Editor: Vệ Tử Y
Đả tự: webtruyen.com
Viên Quân thấy nàng muốn đi ra ngoài doanh trại thì vội vàng đi theo.
Bọn Hỉ Nhi do dự một chút, cũng vội đi theo phía sau. Bảo vệ tiểu thư là trách nhiệm của các nàng, họ không thể rời nàng.
Biết có người đi theo Tiêu Tương Phi cũng không quan tâm mà cứ tiến về một chỗ ít người ở bên hồ nhỏ ven rừng.
Viên Quân si mê dõi theo bóng lưng nàng, lúc nàng ở hoàng cung họ rất ít khi gặp mặt. Nhưng không biết vì sao, từ khi nàng rơi xuống trước mắt
hắn, hình bóng nàng luôn luôn bất tri bất giác hiện hữu trong đầu óc
hắn.
Không quên được nàng hiên ngang mạnh mẽ, không quên được ánh mắt nàng
kiên định, không quên được biểu tình kiên nghị, không quên được tính
tình lạnh nhạt như nước. Tất cả của nàng đều khiến hắn không kìm được mà chú ý.
Không ai biết tâm tư của hắn, không ai biết hắn giờ khắc này đang nghĩ
gì, không ai biết hắn đã yêu cô gái bị nhiều người nghị luận này.
Bọn Hỉ Nhi vẫn đi theo phía xa, nàng đứng lại, họ cũng đứng lại, nàng nhìn phía xa còn họ ngắm nhìn nàng.
Trời rất xanh, mây rất trắng, nước rất trong, cây xanh biếc, cỏ thật
mềm, hoa thật đẹp, chim muông thật đáng yêu, không khí cực trong lành.
Nơi đây là thế giới không có ô nhiễm, Tiêu Tương Phi chăm chú ngắm nhìn, hít thở thật sâu.
Nếu như, sự xuất hiện của nàng ở thế giới này là sứ mạng thì nàng quyết
định nhận mệnh, thuận theo tim của mình, làm việc mình muốn làm. Nếu đã
đến thì cứ hưởng thụ thôi.
Suy nghĩ càng tan đi thì tâm tình cũng thư thái theo, bất tri bất giác,
khóe miệng lặng lẽ nâng lên, hai lúm đồng tiền xuất hiện. Mắt sáng ngời
như sao sáng trong đêm tối, cả người toát lên một khí thế điềm tĩnh.
Ngồi xếp bằng trên thảm cỏ ngắm nhìn mặt hồ, hưởng thụ giờ phút thanh
tĩnh khó có được, xa xa vẫn truyền đến tiếng hoan hô, trời đột nhiên trở nên sáng lạn, đất rộng mênh mông, tất cả đều hoàn mỹ.
Viên Quân đi tới phía sau nàng, do dự một chút rồi cũng theo sau ngồi
xếp bằng mình viền má nàng, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết mở
miệng nói chuyện như thế nào.
Bọn Hỉ Nhi đứng cách đó không xa chờ sai bảo.
Một hồi lâu sau, hắn mới lấy dũng khí, cả khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngập
nói: "Tiểu thư, ngài chừng nào thì lên đường trở lại kinh thành?" Hắn
muốn cùng nàng trở về nhưng lời này đã nuốt trở vào.
Trở về? Tiêu Tương Phi nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía trước nghiêng đầu nghĩ rồi mới nói: "Ta tạm thời không trở về kinh thành." Đúng vậy, nàng không muốn trở về, có lẽ nên ở chỗ này nhìn ngắm một chút, phong thổ,
các loại thức ăn ngon, nàng muốn chơi một chút.
Không về? Hắn thất kinh, nàng không về chẳng lẽ muốn ở lại chỗ này?
"Tiểu thư, tại sao không về? Không phải ngài muốn du ngoạn một phen rồi
mới trở về chứ hả?" Hắn vội vã hỏi.
"Ta không biết, cứ xem thế nào đã." Tiêu Tương Phi đưa một câu trả lời
nước đôi bởi vì nàng cũng không biết, dù sao muốn đi đâu thì đi đó.
Viên Quân nghe thế thì không hỏi nữa, chỉ nhìn nàng sau đó nói : "Tiểu
thư, ngài đi đâu, Viên Quân cùng theo đến đó." Dứt lời, ngay cả chính
hắn cũng giật mình, không tin lời này là hắn bật thốt lên .
Tiêu Tương Phi còn kinh ngạc hơn, nàng xoay đầu lại nhìn hắn, kinh ngạc phát hiện, trên mặt hắn đỏ bừng, đắm đuối nhìn mình.
Hắn? ! Tiêu Tương Phi không biết nói gì cho phải, nhìn biểu tình hàm súc của hắn, trong lòng nàng đã hiểu. Thì ra là hắn. . . . . .
Nàng lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, ta chỉ là muốn giải sầu, nhìn ngắm
xung quanh. Ngươi cũng biết, ta tới Hiên Viên vương triều lâu như vậy,
vẫn chưa được nhìn ngắm quốc gia này."
Viên Quân không ngờ nàng sẽ cự tuyệt thẳng thừng như vậy, trong lòng có
chút thất vọng. Nhưng hắn há lại là loại người chùn bước nhanh chóng như vậy, đường đường nam tử hán, làm sao chưa cố gắng đã bỏ cuộc?
"Tiểu thư, Viên Quân muốn ở bên cạnh ngài, bảo vệ ngài. Xin tiểu thư đáp ứng thỉnh cầu của Viên Quân." Hắn kiên định nói, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Tương Phi quay đầu lại, thở dài. Nàng sao lại không hiểu, chỉ là,
nàng hiện tại không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn ở chỗ này thanh tĩnh rồi
đi gặp Đột Bát Hỏa.
"Ta có thể cự tuyệt không?" Tiêu Tương Phi thở dài nói, thanh âm nhẹ
nhàng tiết lộ ra bất đắc dĩ, thế gian này chuyện không thể khiến cho
người ta như ý nguyện quá nhiều.
Viên Quân không nói gì, hắn tin tưởng nàng nhất định sẽ hiểu tâm nguyện
của mình, cũng nhất định sẽ biết. "Viên Quân sẽ vĩnh viễn theo sau tiểu
thư." Bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, vĩnh viễn.
Bọn Hỉ Nhi cũng nghe được lời nói của Viên Quân mà thất kinh, không bao
giờ ngờ tới Viên đại nhân sẽ có loại suy nghĩ này đối với tiểu thư, nhìn vào ánh mắt hắn thì biết không phải là giả. Lần này, họ cũng không biết phải làm sao.
Không biết ngồi bao lâu, thời gian trôi qua thật nhanh đã đến giữa trưa. Ánh mặt trời chói chang làm cho thảm cỏ nóng lên, cũng đã đến giờ ăn
trưa rồi.
"Tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi." Hỉ Nhi
nhìn sắc trời, sợ nàng đói bụng, liền vội vàng tiến lên nhẹ giọng nói.
Tiêu Tương Phi rất nghe lời đứng lên, vỗ vỗ bùn đất cùng cỏ vụn trên
người, xoay người nhìn Viên Quân rồi để Hỉ Nhi đỡ nàng về doanh.
Viên Quân vẫn đi theo phía sau nàng, trong lòng cảm thấy khoảng cách với nàng càng xa, giống như nàng đã đóng cửa tâm hồn, hoặc giả nói là càng
ngày càng thần bí.
Hắn thổ lộ, không biết nàng có thể tiếp nhận hay không, bất kể như thế
nào thì hắn cũng định là nàng rồi. Bất kể chân trời góc biển, bất kể lên trời xuống đất, hắn sẽ luôn luôn đuổi theo, cho đến vĩnh viễn.
Tiêu Tương Phi nếu mà biết được suy nghĩ này của hắn, sợ rằng đã bị dọa
trốn đi thật xa, cách hắn thật xa, cũng may nàng không có thuật đọc tâm
chứ không đã nghe hơi mà chạy rồi.
Đoàn người vừa trở về doanh trại thì thấy không khí có gì đó bất đồng.
Không khí vui mừng đã bị hòa tan khiến họ có chút kinh ngạc, không biết
có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc có một nhóm người không biết đang tìm gì, thấy họ thì không
khỏi mừng rỡ, vội vàng chạy tới trước mặt họ cung kính nói: "Viên đại
nhân, tiểu thư, các ngươi trở lại thì tốt rồi."
Tiêu Tương Phi nghe vậy hơi mơ hồ, nhưng trong lòng biết nhất định là có chuyện gì.
"Có chuyện gì không?" Viên Quân bình chân như vại hỏi, liếc nhìn sang Tiêu Tương Phi rồi mới nhìn đến đám quân sĩ.
Thủ lĩnh đám quân sĩ vẫn cung kính, tuy nhìn hắn nói chuyện nhưng ánh
mắt không ngừng liếc sang Tiêu Tương Phi. "Viên đại nhân, người man di
tới, nói là mời tiểu thư qua gặp mặt."
Lời này vừa nói ra, làm cho mọi người đều thất kinh. Người man di ngang
nhiên mời tiểu thư? Không biết có mục đích ý đồ gì? Hoàng thượng không
phải đã cự tuyệt thủ lĩnh của bọn họ rồi sao? Sao giờ đột nhiên hắn lại
phái người mời tiểu thư? Biểu tình mọi người đều không chắc chắn, ngoài ý muốn. Gửi thanks