Tỉ suất xem đài của «Trại tập trung nam thần» vẫn tạm được, nhưng không đạt tới đỉnh cao, bởi vì chịu chỉ trích của khán giả quá mạnh mẽ, không phải khách quý theo ý fan thì sẽ không quá hứng thú, tổ chương trình đề nghị nhân vật dẫn theo khách, kỳ thật chính là muốn tìm viện trợ, hơn nữa vừa lúc phải quảng bá cho Tết nguyên đán, tranh thủ một chút.
Trong lúc sắp xếp chuẩn bị quay «Hành Chí Thiên Minh», Uông Hạo Diên cùng Hứa Dương cũng không giao lưu nhiều lắm, phương thức liên lạc của nhau cũng không đụng đến, Uông Hạo Diên vốn không quá chơi bời với người trong giới, Hứa Dương anh cũng không biết.
Kinh Tinh có thời gian rất lâu không tới nhà Uông Hạo Diên bàn việc công, sớm kiềm chế không được, nhất quyết muốn rình xem vị sống chung thần bí kia. Giả vờ cầm tài liệu đến gõ cửa, còn thuận đường mua bữa sáng.
Uông Hạo Diên ngậm bàn chải ra mở cửa, lơ mơ nói: “Đồ ăn để lại, chị về đi.”
“Đừng nha!” Kinh Tinh lách người vào nhà, “Phải bàn chuyện ghi hình, xong rồi phải lấy lồng tiếng cho phim, ài cậu ăn sáng đi, chị dọn dẹp phòng cho cậu!”
Mới vừa để bữa sáng lên bàn, Giản Tân liền từ phòng bếp đi ra.
Kinh Tinh trong bụng “Đệt” một tiếng, phản ứng thái quá: “Bác sĩ Giản là tới xem bệnh sao?”
Giản Tân có chút mất tự nhiên, nhưng mà cậu nhớ tới Uông Hạo Diên nói Kinh Tinh có biết cũng không sao, liền hào phóng nói: “Tôi xem như là khách thuê phòng đi, ăn sáng chưa? Cùng ăn đi.”
Uông Hạo Diên rửa mặt ngồi xuống ăn, túm túm cánh tay Giản Tân nói: “Em xem Giản Ái có phải lại ngủ không, cảm giác nó không động đậy.”
Giản Tân đem Giản Ái từ trong mũ áo Uông Hạo Diên ra, sau đó ôm về ổ mèo. Kinh Tinh kéo ghế ngồi xuống, mang theo hứng thú nói: “Giản Ái là theo họ bác sĩ Giản à.”
Uông Hạo Diên không chú ý nghe, đang xem bình luận trên weibo, kể từ ngày truyền ra scandal với An Mân, số lượng bình luận và inbox tăng vọt, không ít người chửi anh.
“Sao mấy người để avatar Hứa Dương lại chửi em? An Mân là bạn gái cậu ta à?”
Kinh Tinh: “Bọn họ nghĩ cậu là bạn trai Hứa Dương.”
“Để avatar An Mân cũng chửi em, nói em sợ không dám lên tiếng, khiến bên cô ta phải chịu công kích của fan.”
Kinh Tinh: “Cậu cũng đừng lên tiếng, qua hai ngày người ta quên thôi.”
Uông Hạo Diên quay đầu nhìn ra phòng khách, nghĩ thầm tui không thèm để ý cô, vốn ban đầu chỉ là sắp đặt, lỡ như có người tin thì làm sao bây giờ, mấy năm nay anh không có scandal với nữ nghệ sĩ, thì mẹ nó lại đi hoài nghi tính hướng của anh, cũng không thể mẹ nó khiến người thấy hắn dị tính luyến được, như vậy về sau nhiều rắc rối.
“Giản Tân, cháo nguội rồi, em nhanh chút!”
Giản Tân mặc áo khoác chuẩn bị đi làm, loại quan hệ này của bọn họ trước mặt người khác vẫn là có chút không được tự nhiên. Đi đến huyền quan liếc mắt nhìn Uông Hạo Diên một cái, Uông Hạo Diên hiểu được, cầm mấy cái bánh bao kim sa đi tới.
“Vậy em đến bệnh viện ăn nhé, lái xe cẩn thận.”
“Ừ,” Giản Tân nhận lấy, dặn đi dặn lại: “Quay chương trình đừng để bị thương, còn có đừng… trêu cậu ta.”
Uông Hạo Diên: “Hả?”
Kinh Tinh mở nick clonequét bình luận cho Uông Hạo Diên, bỗng dưng cảm nhận được một bóng ma, quay đầu xem, Uông Hạo Diên vẻ mặt cau có đứng sau lưng người ta, hỏi: “Anh trêu người khác bao giờ?”
“Ai chứ?”
“Hứa Dương đó.”
“Show tổng hợp lần trước của mấy người đó, cậu ta không phải nói anh trêu cậu ta sao.”
“Đệt,” Uông Hạo Diên ủy khuất chết mất, thoát khỏi weibo liền nhắn cho cậu một cái tin nhắn. Giản Tân lái xe không xem, đến bệnh viện mới mở ra xem, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được bất mãn của Uông Hạo Diên.
“Anh không phải loại Uông đó!!!”
Show thực tế quay ở trung tâm thể dục thể thao của thành phố, Uông Hạo Diên trừ một giày đinh màu xám bạc ra thì không mang theo gì nữa, Kinh Tinh suy nghĩ nói: “Cũng không phải thi đấu thật, lỡ cậu làm khách mời bị thương thì sao?”
Uông Hạo Diên ghét bỏ nói: “Chị đừng nghĩ mấy chuyện này nữa được không? Kỹ thuật của em chỉ có thể đá bình thường hoặc đá cho chết luôn, không có đá cho bị thương. Mang đồ uống thể thao lại đây cho em.”
Tài xế đón bọn họ đi đến trung tâm thể thao, trường quay còn đang bài trí, khách mời đều ở phòng nghỉ ngơi, đợi lát nước lúc quay sẽ lại tiến vào, làm bộ như mới đến.
Hứa Dương đã tới rồi, mặc một bộ đồ thể thao nhạt màu, đặc biệt phơi phới thanh xuân, lại kêu vài tiếng “Duyên ca”, Uông Hạo Diên cảm giác mình già mất rồi.
Luật chơi là mỗi vị khách mời chọn vài học sinh của trung tâm lập thành một đội, hai bên thi đấu, hơn nữa phải do chính khách mời tự đá vào khung thành mới tính điểm, trọng điểm là, khách mời được yêu cầu phải leo lên lưng bạn mình mà đá.
Vừa ra bên ngoài lập tức rùng mình, Hứa Dương bị lạnh mặt đều đỏ lên. Uông Hạo Diên hướng Kinh Tinh hất hất cằm, sau đó Kinh Tinh nhanh chóng đưa cho Hứa Dương một ly trà nóng.
“Cảm ơn Duyên ca.”
“Không có gì, cậu mặc ít quá đó.” Uông Hạo Diên nói xong liền ngừng lại, nhớ lại không được rảnh rỗi đi trêu người.
Trò chơi lập tức bắt đầu, Hứa Dương leo lên lưng Uông Hạo Diên, bên cạnh một đội cổ vũ nữ sinh, còn có nam sinh, cho nên coi như bằng nhau, không bên nào hơn bên nào.
Uông Hạo Diên chạy vài chục bước, cảm thấy thể lực không thành vấn đề. Hứa Dương khẽ hỏi: “Duyên ca, em có nặng không?”
“Không nặng, cậu hẳn là người nhẹ nhất rồi.”
“Hôm đó nhận kịch bản em liền ăn uống điều độ, sợ nặng quá, quay xong Duyên ca mời em ăn cơm đi?”
“Ăn béo lên đại diện của cậu lại trách tôi.” Uông Hạo Diên trả lời như thế, không nói đáp ứng, nhưng cũng không có từ chối thẳng thừng, cũng không có cách nào từ chối ngay bây giờ được, dù sao vốn là mình mời người ta giúp đỡ.
Lưng cõng người vốn vô cùng không linh hoạt, giành bóng và phòng thủ luôn trở nên bất tiện hơn, nhưng mà Uông Hạo Diên rất giỏi giành bóng, trước kia giành bóng của Giản Tân có biết bao nhiêu thuận lợi.
Anh cõng người trên lưng tiến lên, chắn hết một tổ khách mời, cameraman ở hai bên quay phim chiếm mất một khoảng không gian. Uông Hạo Diên lách người tạo đường đi giả, không hề tốn sức đem bóng đá về phía sân bạn.
Lúc rê bóng tới khung thành có đội đối phương cản đường, một đường bóng liền vượt người chuồn mất, lúc này Hứa Dương thừa lúc thân thể cậu có hơi nghiêng liền dùng sức xoay lại.
Uông Hạo Diên cảm thấy mất thăng bằng, giây tiếp theo cùng Hứa Dương ngã sấp xuống sân cỏ.
Kết thúc một vòng, hai người toàn thân đầy mồ hôi, đi ra khỏi sân bóng, Uông Hạo Diên hỏi: “Không sao chứ? Bị thương nhớ nói.”
Hứa Dương lắc đầu: “Không sao, thật ra vừa rồi là em cố ý.”
Uông Hạo Diên trong lòng biết rõ, anh không phải chưa từng cõng ai, người trên lưng dùng lực thế nào đều cảm nhận được rõ rệt, liền nói tiếp: “Tôi biết, đá cầu quá nhanh thắng trước trận đấu sẽ kết thúc sớm, thời lượng phát sóng sẽ ít đi, cậu muốn vì tôi tranh thủ thêm chút thời gian trên ống kính.”
Hứa Dương cười cười không nói chuyện, sau đó yên lặng rút điện thoại ra chơi.
Trước kỳ nghỉ Tết nguyên đán dồn lại một đống ca phẫu thuật, mọi người trong khoa mỗi ngày lao lực muốn chết, Giản Tân tăng ca buổi trưa xong, buổi chiều lại phải phẫu thuật trước thời gian dự định, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ.
Đại học Y khoa phân tới thực tập sinh còn chưa quen hoàn cảnh, cả ngày khẩn trương như vậy, trên bàn phẫu thuật quan sát học tập còn lộn xộn, Giản Tân ngược lại không bực mình, mi mắt không nâng lên một lần nữa tiến hành khử trùng.
Phẫu thuật liền ba ca thì đã qua giờ tan tầm, trong viện cấp cho mỗi khoa tiền thưởng, chủ nhiệm trưng cầu ý kiến mọi người, việc phân tiền chính là cùng nhau xài vào cái gì đi.
“Đi ăn đi, mấy ngày nay tôi mệt về nhà cũng không muốn nấu cơm.”
“Tôi cũng vậy, để chồng đưa đứa nhỏ về nhà nội rồi, bằng không về nhà lại phải hầu hạ bọn họ.”
“Đi ăn được đó, lần trước tôi không đi, đợi dịp này đã lâu rồi haha.”
Chủ nhiệm vung bàn tay to lên: “Được, có gia đình nhớ báo một tiếng, không cần chừa cơm.”
Nói xong Giản Tân yên lặng đến cầu thang gọi điện thoại báo cho Uông Hạo Diên. Uông Hạo Diên bên kia chưa xong, anh coi như cũng bôn ba cả ngày trời, trời tối đen còn đang phải làm nhiệm vụ ở trung tâm thương mại, bị người qua đường vây lại xem.
Điện thoại không gọi được, chờ sau khi quay xong mới có thời gian rảnh, Uông Hạo Diên khẩn trương quay lại xe gửi tin nhắn cho Giản Tân, câu đầu tiên đã kể khổ: “Giản Tân, hôm nay anh mệt quá à.”
“Hôm nay em cũng mệt, đứng phẫu thuật ba ca liền, còn phải dẫn theo thực tập sinh.”
“Thầy Giản nhà ta khỏe như thế, gọi anh có chuyện gì.”
“Anh nói chuyện đàng hoàng chút.” Giản Tân cùng đồng nghiệp đã đến nhà hàng rồi, “Khoa tụi em buối tối ăn liên hoan, có thể về trễ.”
Uông Hạo Diên tỉnh cả ngủ: “Nhắn anh địa chỉ, ăn xong anh đến đón em.” Giản Tân nói không cần, anh còn muốn phát giận: “Không cần cái gì mà không cần, lịch sử lần trước của em kêu em uống em có thể không uống sao? Uống nhiều rồi làm sao về nhà?”
Đang nói, Hứa Dương thay quần áo xong rồi đi lại hỏi: “Duyên ca, cùng đi ăn cơm đi?”
Bên kia Giản Tân nháy mắt sửa miệng: “Em nhắn địa chỉ cho anh, đến sớm chút.”
Uông Hạo Diên trong lòng buồn cười, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh nói: “Thật không khéo, tôi còn có chút việc, hôm khác nhất định mời cậu, xin lỗi nhé.”
“Ui? Không sao không sao, vậy hôm nào hẹn nhé.” Hứa Dương phất phất tay với anh, sau đó ngồi xe người đại diện rời đi.
Di động vẫn đang yên lặng, màn hình sáng lên hiển thị có tin nhắn, là Giản Tân gửi địa chỉ nhà hàng tới, phát hiện còn có một tin chưa đọc, nhìn thời gian là gửi buổi sáng.
“Duyên ca, kỳ thực em muốn được anh cõng trên lưng thêm lát nữa.”
Uong Hạo Diên run tay thiếu chút nữa ném luôn điện thoại, không ngờ lúc đó Hứa Dương ở trên xe chơi điện thoại là gửi anh tin nhắn này. Anh đeo tai nghe ngồi lên ghế lái, sau khi khởi động xe liền nhấn số Phí Nguyên.
Dứt khoát hỏi: “Hứa Dương không có kim chủ à?”
Phí Nguyên bên kia yên lặng một chốc: “Không có, hồi trước vừa bị đá, mấy nhóm kim chủ cùng không giữ người lâu dài, nâng cậu ta hồng như thế coi như không phụ lòng rồi. Vả lại, không thấy quay xong «Hành Chí Thiên Minh» tài nguyên đến rất ít sao, cùng nhân khí cũng không tương ứng.”
“Cậu ta là đồng chí?”
Phí Nguyên cười một tiếng: “Làm sao anh biết, cậu ta gạ cậu à? Bình thường thôi, bám trên người cậu không lo không có tài nguyên, cậu lại còn đẹp trai.”
“Đi chết đi!” Uông Hạo Diên nhấn mạnh ga, trực tiếp chui vào bãi đỗ xe của nhà hàng, tắt máy xong ngồi trên xe tối om nói: “Giúp em lộ tin này với cậu ta đi.”
“Tin gì?”
“Em mẹ nó có chủ rồi.”