Phi Thường Quan Hệ

Chương 18: Chương 18




Uông Hạo Diên dốc lòng quay phim, hơn một tháng không thấy mặt, kỳ thực trong lúc đó cũng có vội vã trở về quay show thực tế rồi lại đi, chỉ thỉnh thoảng thật sự nhớ Giản Tân không chịu nổi mới gọi điện cho cậu, có chút cảm giác tu hành khổ luyện.

Giản Tân nói “Đừng đùa giỡn em nữa”, thế nhưng mà Uông Hạo Diên sẽ không cứ như vậy mà chấm dứt, chỉ sợ khiến Giản Tân không muốn ở nhà anh nữa, anh cũng biết khúc mắc của Giản Tân là gì, bên cạnh việc anh năm đó thực sự là một tên khốn nạn, còn có nguyên nhân là mẹ của Giản Tân.

Lần trước gặp mặt ngắn ngủi đã có thể nhìn ra tình trạng sức khỏe của Tân Hủy, có thể đã phải trải qua chấn động nào đó rất kinh khủng, cho nên đó là lí do Giản Tân phải chịu đựng áp lực tinh thần rất nặng nề, Uông Hạo Diên nếu như lại tấn công dồn dập sẽ khiến Giản Tân khó xử.

Giản Tân tăng tiền lương cho dì Nhâm, cậu tạm thời chỉ đến thăm Tân Hủy vào ban ngày thứ bảy, từ khi Tân Hủy biết cậu vẫn còn liên lạc với Uông Hạo Diên, cậu về nhà có hơi lo sợ. Tân Hủy nói lắp nhưng cứ khuyên cậu mãi, khuyên không được thì mắng chửi, hơn nữa chính cậu cũng thấy không còn mặt mũi nào.

Thời điểm thật thích người kia có thể vì người đó mà chống lại cả thế giới, có thể từ bỏ cả chính bản thân cũng chỉ vì đối phương, tự dối lòng đã buông xuôi đoạn tình cảm này, cứ thế trải qua một năm lại một năm, khi gặp lại mới phát hiện kỳ thực bản thân chưa hề trưởng thành.

Vẫn như cũ động tâm như một đứa ngốc.

«Không thấy Trường An» quay ở Đông Bắc đã sắp kết thúc, còn lại một phân cảnh khác phải đến thành phố khác chọn cảnh, Uông Hạo Diên đóng vai người yêu của An Mân mới vào nghề không lâu, thường xuyên tìm Uông Hạo Diên để tập lời thoại hoặc là nhờ Uông Hạo Diên thỉnh giáo.

Trong cảnh diễn trong đêm, cũng là cảnh nặng nề nhất phim, Ninh Châu một mình bức vua thoái vị, thứ nhất để cứu được ái thê của nam chính bị nhốt trong cung, thứ hai là muốn giết chết nam chính vừa được kế vị không lâu. Toàn cảnh là một hồi diễn tranh giành ngôi vị độ khó rất cao, tình tiết cuối cùng nữ thứ vì muốn Ninh Châu cải tà quy chính mà tự sát. Ninh Châu khoảnh khắc ấy phát điên, tẩu hỏa nhập ma.

Uông Hạo Diên đứng ở màn quay phim nhìn kịch bản: “Người chết rồi còn không nương tay cho em sao? Biên kịch nghĩ gì thế?”

Kinh Tinh cởi ngoại bào ra dán cho anh miếng dán nhiệt, nói: “Ai biết, nam nữ chính không thể chết được, vậy mấy người phải chết thôi.”

“Trong đây em giết bao nhiêu người rồi?” Uông Hạo Diên nhẩm tính một chút, thật sự nhiều quá đếm không nổi, anh rối rắm nghĩ không biết đóng thể loại tàn bạo như thế này có khi nào bị chửi không, nhưng mà nghĩ tới kết cục rất thảm, khán giả chắc có thể bớt giận đi.

Kinh Tinh đặc biệt lạc quan: “Yên tâm đi! Mỗi lần cậu giết người xong ánh mắt liền thâm tình như nhìn vợ vậy đó, hơn nữa rất đẹp trai nha! Phần lớn khán giả nữ xem sẽ phải tha thứ cho cậu thôi.”

“Khán giả nam thì sao?”

“Đàn ông cũng không xem loại phim thần tượng này đâu, cậu đùa gì vậy, ở Đông Bắc lâu quá rồi biến chất à?”

Uông Hạo Diên cởi áo lông thay vào ngoại bào, sau đó rút bao tay ra xoa tay, bởi vì trời rất lạnh mà phải cầm kiếm, eo bàn tay anh bị nứt một đường rất dài.

Bậc thềm trước đại điện được dọn sạch chừa ra một lối đi, hai bên đều là tuyết dày, Ninh Chân rút kiếm chầm rãi tiến lên, góc áo đong đưa giữa trời tuyết. Bên cạnh điêu long trụ ¹ ở ngoài điện, nam chính khoanh tay đứng nhìn.

Phí Nguyên và Kinh Tinh đứng đằng xa nhìn, chuẩn bị quay phim xong sẽ trực tiếp ra sân bay.

“Hoàng cung ngay cả thị vệ cũng không có, còn phải để vua tự mình động thủ?”

“Biên kịch nói đây là ân oán giữa hai người bọn họ, muốn tự họ vạch ra kết cục.”

“Nữ thứ cứ như vậy chạy đến? Đến sớm chút là thoát không kịp rồi.”

“Nguyên ca, đã ghét như vậy sao còn muốn ảnh đóng…”

Ninh Châu thân hình lay động, bả vai bị kiếm đâm trúng không ngừng đổ máu, thời tiết quá lạnh máu khô nhanh chóng. Tới cảnh nữ thứ đọc thoại và tự sát, nhưng vì lạnh quá An Mân bị lạnh đến chảy nước mũi.

Đạo diễn hô dừng, trợ lý của mỗi nghệ sĩ vội vã chạy đến khoác thêm áo, nhân viên hóa trang trang điểm lại cho An Mân, Uông Hạo Diên húp một hớp trà nóng vào mồm: “May mà cảnh ngâm nước không đóng ở chỗ này, bằng không đoạt mạng người luôn.”

Kinh Tinh nói: “Bởi vì sông chỗ này đóng băng rồi chỉ có thể trượt băng.”

Quay hết cảnh này, Uông Hạo Diên và An Mân có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, cảnh cuối cùng của hai người ngày mai sẽ quay. Uông Hạo Diên thu xếp qua loa một chút liền đi thẳng ra sân bay, sáng mai còn phải quay show thực tế.

Phí Nguyên đưa cho anh danh sách chương trình và công việc: “Ngày đầu tiên sẽ phải quảng bá phim, tuyên truyền trên mạng, quay hình ít hơn.”

“Ít sao? Em cảm giác như mọi khi vậy, còn chưa tính phải phỏng vấn nữa.”

“Người khác quay mười lăm hai mươi phút, cậu tới ba mươi phút, phân nửa phim quay đều là mèo.”

Uông Hạo Diên bỗng dưng gấp gáp: “Đừng nhắc mèo nữa, em nhớ Giản Ái muốn chết.”

Cũng nhớ ca ca của Giản Ái muốn chết rồi.

Hai tiếng sau xuống máy bay, Uông Hạo Diên nóng lòng về nhà mà phóng như mũi tên, đi đường cứ như chó dại. Anh nghĩ lúc này Giản Tân có lẽ đang ngủ, cũng lo lắng không biết lát nữa có làm Giản Tân thức giấc không.

Nhẹ tay nhẹ chân mở cửa vào nhà, cả căn phòng tối thui, Giản Ái phát huy khả năng của loài mèo, nháy mắt từ trong ổ tỉnh dậy. Uông Hạo Diên đổi giày sau đó ôm lấy Giản Ái hôn loạn xạ, sau đó đè nhẹ bước chân đi đến cửa phòng ngủ.

Giản Tân không khóa cửa, chỉ khép hờ. Uông Hạo Diên thận trọng nhìn kĩ, tuy rằng bên trong tối đen như mực, nhưng mà cảm giác rất an tâm.

Anh chỉ có thể ngủ khoảng hai tiếng, năm giờ sẽ phải rời giường đi tạo hình, Giản Ái bị cưỡng ép phải ngủ cùng, giẫm giẫm lên cơ bụng anh, Uông Hạo Diên bởi vì mệt quá, nên không mảy may cảm nhận được gì. Đây đúng là giấc ngủ ngon nhất suốt một tháng qua.

“Chào buổi sáng mèo.”

Giản Tân thức dậy ghé vào cửa chào Giản Ái, cậu vào toilet đi vệ sinh, vừa mới lấy cái ấy ấy ra liền cảm giác Giản Ái ngồi ở đệm chân nhìn cậu.

“Ngoan nào, bất lịch sự lắm, không được nhìn.”

Giản Ái không nhúc nhích, Giản Tân bị nhìn chằm chằm mà giải quyết tâm sự. “Mày đói bụng sao?” Giản Tân trước lấy thức ăn cho mèo cho Giản Ái, chờ nó ăn xong sẽ bưng lên trừng trị.

“Meo.” Giản Ái đứng ở huyền quan, không thèm tới ăn.

Giản Tân ngậm bánh mì đi tới, cúi đầu trông thấy một đôi giày, giày không phải của cậu, vậy là của Uông Hạo Diên rồi. Phòng ngủ đóng cửa, cũng không biết có người hay không, Giản Tân bước nhanh tới cửa, gõ cửa mà không ai trả lời.

Mở cửa nhìn một chút, trong phòng không có ai, chăn gối trên giường loạn xạ không chỉnh tề, bên giường đặt một vali đồ.

Uông Hạo Diên về nhà, lại đi rồi, sẽ trở về nữa chứ? Giản Tân ngồi trong phòng khám ký tên lên bệnh án nghĩ, lúc đi khám các phòng cũng nghĩ, buổi trưa ăn cơm cũng nghĩ, may mà hôm nay không phải phẫu thuật, bằng không có thể gây tai nạn rồi.

Tới giờ tan làm, lúc đi ngang qua phòng hộ sĩ thấy tiểu y tá đang vuốt mông ngựa nhờ thay ca, “Đổi ca với tui đổi ca với tui đi mà, đồ ăn vặt trong ngăn kéo cho cậu cả đấy!” Giản Tân ở một bên viết lời dặn của bác sĩ, nghĩ muốn đi siêu thị, trong nhà hết đồ ăn rồi.

“Tối nay «Trại tập trung nam thần» quảng bá, tui phải đi xem Uông Hạo Diên!”

“Cậu vẫn còn thích anh ta à, lần trước không phải có scandal sao?”

“Đó là tin vịt!” Tiểu y tá kích động, “Tổ phim đã đính chính rồi, anh ấy bởi vì bị ốm nên mới tới trễ một ngày, sau đó vẫn đang bệnh kiên trì đóng phim, đều là bọn dân đen muốn bôi nhọ Uông bảo bảo nhà tui.”

Giản Tân không thể hiểu được tình cảm đơn phương sôi trào này, ký tên xong liền đi. Tuy vậy dọc đường đi cậu cứ nghĩ mãi không biết mở cửa nhà có thể thấy Uông Hạo Diên ngồi ở sô pha hay không.

Nếu là như vậy cậu nên nói gì đây?

Mãi đến khi mua một túi lớn nguyên liệu nấu ăn cùng đồ ăn vặt về đến nhà, mới biết được nghênh đón cậu vẫn như cũ chỉ có Giản Ái. Một chút động tĩnh của Uông Hạo Diên cũng không có, giống như chưa từng về nhà.

Giản Tân nằm ở sô pha xem TV, «Hành Chí Thiên Minh» bỏ qua, bởi vì không thích nam chính Hứa Dương, nhớ tới tiểu y tá nói «Trại tập trung nam thần» đang quảng bá, liền giả vờ cầm điểu khiển không mục đích chuyển kênh.

Tập thứ nhất luôn rất có chừng mực, đến giai đoạn sau mới điên cuồng có hiệu ứng, còn chưa tới lúc Uông Hạo Diên lên sàn, Giản Tân cũng không biết nam thần này là ai, cậu mở một túi khoai tây chiên vừa ăn vừa xem, còn đem bàn chân lộ ra ngoài rụt vào trong chăn.

“Xin mời đón xem! Mị lực nam thần mang theo sủng vật moe moe! Cao lãnh cùng xuẩn manh kết hợp hoàn hảo! Không nghĩ tới một Uông Hạo Diên với bộ dáng thế này! Xin mời quý vị xem tiếp chương trình đặc sắc sau ít phút quảng cáo!”

“Phốc, cái trò gì đây…” Giản Tân ăn xong một bịch khoai chiên, lại ăn sữa chua, “Giản Ái, mày lên TV nè Giản Ái!”

Giản Ái nằm trong phòng Uông Hạo Diên chơi đùa, Giản Tân rửa tay xong ôm nó ra, chờ hết quảng cáo. Giản Ái hẳn là không có hứng thú, đi tới đi lui trên sô pha.

“Bắt đầu rồi, đệ đệ.”

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là phòng khách, Giản Tân có cảm giác mình đang theo dõi người ta, quần áo Uông Hạo Diên mặc hết sức tùy tiện, tay áo xắn lên đúng bộ dáng ở nhà, qua năm ba phút cũng không nói mấy câu, cậu phun tào: “Như vầy sao được chứ.”

Sau đó camera đại ca phải đối thoại vài câu với Uông Hạo Diên, hình thức hết sức miễn cưỡng, so với người khác vẫn không khá hơn, đem Giản Ái ra khoe xem như tăng tương tác, thật sự rất moe.

“Bình thường đều tự chăm mèo sao? Trước đây có kinh nghiệm không?”

“Cố gắng tự mình chăm sóc, nhưng mà gần đây đi quay phim sẽ không chăm được.”

“Nghe nói vì để quay chương trình nên cố ý mấy đêm gấp gáp trở về?”“Đúng, vốn ở lại tổ phim, mọi người ủng hộ «Không thấy Trường An» thật nhiều nhé.”

“Nghe nói đây là lần thứ hai cậu đóng vai phản diện?”

“Haha anh nghe nói nhiều chuyện ghê nha,” Uông Hạo Diên dẫn show thực tế vào quay bên trong phòng, nói: “Tôi vào nghề vai đầu tiên diễn chính là vai phản diện, khoảng bốn năm trước, vừa mới tốt nghiệp đại học.”

Giản Tân đột nhiên giật mình, Uông Hạo Diên lúc ấy nói anh phải đi quay phim, như thế nào bốn năm trước mới xuất đạo diễn vai đầu tiên?

Phí Nguyên còn đang tăng ca ở công ty, vừa lúc rảnh rỗi ăn phần cơm vịt quay đã nguội mất một nửa, điện thoại công tác cả đêm không ngừng reo, điện thoại cá nhân ngược lại rất im lìm. Chuông vừa vang kên, dãy số hiện trên màn hình có chút xa lạ.

“Nguyên ca? Em là Giản Tân.”

“Tiểu Giản? Lộ Lộ cho cậu số đi, có việc gì sao?”

Giản Tân không biết nói thế nào, kiểu như nói thế nào cũng không được tự nhiên: “Em muốn hỏi chút, Uông Hạo Diên bốn năm trước mới quay bộ phim đầu tiên sao?”

“Ừ… Anh xem nào, đúng, là bốn năm trước, nó vừa tốt nghiệp mới quay.”

“Nhưng mà lúc đó, anh ấy rõ ràng toàn xin nghỉ để đi quay phim.” Giản Tân có khúc mắc, lại có gì đó hơi tò mò, “Lúc chuẩn bị thi đại học ấy.”

“Nó không nói với cậu à?” Phí Nguyên có chút giật mình, “Nó lúc đó vốn đã đi quay rồi, nhưng không được vài ngày lại trở lại.”

“Số điện thoại của cậu bỗng thành không tồn tại, nó liên lạc với cậu không được, quay về trường tìm thì cậu đã chuyển trường rồi. Sau đó nó không quay về nữa, cũng không đến trường, mỗi ngày cứ lang thang, đến từng trường trung học tìm cậu.”

Giản Tân đầu óc trống rỗng, trước mắt tựa như hiện ra một bộ dáng sốt sắng của Uông Hạo Diên đi tìm cậu giữa những ngày hè. Lúc này Giản Ái đạp lên điều khiển TV, màn hình tối sầm lại cả gian phòng trở nên yên tĩnh.

Di động có tin nhắn tới: Giản Tân, trong vali có đặc sản Đông Bắc, cho em với dì.

Giản Tân kiếm chế cảm xúc, trả lời: Có mật mã, mở không được.

“Anh không nhớ mật mã mất tiêu.” Trong một ngày chạy tới chạy lui quay show thực tế Uông Hạo Diên có phần mất trí nhớ tạm thời, trả lời: “Mật mã chắc toàn là số không.”

“Mở không được.”

“Vậy em thử số một.”

“Mở không được.”

“Em thử số hai vậy.”

“Em không thử.”

“Mật mã cả anh thường là mấy số giống nhau, em cứ lần lượt thử chắc chắn sẽ mở được.”

“Em không mở.”

“…”

Uông Hạo Diên nghĩ Giản Tân bị phiền, cũng không về nhà nữa, quay xong tổ chương trình đang tìm khách sạn qua đêm, những người khác mệt mỏi ngủ gục tại chỗ, chỉ có anh vẫn đang lo được lo mất với điện thoại.

Lúc xuống xe, Giản Tân nhắn tin lại.

“Uông Hạo Diên, anh về nhà mở đi.”

Cũng may chương trình đã quay xong hết, Uông Hạo Diên lấy cớ trong nhà có chuyện nên rút lui sớm, tài xế mệt nhọc dậy không nổi, tiếng cửa kim loại mở ra đóng vào phát ra xong xe liền tức tốc chạy đi.

Tâm trí anh sớm bay về nhà rồi, cứ băn khoăn Giản Tân sao không được tự nhiên cho lắm, hóa ra không phải bị phiền, mà là muốn anh quay về.

Tả sao cái cảm giác này nhỉ, giống như thi vật lý vậy, nhìn đề không hiểu, công thức cũng không nhớ, chỉ còn một phút nữa là thu bài, thình lình phát hiện mặt trái đề thi là đáp án.

Trái tim mãnh liệt đập thình thịch.

Giản Tân ngủ một đêm, trước khi đi làm đem vali mở ra, lỡ như bên trong là dưa chua, để kín lâu sẽ hỏng mất. Nhập vào toàn con số không, vali thật sự mở ra, bên trong là một ít đặc sản miền núi cùng thuốc bổ.

Vài phút nữa là muộn giờ làm, Giản Tân vội vàng ra khỏi nhà, thang may tới tầng mười hai rồi, còn chín tầng nữa.

Di động trong túi áo rung lên, khiến cậu càng thêm sốt ruột, tên Uông Hạo Diên nhấp nháy trên màn hình, lại làm cậu có chút bối rối, bắt máy đáp lại, có thể nghe thấy Uông Hạo Diên gọi tên cậu.

“Giản Tân, chúng ta bắt đầu lại nhé, anh một lần nữa theo đuổi em, được không?”

Cậu cầm điện thoại ngẩn ngơ, không nói nên lời, cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra hai bên, Uông Hạo Diên đứng ngay giữa, nghiêm túc nhìn cậu. Từ viền mắt thâm xì cùng râu mỏng dưới cằm có thể nhìn ra mệt mỏi của Uông Hạo Diên, ba ngày làm việc quần quật, chỉ ngủ hai tiếng.

Hai người bọn họ một trong một ngoài, nhìn đối phương bất động. Hơn một tháng không gặp nhau, xa cách như thế khổ sở như vậy, hiện tại chỉ cách nửa thước cũng rất khổ sở.

Uông Hạo Diên giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mắt ánh lại thâm tình: “Chào em nè, anh là Uông Hạo Diên.”

“Chào cậu, tôi là Uông Hạo Diên.”

“Xin chào, tôi gọi là Giản Tân.”

“Tôi còn tưởng sẽ phải cùng bàn với một bạn gái chứ.”

“Thời thế khác rồi, trai gái đều như nhau.”

“Cậu có chút hóm hỉnh đó.”

“Tôi có làm thịt bò khô, cậu ăn không?”

“Ăn.”

“Sao cậu lại ăn hết sạch của tôi rồi?”

“Đói bụng, ngày mai trả lại cậu một bịch là được rồi.”

“Thật ra tôi còn một bịch, cho cậu đấy.”

“Vất vả rồi, phải không, Giản Tân?”

“Hả?”

“Không có gì, cảm thấy cậu rất tốt.”

“Cậu tên gì ấy nhỉ?”

“Uông Hạo Diên, có thể gọi tôi là Hạo Hạo hoặc Diên Diên.”

“Đừng gọi tôi là Tân Tân.”

“Tân Tân.”

“…Cút.”

Có những chuyện thật sự không thể quay trở lại, có người vĩnh viễn không được đánh mất. Mãi một lúc sau, đôi môi Giản Tân khẽ động, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy.

“Xin chào, em gọi là Giản Tân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.