Phí Tình Yêu

Chương 15: Chương 15




Chương 15.

P/s: Cái mặt con mụ tác giả, ngứa mắt lắm cơ ^^~ Cám mơn mọi người đã ủng hộ truyện của mị tới tận chương 15 này. Ta chỉ muốn readers comment nhận xét truyện của ta có bị lỏng lẻo tình tiết nào không, bởi vì ta viết xong chẳng đọc lại chương cũ gì cả, có mỗi soát chính tả cũng lười biếng suốt ngày. Chúc toàn thể Kim Ngưu hậu sinh nhật vui vẻ, tôi yêu họ nhà Trâu bọn mình, chào Song Tử - tháng của bạn đến rồi ^^!

***

Em ... là để yêu?

Giờ NK&TN, cô Bill Adam lại như thường lệ để đám thiên tài tự học còn mình thì đi xuống canteen tìm cho bản thân một ly cappuccino rồi tán gẫu với thầy thể dục suốt giờ cho tới khi chuông reo hết tiết mới trở về.

Lớp NK&TN mà không có mặt cô giáo là chắc rằng sẽ loạn như cái chợ, mỗi người một việc, tự do làm thứ mình thích hoặc thường thường là có vài thành phần hách dịch bất trị rời khỏi ghế ngồi đi trêu chọc bạn khác.

Phượng Kim Ngưu ngồi bàn cuối, hôm nay không rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ như mọi lần nữa mà kéo hẳn ghế lên ngồi cạnh Tiểu Yết. Cô bạn của nàng ngồi trên bàn của Sư Tử và Song Tử, nếu nhìn mặt mà đoán cô ấy nói ít thì quả là sai lầm trầm trọng, bởi Tiểu Yết mà đã hợp cạ với ai là chắc rằng nói nhiều còn hơn cả phóng viên đài CNN. Phượng Kim Ngưu cũng vậy, nàng cũng có nét giống Tiểu Yết, gặp người lạ thì miệng cứ im re re ai hỏi gì nói nấy, mà thân thiết rồi thì điên không chịu nổi, có khi muốn cái miệng nàng ngưng nói cũng không được. Bởi đấy là lúc nàng đã tin tưởng người bên cạnh.

“Lại còn mặc váy nữa, bây giờ còn dùng tiếng Anh để giao tiếp với con nhỏ ngực lép (Tiểu Yết) kia. Sao ở Hàn Quốc thì không nói trôi chảy như bây giờ đi. Sinh nhật cũng không ở nhà, cô tưởng cô là Nữ Thần rồi hả, chảnh nữa, thấy ghét ... Cơ mà mặc váy cũng gọi là dễ thương đi. Ể Trịnh Song Tử mày đang nghĩ cái gì thế, loại con gái đáng ghét họ Bang (Tiếng Hàn, Bang là họ Phượng) kia còn lâu mới lọt vào mắt mày, tỉnh lại đi. Cơ mà cũng xinh thật.”

Trịnh Song Tử khoanh hai tay trước ngực, tựa người ra sau ghế, mắt nhìn chằm chằm về phía Phượng Kim Ngưu, biểu hiện hết sức chuyên tâm. Cậu không thể hiện ra ngoài những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, chỉ trưng cái mặt tỉnh bơ như không có gì ra ngoài, lý trí thì hết mắng nhiếc như này lại khen ngợi Phượng Kim Ngưu như kia còn biểu hiện thì lạnh lùng, thật là quá khó hiểu.

“Tiểu Yết, tẹo nữa xuống canteen ăn chung với tớ nhé!”

“Ok bé con.”

“Híhí, vậy ...”- Phượng Kim Ngưu cười tít mắt, quay đầu lại như một đứa trẻ hướng ánh mắt vui mừng về phía ba thằng bàn dưới.

Nàng nói bằng chất giọng trong veo tựa sương mai của mình: “Ba cậu tẹo nữa xuống canteen ăn chung với bọn tôi luôn nhé! Song Tử ... Sư Tử, Thiên Yết? Huh?”

“Không thích.”- Song Tử hất mặt quay đi một hướng khác, cậu vẫn còn nhớ vụ hôm qua bị leo cây nha, đâu có dễ dàng tha thứ như vậy, mất công mua quà giảng hòa để chứng minh cậu không phải thằng nhỏ nhen với bạn bè, đi tranh giành ngồi chung bàn ... thế mà vỡ kế hoạch, thôi ta thà trở thành kẻ nhỏ nhen còn hơn.

“Tôi cũng không muốn đi.”

Sư Tử Shelton quay mặt sang hướng ngược lại, chỉ vì muốn làm hòa với Phượng Kim Ngưu mà nhịn đói ngủ gục trên bàn ăn cả tối hôm qua. Sáng nay thức dậy thì thấy bản mặt phóng đại của hai tên Thiên Yết - Song Tử trước mặt, đúng là đáng ghét.

“Thiên Yết ... vậy cậu cũng không xuống canteen?”- Nàng bất lực nhìn về phía cậu con trai đang ngồi một mình kia, bạn cùng bàn với nàng mà, đừng tàn nhẫn nói không đi nữa nhé, nhé, nhé!!!

“Ai bảo, tôi đi cùng cậu.”

Chỉ nghe thấy vậy hai thằng con trai nhỏ nhen kia đã lập tức quay mặt về phía Phượng Kim Ngưu, đồng thanh hét: “Bọn tôi cũng đi chung.” khiến cái lớp NK&TN chợt im phăng phắc, nhìn đám người bọn họ hệt như người ngoài trái đất. Có bị làm sao đâu chứ, chỉ rủ nhau đi ăn cơm chung thôi mà. T__________T

Cách một dãy bàn, cậu con trai ngồi một mình một bàn có mái tóc rối màu vàng nhạt và đôi mắt đặc quyền màu xám chốc chốc lại nhìn cô gái du học sinh Việt Nam một lượt rồi cặm cụi cầm bút chì tô tô vẽ vẽ thứ gì đó.

Trang giấy trắng với những hàng thẳng chưa ai chạm đến bỗng dần dần xuất hiện những nét vẽ tỉ mỉ. Nhìn lướt qua sẽ dễ dàng nhận thấy giữa bức tranh là cô gái có nụ cười tinh nghịch, làm mờ nhạt những sinh viên xung quanh. Nếu bây giờ có ai bất ngờ hỏi Ma Kết Richter - chủ nhân bức vẽ này rằng cậu ấy có thích tới trường học nữa không, có thích môn học nào nhất không? Chắc chắn Ma Kết sẽ trả lời là vẫn thích tới trường, môn học thích nhất là NK&TN ... bởi vì trường học có Phượng Kim Ngưu, giờ NK&TN là giờ học duy nhất cậu được học chung cùng nàng.

Ma Kết Richter nổi tiếng lập dị nên học sinh trong trường chẳng ai ưa nổi cậu ấy, nếu cậu bị Nhân Mã Sagitta bắt nạt chắc chắn mọi người sẽ đứng ngoài cuộc không tham gia và ủng hộ Nhân Mã. Cuộc sống thật chớ trêu thay, người như Ma Kết chỉ vì không ăn được cà rốt mà bị khinh ghét giống như tội phạm khủng bố đáng sợ không bằng.

“Lana, con nhỏ mắng Nhân Mã hôm qua kìa. Nó cũng ở lớp này sao?”

“Ờ”

Khóe miệng Lana Taylor khẽ nhếch lên một chút, cô nàng lạnh nhạt hướng ánh mắt về phía đám người Phượng Kim Ngưu. Lớp NK&TN đông như vậy, khó vào tới như thế tại sao Kim Ngưu lại được vào? Lana mím môi quay ngoắt lên bàn trên, mái tóc màu vàng xoăn lọn dài óng ả phủ lên quyển vở người phía sau, cô ấy chán ghét nàng, dám làm thần tượng trong lòng cô ấy tổn thương bộ Phượng Kim Ngưu nàng chán sống rồi chắc, nếu vậy ngày tàn của nàng cũng sắp tới rồi đấy.

Dãy bàn bên cạnh, chàng trai có cái răng khểnh vô cùng dễ thương đang ngồi ngẩn ngơ nhìn về phía cô gái có mái tóc vàng óng kia. Cậu ta là Chan Taurus ^^!

Người có năng lực áp đảo đối phương chỉ sau Nhân Mã Sagitta. Nếu Nhân Mã là ngôi sao bóng rổ xuất sắc thì Chan Taurus là người bạn chí cốt của cậu ta, khả năng đưa bóng vào rổ để ghi bàn ngoài cũng không thua kém bạn mình. Chan Taurus khá nổi tiếng bởi ngoài tài năng chơi bóng ra cậu ta còn rất hoà nhã, học giỏi và đẹp trai híhí.

Vó ngựa tung trời: “Hey, lên sân thượng đi Chan, có việc gấp cần bàn.”

Louis Chan: “Việc gì thế?”

Vó ngựa tung trời: “Đội bóng.”

Ba tin nhắn ngắn gọn, Chan Taurus lập tức thu gọn sách vở, lạnh nhạt bước ra khỏi lớp, người vừa chat hội thoại trên cùng cậu là Nhân Mã Sagitta. Chắc chắn thằng ngốc ấy lại muốn từ bỏ cái chức đội trưởng đội bóng đây mà. Vì lời nói nhăng cuội của một con nhóc vô danh mà từ bỏ đam mê của mình, thật không đáng mặt thành viên đội bóng.

Tiếng chuông hết giờ học vừa kịp lúc vang lên khắp các ngóc ngách hành lang trường Daniel Einstein. Nhân Mã Sagitta ngồi tựa lưng vào góc tường, mắt hướng về phía những tòa nhà cao lớn của Manhattan, cậu bạn thân của anh chàng cũng vừa tìm thấy bóng hình đơn độc của Nhân Mã.

“Hey, mày không thấy trời nắng muốn bể đầu người ta luôn à mà ngồi đây hả? Xuống canteen đi.”

“Tao lười di chuyển, mày cõng tao xuống đi Chan.”

Câu nói không kịp suy nghĩ rơi ra từ miệng Nhân Mã xong, Chan Taurus đã thẳng tay đập cái bốp vào đầu anh chàng, cam tội nói năng được câu nào là người nghe chỉ muốn tát cho rơi răng câu ấy.

“Mày có biết làm như vậy bao nhiêu tế bào thần kinh của tao chết ... thì nó ...”

“Thì sao? Ngu như mày đánh thêm nhiều cái nữa mới thông minh ra được.”

Chan Taurus nhếch miệng, cậu đang nghi ngờ mắt mình có vấn đề. Tại sao có thể chơi thân được với thằng Nhân Mã tới tận bây giờ không biết. Đầu óc ba con số, IQ: 100 chỉ được cái chơi thể thao giỏi, đúng là người ta nói không sai. Đầu óc ngu si tứ chi phát triển [*], quá hợp với thằng bạn cậu, lại còn mắc hội chứng ngôi sao nữa, Nhân Mã là sản phẩm lỗi, quà tặng miễn phí khi Chan Taurus tham gia đội bóng của trường cũng nên.

[*] :Yunki: ta so sánh hơi nặng, fan Mã đừng ghét ta, bởi ta lấy hình tượng của ảnh theo Thần Tượng của ta mờ, ngốc nhưng mà dễ thương, thẳng tính, cute đọ.

“Mày định rời đội bóng vì cái con bé mắc dịch hôm qua à?”

“Ờ, tao thấy cô ấy nói có vẻ đúng.”

“Đúng cái con khỉ gì, không có mày thì đội bóng trường mình tồn tại được tới giờ à? Từ khi nào mày tự ti thế?”- Chan Taurus nheo nheo mắt bởi ánh nắng chói chang của mặt trời phản xạ qua những tấm kính trong suốt phía tay vịn lan can, chân mày nhíu chặt.

“Thì đứng trên đỉnh vinh quang lâu quá, tao có cảm giác áp lực muốn từ bỏ hoặc dành thời gian cho bản thân để nghỉ ngơi thật lâu, nhiều lúc cũng mệt mỏi vì môn thể thao này. Mày từng nghĩ tới chưa ... việc tao chỉ có mỗi bóng rổ là đam mê, rồi thử một ngày tao mất đi năng lượng khi chơi bóng, tao còn lại gì?”

“Còn tao.”

Nhân Mã cười phì, tựa người vào lưng thằng bạn, Chan Taurus cũng để mặc thằng ngốc kia làm càn, lấy người cậu làm ghế tựa mặc dù bình thường cậu là thằng rất ghét việc tiếp xúc thân mật với người khác. Nhìn qua bọn họ lúc này trông thật giống một cặp đôi đam mỹ, với Chan Taurus đóng vai cường công đang ôn nhu nhìn tiểu thụ Nhân Mã. ẶC ....

Nhìn về phía chân trời đầy nắng, Nhân Mã nén tiếng thở dài, cậu nhớ trước đây khi biết mình có khả năng chơi bóng đã rất tự hào, ngày ngày đam mê chơi bóng, trái bóng rổ luôn xuất hiện bên cậu như vật bất ly thân, cứ thấy bóng rơi vào rổ là cậu lại không kìm nén được mà nhẹ nhếch môi cười. Nếu một ngày Nhân Mã không còn có thể chơi lại bóng nữa, chắc chắn ngày ấy sẽ là địa ngục với cậu ấy, bởi Nhân Mã chỉ có bóng rổ là niềm đam mê duy nhất sau một thứ ... tài năng duy nhất cậu ấy trân trọng chính là khả năng chơi bóng thần sầu của mình, cũng bởi vậy mà cậu ấy luôn phấn đấu, nỗ lực hết mình vì bóng rổ.

Vậy mà Kim Ngưu lại nói những lời như ngày hôm qua, trái tim Nhân Mã rất yếu ớt, bị antifan chửi rủa vượt quá giới hạn cũng định từ bỏ bóng rổ, tưởng rằng sau bao nhiêu năm rồi không còn người khinh thường năng lực của cậu nữa vậy mà lại có nàng - cô gái vừa có nét quen thuộc lại cũng rất xa tầm với.

“Đồ ngốc như cậu chơi bóng quả là phỉ báng thể thao nước nhà.”

Nhân Mã khẽ lắc đầu cố gắng xua tan câu nói ám ảnh từ cô gái nhỏ nhắn nào kia, nó khiến cậu ấy có cảm giác tổn thương sâu sắc, cô nàng ấy đâu biết trước đây Nhân Mã lúc nào cũng ướt mẹp mồ hôi, mệt mỏi nằm phịch trên sân cỏ sau mỗi lần luyện tập cực khổ để có thể lấy tư cách tham gia vào đội bóng, nỗ lực tới mức nào mới giữ được chức vụ ngày hôm nay chứ?

By: Linh Yunki's Story.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.