Phí Nguyên cùng ngày từ Mỹ bay về lập tức về công ty nhận phê bình, sau đó cùng Uông Hạo Diên mời công ty quảng cáo dùng bữa, nhận lỗi và giải thích tường tận lí do, không thể chỉ bồi thường cho xong việc được.
Uông Hạo Diên đang ở Thanh Viên lộ kiểm tra công tác trang trí nhà cửa, nhận được tin nhắn trong lòng bực dọc, bên đây đang làm rất chu đáo, tiến độ cũng chậm, nhưng mà Tân Hủy tốt nhất là mau dọn đến, tính toán thời gian khó có thể sắp xếp được.
Tan tầm Giản Tân trực tiếp đến Tây Miên, Tân Hủy đã ăn cơm xong, cậu rửa tay đến nói chuyện cùng Tân Hủy, dì Tân ngồi bên cạnh đan áo len.
“Dì Tân, mẹ con hôm nay huyết áp có cao không?”
“Huyết áp bình thường, dù sao vẫn uống thuốc mà.” Dì Tần dừng lại, “Nhưng mà gần đây dì xoa bóp cho bà ấy thấy cẳng chân và bàn chân bị phù thũng lắm.”
Giản Tân thầm nắm chặt tay, sau đó lại buông ra nắm lấy tay Tân Hủy, nói: “Không sao, hai năm nay mẹ vẫn uống thuốc, nhiều ít có chút tác dụng phụ, về sau mỗi ngày con đều đến xoa bóp chân cho mẹ.”
Cậu nói thế này không biết để làm yên lòng Tân Hủy hay đang vấn an chính mình, Tân Hủy “Ừ” một tiếng, cố gắng nắm lấy tay cậu. Lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi bất tri bất giác siết chặt hơn, khiến bà có thể đoán được tình trạng của mình.
Uông Hạo Diên và Phí Nguyên một đêm đi ba tăng, hạ thấp mình hầu hạ đám công ty quảng cáo, mẹ nó còn phải nói tiếng Anh, lúc kết thúc vào toilet ói ra hết mới dễ chịu hơn chút.
Tựa vào ghế phó lái nghỉ ngơi, Phí Nguyên ở bên cạnh hút thuốc, Uông Hạo Diên bực mình nói: “Mẹ nó anh đừng hút, sặc chết em.”
Phí Nguyên nhả khói: “Nóng nảy bất thường, chịu ủy khuất ở đâu rồi.”
Uông Hạo Diên không nói, Phí Nguyên một lần nửa nhả khói, nói: “Ngày mốt ký hợp đồng phim mới cho cậu, nên chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi.”
Anh mở mắt ra, không lên tiếng thế nhưng trong lòng có suy nghĩ, nhìn thời gian vẫn chưa quá muộn, mở điện thoại gọi dì Tần hỏi thăm.
“Đã ngủ rồi,” Dì Tần ở bên kia nói, “Tiểu Giản trông bà ấy ngủ rồi mới đi, hai hôm nay tinh thần không tốt, huyết áp và các thứ khác vẫn bình thường, nhưng mà chân bị phù thũng.”
Uông Hạo Diên không hiểu nhiều không biết có nghiêm trọng không: “Phù thũng?”
“Ừ, hai bàn chân và cẳng chân đều sưng to, đã nói với Tiểu Giản rồi, Tiểu Giản nói là do tác dụng phụ của thuốc.” Dì Tần thoáng dừng lại, thở dài: “Kỳ thật dì nhìn đã biết, là do tim không tốt.”
Lòng Uông Hạo Diên nặng trịch: “Giản Tân biết không?”
Dì Tần đáp: “Tiểu Giản chắc chắn biết, than ôi.”
Hai tiếng than thở này như đào trái tim Uông Hạo Diên một lỗ, ném điện thoại đi, giựt lấy điếu thuốc của Phí Nguyên rít một hơi. Phí Nguyên ở bên cạnh nghe được đại khái, hỏi: “Mẹ Giản Tân không ổn sao?”
“Không phải không ổn,” Uông Hạo Diên nhả khói, “Là quá sức không ổn.”
Đoán là Giản Tân ngủ rồi nên không về nhà, bằng không một thân toàn mùi rượu khẳng định quấy rầy Giản Tân nghỉ ngơi. Phí Nguyên đưa anh đến chỗ Uông Vĩ Quốc và Chu Uyển, lại dặn mấy lần chuyện kí hợp đồng ngày mốt rồi mới rời đi.
Uông Vĩ Quốc và Chu Uyển đã nghỉ ngơi, trong nhà ngoài ánh đèn hành lang ra đều tối om, Tân Ba nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra, trông thấy anh liền yên lặng ngoảnh đầu đi về.
Uông Hạo Diên cực kì mất hứng: “Mày thế này trộm nó cũng thoát được, chỉ biết ăn thôi, ăn xong lại nằm rên.”
Chu Uyển đi xuống uống nước, mới phát hiện anh về nhà, từ trên lầu đi xuống, vừa xuống vừa mắng: “Tiểu tử thối, bình thường không biết về nhà thăm ba mẹ, đêm hôm khuya khoắt quay về phiền hà dân chúng, còn chửi chó của mẹ.”
Mở đèn lên, Chu Uyển đi tới trước mặt anh, anh nhớ tới bộ dáng Tân Hủy nằm trên giường đau đớn, ngũ vị tạp trần.
“Trời ạ, con uống bao nhiêu rượu thế! Mau đi tắm, sặc mùi ra phòng khách của mẹ rồi!”
Uông Hạo Diên tiến đến ôm lấy Chu Uyển, thấp giọng nói: “Mẹ, con yêu mẹ.”
Kinh Tinh sáng sớm đến nhấn chuông cửa, Giản Tân mở cửa để cô vào, trên lưng cô còn vác theo một đống đồ đạc, nói: “Tôi mua điểm tâm rồi, bác sĩ Giản ăn đi cho nóng.”
“Cám ơn,” Giản Tân ôm Giản Ái nhìn cô bận rộn, nói: “Uông Hạo Diên không có ở đây, có chuyện gì sao?”
Kinh Tinh lấy tài liệu trong túi ra đặt lên bàn trà, sau đó theo thói quen bắt đầu dọn dẹp, trả lời: “Tôi biết, tối hôm qua thiếu gia cùng Nguyên ca mời bên quảng cáo ăn cơm, Nguyên ca nói cậu ấy uống nhiều về nhà thầy Uông ngủ, bảo tôi hôm nay mang hợp đồng phim và tài liệu liên quan tới cho cậu ấy xem.”
Giản Tân buông đũa, có chút đùa giỡn hỏi: “Anh ấy phải quay phim rồi?”
“Ừ, vừa mới bàn xong.” Kinh Tinh dùng sức lau bàn, “Bộ này không biết thiếu gia có thích không, bất quá cậu ấy vừa làm mất lòng công ty quảng cáo, hiện tại công ty bảo làm gì phải làm đó, sửa sai.”
Thả Giản Ái xuống đất, đem cà phê mới pha qua cho Kinh Tinh, Giản Tân dò hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ui cha cậu khách khí quá,” Kinh Tinh uống một ngụm, “Cậu ấy loảng xoảng loảng xoảng chạy đi Tô Châu, lúc cần về lại không thấy đâu, cũng không biết hôm đó có chuyện gì, trực tiếp nói tôi chuẩn bị tiền vi phạm hợp đồng đi.”
Giản Tân lúc này mới hiểu ra, lồng ngực nóng nóng, vừa chua xót vừa căng phồng.
Kinh Tinh uống hết cà phê đứng dậy chuẩn bị đi, nói: “Bác sĩ Giản, thiếu gia bảo tôi tìm công ty chuyển nhà, nếu như khi nào cần chuyển cậu nói tôi biết là được, cậu ấy còn nói nếu như đồ đạc dọn không xuể, thì kêu thêm mấy người trợ lý sinh hoạt tới giúp đóng thùng.”
Giản Tân thay quần áo đi làm, nghĩ Uông Hạo Diên uống say chắc chắn sẽ dậy trễ, liền nhẫn nại không gọi điện thoại, cậu đi tới cửa trông thấy Giản Ái đi theo tiễn cậu, ngồi xổm xuống ôm Giản Ái lên hôn một cái.
“Đi nhé, yêu ba ba mày.”(Trời thần ơi tưởng nói yêu mày ai ngờ nói yêu ba mày:)))
Buổi sáng có hai ca phẫu thuật, Giản Tân mặc áo phẫu thuật màu xanh đậm không thể rời phòng mổ, cũng không nói lời nào, đến lúc thực tập sinh đến muộn, cậu mới nói một hai câu.
“Xin lỗi thầy, bọn em từ lầu bốn qua, có nhiều người xếp hàng nên bị chặn lại.”
Lầu bốn có phòng siêu âm, mỗi ngày có rất nhiều người đến khám, Giản Tân nhớ tới chuyện Tân Hủy bị phù thũng, cũng định đưa Tân Hủy đến kiểm tra một lần.
Phẫu thuật xong thay đồ, gặp phải tiểu y tá đã bị điều sang khoa khác, tiểu y tá chào hỏi: “Bác sĩ Giản về nhà sao?”
“Ừ, buổi chiều nghỉ ngơi.”
Tiểu y tá và cậu quan hệ không tồi: “Ai nha em bị điều đến khoa phóng xạ thiệt chán chết, không có soái ca, chỉ có tia phóng xạ.”
Giản Tân cười cô: “Trước khi bị điều đi cô còn ngại mệt.”
Về nhà vừa lúc bồi Tân Hủy ăn cơm trưa, dì Nhâm không hiểu nhiều, nhưng có thể cùng bọn họ tán gẫu chuyện nhà cửa, làm Tân Hủy hết buồn phiền.
Uống thuốc xong, Giản Tân mát xa chân cho Tân Hủy, bởi vì bị phù thũng, bắp thịt chỉ cần nhấn một cái liền lõm xuống, Giản Tân nói: “Mẹ, người nhà của nhân viên bệnh viện có thể miễn phí kiểm tra sức khỏe, cuối tuần ít người hơn một chút, chúng ta đi nhé?”
Cơ thể Tân Hủy thế nào chính bà hiểu rõ nhất, nói: “Đừng, đưa mẹ, đi nữa.”
Giản Tân nói không sợ là thật, nhưng cậu sợ nhất Tân Hủy bản thân bà mất đi hi vọng, vội vàng nói: “Coi như ra ngoài hít thở không khí, hiện tại huyết áp và thận các thứ, mỗi ngày đều có người đến khám, hiện tại khám miễn phí cho mẹ, mẹ còn không vui.”
Tân Hủy động môi, Giản Tân liền chặn trước: “Cứ vậy đi.”
“Đúng rồi, mẹ, chuyện chuyển nhà mau làm thôi, con thấy mấy bác hàng xóm cũng bắt đầu dọn đồ rồi.”
Tân Hủy nhìn ra cửa sổ, lắc đầu: “Mẹ, không dọn.”
Giản Tân đem chăn tới, ngồi xuống bên giường: “Mẹ, mẹ đừng như thế.”
Tân Hủy hít sâu một hơi, vành mắt đột nhiên đỏ lên, một giọt nước mắt lăn xuống gối ướt thành một chấm tròn nhỏ. Bà ở nơi này mấy mươi năm, cùng chồng, sau đó cùng con trai, cuối cùng chỉ còn một mình bà.
Những gian phòng này chất chứa cả hạnh phúc lẫn khổ sở của bà, hiện tại nhà sắp mất, nhưng bà còn có thể sống bao lâu? Không bằng cứ như vậy đợi.
Cùng nhau chờ đợi đến cùng.
Giản Tân không cưỡng cầu bà, cũng không nán lại lâu, phỏng chừng ở lại một giây nữa thôi sẽ thành thất lễ. Nhẹ bước chân xuống lầu, cậu ngồi lên xe thu mình lại, rốt cuộc ghé vào vô lăng bật ra một tiếng nức nở.
Uông Hạo Diên ngủ thẳng đến buổi chiều, như bị đói làm tỉnh. Chu Uyển thấy anh ăn ngấu nghiến, có chút thương con trai gầy đi, hỏi: “Công ty mấy người có phải rất yêu cầu hình tượng không? Nhất định phải dưới bao nhiêu cân, nhất định phải có cơ bụng sáu múi?”
“Là tự mỗi người có yêu cầu riêng được chưa mẹ,” Uông Hạo Diên đạp Tân Ba một đạp, “Con mập này khẳng định không có, ăn thành chó hay heo không phân biệt được.”
Chu Uyển vẫn đang vui vẻ nhìn hai con Uông ganh đua nhau, nói: “Tối qua uống nhiều, nói gì còn nhớ không?”
Uông Hạo Diên dừng lại, lại chùi chùi miệng, còn thật sự nghiêm túc nói: “Mẹ, con yêu mẹ. Ba con đâu rồi? Lão Uông! Con yêu ba!”
Chu Uyển che miệng cười, Uông Vĩ Quốc đang luyện chữ trong thư phòng đi ra hỏi anh nháo cái gì. Uông Hạo Diên bảo dì giúp việc dọn bàn, cùng hai vị lão gia đối mặt.
“Ba, mẹ, mẹ của bạn con bị xuất huyết não nhiều năm, gần đây không được tốt lắm. Con một bên đứng nhìn vô cùng khó chịu, hơn nữa ba mẹ em ấy hồi ẻm học trung học đã ly dị, hiện tại việc gì cũng một mình gánh vác. Con thấy hai người khỏe mạnh an khang, liền cảm thấy con thật sự rất hạnh phúc.”
Chu Uyển nghe được thương tâm: “Đứa nhỏ kia đáng thương quá, con có thể giúp gì thì phải giúp đấy.”
Uông Hạo Diên gật gật đầu: “Con khẳng định sẽ không để em ấy một mình, nhưng con không phải vì thông cảm với em ấy, cũng không phải chỉ vì chúng con là bạn bè.”
Anh có chút khẩn trương, nhưng rất kiên định: “Bởi vì con đau lòng em ấy, càng bởi vì con yêu em ấy.”