Editor: Vệ Tử Y
"A, Viên đại nhân, sao ngươi lại tới đây?" vừa ra khỏi xe đã nhìn thấy Viên Quân, nàng kỳ quái hỏi.
Viên Quân cười cười, thái độ như cũ rất cung kính: "Thần biết tiểu thư hôm
nay đến, cho nên cố ý ra nghênh tiếp." Kể từ khi Tiêu Tương Phi hiển lộ
tài hoa của nàng hậu ở hoàng cung, sự tôn kính của hắn đối với nàng ngày càng thăng hoa.
Nàng gật đầu, nhìn thấy mọi người đều là cỡi
ngựa tới, vì vậy trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về đến quân doanh rồi
nghỉ ngơi. "Chúng ta về nhanh thôi." Nàng thật rất mệt mỏi, xương cốt
đều rã rời cả rồi.
Viên Quân cũng nhìn ra nàng mệt mỏi, vì vậy
liền ra lệnh mọi người lên đường quay về trại, không lâu đã đến doanh
trại đóng ngoài thành không xa.
Nhìn tướng sĩ chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, lại xem cách bố trí doanh trại, Tiêu Tương Phi cảm thấy
những chiến sĩ biên phòng này quả thật không tệ, không có cảnh luống
cuống lo sợ nơi trận tiền.
"Tiểu thư, ngài đi nghỉ ngơi trước một chút đi." Viên Quân dẫn nàng cùng bốn người Hỉ Nhi đến cái lều to nhất, lớn nhất.
Đến trước lều hắn dừng lại, ngoài lều có mấy linh cảnh vệ. "Tiểu thư, đây
là lều của ngài, mấy người Hỉ Nhi cũng cùng ngài ở đây. Không biết tiểu
thư có ý kiến gì hay không?" Hắn sợ Tiêu Tương Phi không thích ở cùng hạ nhân nên mới hỏi.
Tiêu Tương Phi lắc đầu, có mấy người Hỉ Nhi ở
cùng nàng mới có cảm giác an toàn. "Ta cảm thấy an bài như thế không tệ, cứ như vậy đi." Nói xong, nàng dẫn đầu vén mành trướng lên đi vào bên
trong, đám người Hỉ Nhi cũng theo vào.
Trong trướng vật dụng đầy
đủ, có thể ví là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ. Ngoài giường êm, còn có vật phẩm trên bàn. "Tiểu thư, chỗ này không tệ." Thảo Nhi hưng
phấn nói.
Tiêu Tương Phi cũng đồng ý gật đầu, nàng cảm thấy rất
được. "Rất tốt, rất tốt." Nàng hoạt động tứ chi, thả lỏng gân cốt, rốt
cuộc thì sau nửa tháng bàn chân đã chạm đất rồi.
Bọn Hỉ Nhi vội vàng dọn dẹp, đem mấy đồ đạc trên giường trên bàn cất đi rồi vội vàng đi nấu nước châm trà.
Dưới sự hầu hạ của đám Hỉ Nhi, Tiêu Tương Phi thư thái tắm rửa, Hỉ Nhi còn
giúp nàng xoa bóp. Cuối cùng, thoải mái ngồi ở bên bàn, uống trà ăn điểm tâm.
"Hỉ Nhi, lát nữa chúng chúng ta đi tìm Viên đại nhân, chúng ta cũng không phải là tới hưởng thụ mà đến làm việc, trợ giúp Viên đại
nhân đánh lui man di." Vừa uống trà, nàng vừa nói.
"Dạ, tiểu thư." Hỉ Nhi đáp được rất nhanh, gắp vài cái điểm tâm mới ra lò cho nàng thưởng thức.
Tiêu Tương Phi vội vội vàng vàng ăn qua loa, khẩn cấp đứng lên mang bọn Hỉ
Nhi Hoàn Nhi ra ngoài. Tiêu Tương Phi rất muốn nhanh chóng xem quang
cảnh, phong thổ và tình hình quân sự nơi này.
Họ nhanh chóng tìm
được Viên Quân, hắn đang cùng mấy vị tướng quân thị sát quân tình. Nhìn
thấy họ, liền cung kính hành lễ nói: "Tiểu thư, sao ngài không ở trong
lều nghỉ ngơi?"
"Ta muốn ra ngoài xem một chút." Tiêu Tương Phi mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Viên Quân và mấy vị tướng sau lưng.
Viên Quân rất bội phục nàng, nếu là người khác đã sớm gào khóc lu loa, mà
nàng lại thần thái sáng láng, còn hăng hái đi dạo trại lính. "Vậy thần
dẫn tiểu thư đi chung quanh xem một chút."
"Được." Tiêu Tương Phi phấn khích, hơn nữa rất muốn xem thực lực quân sự quân ta. Như vậy,
không chỉ có thể thăm dò tình huống, còn có thể định ra phương án tác
chiến tối ưu.
Quân lực Hiên Viên vương triều rất mạnh, chỉ nhìn
doanh trại chỉnh tề, tướng sĩ tinh thần sáng láng, nhìn quân sĩ đang
thao luyện trên thao trường mạnh mẽ sinh uy, Tiêu Tương Phi thắc mắc vì
sao đám man di kia dám đến gây chiến?