Bảng thông báo trong khoa vừa dán lên kế hoạch nghỉ lễ Quốc khánh, ai đi ngang qua cũng dừng lại xem, còn phải phát biểu chút tâm tình chờ mong.
Giản Tân mặc đồ phẫu thuật xanh ngắt từ bên ngoài đi vào, định bụng uống ly nước nhưng rồi lại trực tiếp đi qua căn tin ăn trưa. Bác sĩ Từ nói: “Rất bận sao? Hôm nay có mấy ca mổ?”
“Ba ca.” Giản Tân cười cười, mới chú ý tới thông báo nghỉ lễ, “Mấy tháng rồi chưa đụng vào dao mổ, cả sáng nay làm phẫu thuật cảm thấy rất căng thẳng. Đây là lịch trực sao?”
Đang nói, tiểu y tá bên khoa phóng xạ thò đầu vào cửa, hô: “Phúc lợi Quốc khánh ăn cơm xong mọi người qua nhận nhé, ở bên phòng y tá tụi em đấy.”
Toàn bộ quà đều là những thứ này, dầu ăn và phiếu mua hàng. Giản Tân ăn cơm xong đến nhận, tiểu y tá sáp lại gần nói: “Bác sĩ Giản, em về lại khoa rồi nhưng sau này không tán gẫu với anh được nữa rồi.”
Giản Tân kí tên lên đơn nhận: “Tán gẫu á, cô muốn tán cái gì?”
Tiểu y tá nói: “Cũng không có gì, em cảm thấy anh ngày càng ổn hơn á, hôm trước thấy anh em cũng không dám nhiều lời, bây giờ không phải anh đã phẫu thuật lại rồi sao? Em đây an tâm.”
Giản Tân phì cười: “Sao cô lo lắng cho tôi thế?”
“Không nên sao, từ lúc anh giúp em xin chữ ký của Uông Hạo Diên, em liền đem anh trở thành thầy tốt bạn hiền.” Tiểu y tá nói xong thở dài, nói tiếp: “Chỉ có điều em thoát phạn ¹ rồi, nhưng tình cảm của chúng ta sẽ không thay đổi đâu.”
“Thoát phạn rồi? Tại sao?” Giản Tân kinh ngạc, Uông Hạo Diên nhà cậu soái như thế, đóng phim tốt, gần đây còn nổi như cồn, sao cô fan này lại thoát phạn chứ.
Tiểu y tá ngượng ngùng cười: “Nói chuyện yêu đương chứ sao, bây giờ người ta có bạn trai rồi nha.”
Giản Tân ồ một tiếng, nói: “Vậy được rồi.” Thật muốn cảm động lây, trong lòng cậu vẫn chỉ có một tên bạn trai thôi.
Bạn trai rốt cuộc cũng quay xong phim, sắp đến lúc công chiếu, vội vàng chạy khắp nơi tuyên truyền. Tuy trong phim không phải nhân vật chính, nhưng lại có nhân khí cao nhất, hơn nữa lúc trước đã đáp ứng với nhà sản xuất, giai đoạn hậu kỳ tuyên truyền tùy họ sắp xếp.
Cứ thế bay lòng vòng, ngồi lên máy bay mà phát ói, Uông Hạo Diên đáp xuống sân bay về nhà, bị nhóm fan chờ sẵn ở sân bay vây lấy, ra khỏi sân bay mất hai ba lần thời gian lúc trước.
Xe của công ty đón anh, Phí Nguyên hỏi về chỗ nào. Anh đáp: “Nhà ba mẹ em đi, ba em nói có phim cần bàn với em, nhất quyết bảo hôm nay phải về.”
Phí Nguyên biết rõ, cười cười: “Cậu chắc chắn sẽ hài lòng, nghe nói là nhóm «Chuông cổ dưới lầu» muốn đóng một bộ.”
“Đệt, thật hả?” Uông Hạo Diên phấn khích, nói với tài xế: “Chạy nhanh hơn chút, tôi phải về nịnh ba tôi.” Nịnh bợ nhanh nhanh còn dẫn người yêu về nhà nữa chứ.
Uông Vĩ Quốc ở phòng khách chuẩn bị trà đạo, Chu Uyển đặt một hộp trang sức bên cạnh lau lau, Uông Hạo Diên quay về hỏi han vài câu liền vô chủ đề chính, nói: “Ba, nói chuyện đóng phim chút nào.”
“Không nói gọi con về đóng phim và con không về luôn à?”
“Nói thật đi mà, ngoài «Chuông cổ dưới lầu», con không cầu ngài thứ gì nữa.” Uông Hạo Diên ngửa đầu uống sạch trà ngon Uông Vĩ Quốc pha, chợt cảm giác thiếu thiếu cái gì, hỏi: “Ủa? Con chó ngốc đâu rồi?”
Chu Uyển nói: “Bên nhà con chứ đâu, hôm trước mẹ đem Tân Ba qua chơi với con mèo nhỏ rồi.”
Uông Hạo Diên nháy mắt biết điều, sờ sờ tóc mai nói: “Mẹ, mẹ không có việc gì tới chỗ con làm chi, còn nhân lúc con không có nhà, mẹ có mục đích gì hả?”
Chu Uyển lườm anh một cái: “Mẹ cậu qua nhà cậu cũng cần mục đích?”
Uông Hạo Diên đi qua ngồi lên tay vịn sô pha, ôm vai Chu Uyển hỏi: “Vậy mẹ chắc chắn có gặp người nào đó rồi phải không? Có thấy rất xứng đôi với con không.”
“Nếu mẹ nói không xứng có phải con sẽ trốn nhà đi luôn không.” Chu Uyển đóng hộp trang sức lại, nói: “Mẹ chưa thật sự gặp, lần trước gặp là nửa năm trước rồi, không nói cho con biết.”
Uông Hạo Diên tính toán thời gian, là trước lúc Tân Hủy qua đời, anh nói chuyện đó với Chu Uyển xong, trong lòng Chu Uyển cứ khó chịu thế nào.
Uông Vĩ Quốc còn chưa thấy người, trong lòng sớm nghẹn muốn chết, vừa tò mò vừa thương cảm, nhưng lại không muốn hai mẹ con biết. Ông bực mình nói: “Lễ Quốc khánh về nhà ăn cơm.”
Uông Hạo Diên đáp ứng: “Rõ, bao nhiêu cái lễ Quốc khánh con chưa về ăn cơm rồi?”
“Rõ cái rắm.” Uông Vĩ Quốc trừng anh một cái, “Dẫn tiểu tử kia về luôn!”
Cả buổi chiều Giản Tân phẫu thuật hai ca là vừa lúc tan tầm, cậu bây giờ biết điều hơn rồi, nếu Uông Hạo Diên không nói cụ thể thời gian về nhà, cậu chỉ cần lên mạng xem động thái của fan là biết ngay.
Về đến nhà Uông Hạo Diên còn chưa về, Tân Ba và Giản Ái nằm bên chậu cây lưỡi hổ trở mình, dưới sàn nhà rơi vãi chút đất. Đem chậu cây và sàn nhà dọn dẹp xong, xách một chó một mèo đi tắm.
Giản Ái và Tân Ba nằm cả trong bồn tắm lớn, tiếng nước chảy hơi to, Giản Tân sợ không nghe được tiếng mở cửa, liền mở cửa phòng tắm ra.
Uông Hạo Diên vừa về đến nhà đã hô to: “Không ai chào đón chủ nhà sao?”
Đi đến cửa phòng tắm, trông thấy Giản Tân đang ngồi chồm hổm bên cạnh bồn tắm chà xà bông cho Tân Ba. Giản Tân quay ngoắt đầu lại, trông thấy là anh thì cười xán lạn: “Không thì anh ra ngoài đợi em một lát, làm xong em chào đón anh lần nữa.”
Uông Hạo Diên tay đút trong túi quần, cũng không thèm giúp, dùng chân đụng đụng cánh tay Giản Tân, nói: “Tắm con này xong, còn tắm cho con kia, vậy tắm cho anh luôn đi.”
Anh nói xong liền cởi quần áo, Giản Tân không nhìn anh, chuyên tâm xả xà bông cho Tân Ba. Chờ anh cởi áo ra, Giản Tân đứng lên nhìn anh một vòng từ trước ra sau.
“Anh chỉ đi tuyên truyền, có thể bị thương sao.”
“Không phải em lo lắng sao.” Giản Tân nhìn anh không có chuyện gì, sau đó đem Giản Ái và Tân Ba đi ra lau khô.
Uông Hạo Diên đi đến vòi hoa sen, yên lặng tự tắm lấy, tắm xong trần trùng trục đi ra, Giản Tân vừa lau xong cho Giản Tân và Tân Ba. Hai đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi, phòng tắm chỉ còn lại hai người.
Uông Hạo Diên sáp lại gần, nước trên người thấm qua quần áo Giản Tân, anh khàn giọng hỏi: “Em có muốn tắm luôn không?”
“Em không tắm,” Vành tai Giản Tân bị cọ đến đỏ, cậu giơ tay lau nước trên mặt Uông Hạo Diên, “Em làm phẫu thuật xong tắm ở bệnh viện luôn rồi… Có thể.”
Uông Hạo Diên cố tình giả ngu: “Có thể cái gì?”
Giản Tân vòng tay ôm lấy cổ anh, ra ám hiệu cọ cọ khuôn mặt anh, mấy giây trôi qua Uông Hạo Diên không phản ứng lại, Giản Tân rốt cuộc không nhịn được trách móc: “Anh đủ rồi, kiếm chuyện với em đó hả!”
Hai người vờn nhau qua phòng ngủ, Tân Ba và Giản Ái nghe thấy động tĩnh liền chạy vào xem, Giản Tân khi xưa không chịu được bị nhìn chăm chú, hôm nay lại phá lệ nghe lời, Uông Hạo Diên hôn cậu hỏi: “Sao hôm nay ngoan thế?”
Giản Tân hơi thở gấp: “Lâu rồi anh không về.”
Bàn tay Uông Hạo Diên sờ soạng lung tung: “Đừng nói nguyên nhân, nói kết quả ấy.”
Giản Tân như chịu không nổi ngửa đầu, không hít đủ khí mà đáp: “… Nhớ anh đó.”
Ấy ấy xong lại tắm lần nữa, Giản Tân có thói quen tắm xong hết còn phải rửa tay, chính là bị bệnh nghề nghiệp, cầm xà bông chà rửa đầu ngón tay đến cánh tay một lần nữa.
Uông Hạo Diên chỉ mặc quần ngủ, ôm Giản Ái đứng ở cửa phòng tắm càu nhàu: “Em cứ như thế anh có cảm giác em dị ứng anh vậy.”
Giản Tân không để ý anh, cúi đầu tập trung rửa tay. Uông Hạo Diên xấu xa cười cười, ho khan một cái, hỏi: “Vậy thì, Quốc khánh được nghỉ không?”
“Có nghỉ.”
“Vậy tốt quá, ba anh mời em về nhà ăn cơm.”
Giản Tân nháy mắt dừng lại, xà bông rớt xuống. Uông Hạo Diên ôm lấy cậu từ phía sau, cười muốn thiếu đánh: “Đừng rửa nữa, nhặt xà bông lên đi.”
Giản Tân ngơ ngác: “Làm sao bây giờ, em căng thẳng quá.”
Uông Hạo Diên không đùa cậu nữa, thuận tay dí đầu cậu một cái, nói: “Căng thẳng cái gì, nói chuyện xong với ba mẹ rồi. Vốn muốn dẫn em về gặp họ sớm hơn, nhưng sợ em không có tâm tình. Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, đừng căng thẳng.”
Giản Tân không rửa tay nữa, lập tức quay về phòng ngủ lục tủ quần áo, Uông Hạo Diên bị bơ đi rất rầu rĩ, ngồi xếp bằng trên giường phun tào Tân Ba béo ú.
“Dì thích màu gì? Màu sậm có được hơn không, nhìn chững chạc.” Đầu óc Giản Tân có hơi loạn, đóng cửa tủ lại đi lục túi xách, “Vừa lúc có phiếu mua hàng, hay là đi mua bộ mới luôn.”
Uông Hạo Diên nhìn cậu khoa trương, cố tình nói: “Muốn tìm người tạo hình cho em luôn không?”
Giản Tân kỳ vọng hỏi: “Có thể chứ?”
“…” Uông Hạo Diên bĩu môi, “Em muốn vô showbiz hay sao? Còn chưa từng xem trọng anh như vậy.”
Trước hôm gặp phụ huynh, Giản Tân mang về một đống túi to túi nhỏ, ngoại trừ quần áo còn có quà biếu Uông Vĩ Quốc và Chu Uyển. Uông Vĩ Quốc thích trà và thư pháp, cậu liền mua một bộ trà cụ và đồ rửa bút, Chu Uyển yêu cái đẹp, cậu liền mua một sợi dây chuyền.
Uông Hạo Diên ăn một hũ giấm chua thật lớn: “Em mua quần áo cho con chó ngốc kia luôn đi!”
“Em mua rồi!” Giản Tân từ túi lấy ra một cái áo sơmi ướm lên người anh, vui vẻ nói: “Anh xem, ai nói anh ngốc chứ, Uông Uông Uông.”(Đáng yêu quá lần thứ n bị coi là chó:))))
(1) Thoát phạn ý chỉ đã chấm dứt yêu thích một ai hay thứ gì đó nhưng vẫn còn lưu luyến, tui không tìm từ tiếng Việt để diễn tả được