàng nhìn mặt nạ màu bạc, lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.