Editor: Vệ Tử Y
Đột Bát Hỏa cảm giác mình phải nghiêm hơn với những người trong vương
cung này mới được, nếu không lỡ đắc tội nàng, hắn không thể xuống nước
làm mềm mà nàng sẽ càng cách xa hắn hơn.
Tiêu Tương Phi đột nhiên cảm thấy mình sống ở chỗ này cũng không phải là lựa chọn sáng suốt, bởi vì dù nàng đi tới đâu thì cũng có tranh đấu,
không được an bình.
Cũng phải về giải quyết tất cả vấn đề, nàng không thể sống trong mơ hồ
như thế, khiến cho bản thân không biết được tình cảnh mình đang lâm vào
là như thế nào.
Hạ quyết tâm, trong lòng Tiêu Tương Phi đột nhiên thoải mái hơn, trốn
tránh không phải biện pháp, nàng tới nơi này, cũng là tìm kiếm trợ giúp, không phải là khiến cho mình càng khó khăn hơn. Đắc tội người nơi này,
tương lai cũng không tốt, hơn nữa, nếu như mọi người nơi này mà biết mục đích của nàng sẽ chẳng cần phải đối với nàng tràn đầy địch ý như vậy.
Nghĩ như thế, Tiêu Tương Phi đuổi mấy người xung quanh lui xuống, ngay
cả bọn Hỉ Nhi cũng không lưu lại, thản nhiên nói có chuyện muốn thương
lượng cùng Đột Bát Hỏa.
Đột Bát Hỏa thấy kỳ quái, không biết nàng muốn làm gì, càng không biết
nàng là có ý gì, nhưng chỉ cần hai người có thể ở riêng cùng nhau thì
hắn đã rất vui rồi.
Chờ tất cả mọi người lui xuống, Tiêu Tương Phi mới mời hắn ngồi xuống
ghế chủ vị, thu hồi mỉm cười, nghiêm túc nói: " Đột Bát Hỏa, ta là ai,
chắc chắn ngươi cũng đã thăm dò được không ít rồi."
"Ta biết, ngươi là Tiêu gia đại tiểu thư, Tiêu gia nhất tộc bị diệt môn, ngươi sau đó bị dẫn vào hoàng cung." Đột Bát Hỏa trong lòng mặc dù cảm
thấy vấn đề nàng hỏi kỳ quái, nhưng vẫn thành thật đáp.
Nàng gật đầu, lại lắc đầu. Thở dài nói: "Ngươi chỉ biết một không biết
hai. Ta xác thực là họ Tiêu, cũng gọi là Tiêu Tương Phi, nhưng ta không
phải là Tiêu thị nhất tộc đại tiểu thư."
Lời này vừa nói ra, Đột Bát Hỏa sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày thật
chặt, khó trách có bí mật mà hắn không biết? Hắn cũng không nhận được
tin tức như thế.
Thấy Đột Bát Hỏa trầm tư không nói lời nào, biết hắn đã nghe vào, vì
vậy, nàng tiếp tục nói: "Ta không phải là Tiêu Tương Phi mà các ngươi
biết, ta là. . . . . ." Tiêu Tương Phi đem chuyện mình đến đây như thế
nào nhất nhất kể ra, kể cả chuyện mình đang tìm hiểu về Tiêu gia cũng
nói ra.
"Ta vốn không muốn cuốn vào trong đó, nhưng chuyện này cũng không nằm
trong khả năng lựa chọn của ta, đầu tiên là bị thiết kế, sau đó liên
tiếp bị dồn ép, ta không thể không quyết định tìm kiếm chân tướng, không để cho mình sống trong sự không minh bạch." Nàng chậm rãi nói, trong
lòng rất nặng nề.
Đột Bát Hỏa nghe xong, trong lòng vừa tức giận vừa cao hứng, tức giận vì trên đời lại có chuyện vu oan giá họa như vậy, cao hứng là vì nàng
không phải người của Hiên Viên vương triều, nàng tự do, nàng cũng không
thuộc về bất luận kẻ nào.
"Phi Nhi, nàng yên tâm, nàng cứ ở lại đây để cho ta chăm sóc nàng, Hiên
Viên vương triều cũng không cần trở về, ta sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất." Hắn vội vã nói, an ủi nàng, đồng thời cũng cảm thấy đây là ý trời, cả trời cũng giúp mình.
Tiêu Tương Phi lắc đầu, nàng không phải là con rùa đen rút đầu, biết rõ
có nhiều người đối với mình bất lợi như vậy, cho dù là chạy tới chân
trời góc bể, chỉ sợ cũng không được buông tha.
" Đột Bát Hỏa, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ
báo đáp ngươi." Nàng nói lên yêu cầu của mình, đây cũng là mục đích của
chuyến đi này.
Tiêu Tương Phi vừa nói như thế, Đột Bát Hỏa hoàn toàn hiểu, nàng tại sao phải tới nơi này, nguyện ý cùng hắn đến Tây Vực, tất cả đều bởi vì nàng muốn có được sự giúp đỡ của hắn.
Hắn an tĩnh nhìn nàng. Trước mắt nữ tử này, từ đầu đến giờ, vẫn làm cho
mình nóng ruột nóng gan, động lòng không dứt. Hắn có thể cự tuyệt nàng
sao? Nàng muốn báo đáp mình như thế nào?