Editor: Vệ Tử Y
"Thì ra ngươi là công chúa." Khó trách ngang ngược kiêu ngạo, Viên Quân
trong lòng nói thầm, hắn cũng không nói ra, chỉ sợ chọc giận vị chủ tử
khó dây dưa này.
Quả nhiên, Tư Cầm Hồng nghe Viên Quân nhận ra mình là công chúa thì
không nhịn được cao ngạo hơi ngẩng đầu, khinh miệt nói: "Chính là bản
công chúa."
Viên Quân thiếu chút nữa muốn cười váng lên, hắn phát hiện, cô gái này
cũng chỉ là bị làm hư thôi, căn bản là tâm tính đứa bé. "Viên Quân bái
kiến công chúa." Hắn làm như thật hành lễ.
Tư Cầm Hồng hài lòng gật đầu, phát hiện mình không hề ghét nam nhân
trước mắt, ngược lại cảm thấy hắn tao nhã lễ độ, hảo cảm tăng lên gấp
bội.
"Miễn lễ." Nàng hướng hắn ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn không cần đa lễ,
sắc mặt không còn tức giận, tâm tình từ từ chuyển biến tốt.
"Cám ơn." Hắn cũng không phải thật sự muốn hành lễ, tóm lại chính tự nhiên ung dung.
Giờ lại đến phiên Tư Cầm Hồng thăm dò : "Theo ngươi nói nàng tốt như
vậy, mà ta lại cảm giác ngươi rất không vui là thế nào?" Trực giác của
nữ nhân luôn rất kỳ quái, Tư Cầm Hồng cảm thấy nam nhân trước mắt đối
với Tiêu Tương Phi kia không phải như y nói.
Viên Quân nghe vậy, thầm giật mình, không ngờ nàng nhạy cảm như vậy, đã
nhìn ra. "Đúng, ta là mất hứng. Bởi vì ta không hy vọng nàng đến chỗ các ngươi nhưng nàng lại đến, ta không biết tại sao, nhưng nàng nhất định
không phải là vì ca ca ngươi mà đến." Hắn nói thật, thật ra thì cũng
không muốn làm cho Tiêu Tương Phi nhiều kẻ địch.
Quả nhiên, lần này đến phiên Tư Cầm Hồng thất kinh, nói như vậy, Tiêu
Tương Phi vô ý với Tây Vực hoàng cung này? Vô ý với những thứ vinh hoa
phú quý này? Vô ý với danh vị hả ?
"Ngươi không biết tại sao nàng đến?" Tư Cầm Hồng không nghĩ ra, nhưng
vẫn tin tưởng nam nhân trước mắt, hắn sẽ không lừa gạt mình.
Viên Quân gật đầu nói: "Hôm nay, nàng mời ca ca ngươi đi là để bàn công
việc, nhưng ta lúc ấy rất không vui, cho nên liền giận bỏ đi." Hắn cảm
thấy việc này không có gì mất mặt , cũng thoải mái nói ra.
"Hoá ra là như vậy." Tư Cầm Hồng rốt cuộc yên tâm, cũng bắt đầu buông
xuống thành kiến đối với Tiêu Tương Phi, nếu sự thật là như vậy, nàng ta cũng không cần thù hận nàng. "Vậy bọn họ bây giờ đang ở nơi nào?" Nàng
hỏi tới, cảm thấy mình có cơ hội thì phải tìm hiểu nữ nhân này.
"Ta không biết." Hắn lắc đầu, tức giận bỏ đi nào ai lo lắng nhiều như vậy.
Thế là, Tư Cầm Hồng ngoắc tay về phía người hầu, lập tức có mấy cung nữ
thị vệ run run rẩy rẩy chạy đến, cung kính thưa: "Công chúa."
"Đại vương cùng Tiêu Tương Phi đi nơi nào?" Nàng cáu kỉnh hỏi, không làm màu.
Những cung nữ thị vệ này sắc mặt ngay lập tức biến đổi, đầu cũng không
dám ngẩng lên, một thủ lĩnh thị vệ cung kính bẩm: "Công chúa, Đại vương
cùng Tiêu tiểu thư đi chơi ạ." Nói xong, bọn họ đều sợ hãi Tư Cầm Hồng
sẽ tức giận nổi đóa.
Sắc mặt Tư Cầm Hồng quả nhiên thay đổi, chỉ là rất nhanh đã bình tĩnh
lại, biết Đột Bát Hỏa đưa Tiêu Tương Phi đi chơi cũng là chuyện hợp lý,
chỉ cần Tiêu Tương Phi đúng như lời Viên Quân, tới đây vì mục đích khác, nàng có thể không so đo.
Viên Quân trong lòng cũng rất khổ sở, nghe được bọn họ đi chơi, mà không để ý tới mình, nội tâm chán nản không dứt.
"Chúng ta cũng đi." Tư Cầm Hồng đột nhiên nói như vậy, đứng lên nhìn hắn, nói.
Sửng sốt một chút, Viên Quân cũng vội vàng đứng lên đồng ý, không sai,
bọn họ cũng muốn đi, không để ý Tiêu Tương Phi tới đây là mục đích gì,
hắn nên hiểu, nàng không phải loại người như vậy. Nếu như nàng có khó
khăn, như vậy hắn nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn. Gửi thanks