Chương 28.
Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ
P/S: Ahihi ... Mị bị thích cái đoạn nhạc này trong mấy MV đám cưới, dễ thương gì
đâu í =))) Khụ, tình hình là sắp tới bạn nhỏ chuẩn bị đi học thêm môn
tiếng Hàn *ở Cầu Giấy - Hà Nội nhá, ai gần thì bọn mình nhận họ hàng đi
:v* định sang bên Hàn Quốc gặp cái anh Song Tử trong truyền thuyết :v
đùa đấy. Tình hình kinh tế khó khăn, mỗi năm tỉ lệ thất nghiệp sau khi
tốt nghiệp đại học tăng lên 1000 ẻm, mà mình thấy Việt Nam mấy năm gần
đây rất nhiều du khách nước ngoài tới lại đặc biệt chú ý tới Hàn Quốc
... thế nên mình quyết tâm học tiếng Hàn, vừa biết 5 thằng DBSK nhà mình nói gì, vừa có thể phiên dịch cho khách du lịch hoặc mấy ông sếp người
Hàn hợp tác với Việt Nam trong mấy công ty. Quá thực tế nhề :v
***
Phòng Hội Trưởng hội sinh viên, ngay khi Cự Giải ra khỏi phòng, anh chàng
lười biếng tên Song Ngư Erik mới chỉnh lại phong độ nghiêm túc giả tạo
của mình. Nhìn cô gái đứng trước mặt, miệng còn không tự tin mà bất giác mím chặt khiến Song Ngư có phần thấy buồn cười. Trước nay anh ta không
phải chưa nhìn qua bộ dáng thiếu tự tin của người khác nhưng cô gái
trước mặt thì ... thật sự giống trong mấy bộ phim hài trên kênh Life mà
anh ý vẫn bật mỗi tuần đều đặn vào tối thứ bảy. Vừa tếu tếu ngây ngô lại còn pha chút trẻ con chưa kịp lớn hết chăng? Dưới ánh nhìn của Song Ngư thì ... Phượng Kim Ngưu đúng là người xuất thân trong mấy bộ phim được
ông đạo diễn và bà biên kịch chỉnh sửa lại.
”Em tìm tôi hả?”
”À ... ừm, em ...”
”Nói thẳng vấn đề đi. Tôi không có nhiều thời gian cho lắm.”
Song Ngư lạnh nhạt nói, mắt anh chàng còn thờ ơ rơi vào mấy chồng hồ sơ dự
án cao ngất đặt trên góc bàn. Bình thường lười như anh ấy thì có mà ngồi cả ngày cũng chẳng dư hơi sức đọc qua loa huống gì là chạm tay vào mấy
chồng giấy tờ cần phê duyệt kia, ấy vậy mà chẳng hiểu sao lại đi đưa tay với đại một chập giấy mỏng manh nhất rồi vờ lật lật giấy xem qua loa.
Bạn nhỏ trước mặt không dám làm mất thời gian vàng bạc của sếp Ngư, vội vã
nói: “Giúp em tìm việc làm thêm được không? Mỗi ngày chỉ cần trả 10 USD
là được, nhưng mà thời gian làm việc phải rơi vào lúc em tan học sau năm giờ chiều nhá.”
Yêu cầu có gọi là quá đòi hỏi không? Phượng Kim
Ngưu bặm chặt môi dưới, đôi mắt đen láy tựa ngọc trai đen phát ra tia
sáng khẩn thiết lại có phần hy vọng nhìn chằm chằm vào dáng vẻ rất ư an
nhàn bình tĩnh kia của Hội Trưởng hội sinh viên. Nàng khó hiểu nhìn bộ
dáng con người kia ... giống như không quan tâm nàng nói lại càng giống
như xem thường người khác không bằng, vậy mà dám nhắc nàng là làm mất
thời gian vàng bạc nhà anh ta?
”Hội Trưởng ... tại sao không trả lời?”
Miệng vừa hỏi nhỏ một cách hết sức tế nhị lại bị người trước mặt dùng ánh mắt sắc lẹm lườm mình hai cái sởn da gà da vịt, Phượng Kim Ngưu khóe miệng
bất giác không có chút tự nhiên, nhắc nhở Hội Trưởng kia.
”Xin lỗi ... nhưng mà nếu anh đã không chuyên tâm làm một việc gì, thì tại sao
lại bày ra cái phong thái như mình đang rất chuyên tâm?”
”Hả?”
”Ý em là ... anh vốn không chú tâm vào đống giấy tờ kia, vậy tỏ ra mình
chú tâm làm gì?”- Nhắc khéo léo tới vậy mà bạn Song Ngư vẫn ngơ ngác
nhìn Phượng Kim Ngưu như nhìn người ngoài hệ mặt trời không bằng, nàng
ho nhẹ một cái, thong thả nói: “Anh đọc ngược chữ rồi, bộ có khả năng
đảo nhãn quang nhanh nhạy lắm hả?”
”Ừ.”
Đồng chí Song Ngư
thản nhiên đáp lại, thực tình cũng chấn động tâm lý một chút khi bị nói
đúng tim đen, nhưng mặt anh đây vốn dày hơn mặt đường nha, dù có ra sao
thì vẫn giữ vững được phong độ.
Nhìn lướt qua cái nàng kia một cái không quá mười giây, đúng là đừng nên trông mặt mà bắt hình dong, anh ý còn tưởng cừu bông trước mặt thiếu tự tin, không có năng khiếu hài
hước, vô hại với một người có hệ miễn dịch tốt và mặt dày như anh. Vậy
mà đời không như mơ, Phượng Kim Ngưu trước mặt, hay bặm môi, phong thái
cũng không có gì là tự tin mấy, vậy mà lời lẽ sắc nhọn như dội nước đá
vào mặt người đối diện. Phải diễn tả cảm xúc của đồng chí Song Ngư bây
giờ chắc phải nhắc tới hai chữ: Kinh Hoàng.
Đặt tập hồ sơ trước
mặt xuống bàn, trả nó về vị trí vốn có lúc trước, Song Ngư lười biếng
đứng dậy khỏi ghế ngồi ... anh đây muốn trả thù nhà!!!!
”Công việc làm thêm mà mức lương chỉ 10 USD trên ngày?”
”Yes.”
”Có đấy, nhưng tôi sợ ... với thân hình nhỏ bé của em, em sẽ không làm được.”
Đứng trước mặt Phượng Kim Ngưu, đồng chí Song Ngư dùng đôi mắt màu nâu sậm
bị vài lọn tóc tổ quạ hơi rối cản trở thị lực. Ánh nắng nhạt nhạt hất
qua ô cửa kính trong suốt mới được kéo có chút chút tấm rèm sang góc
bên. Bộ dạng dọa người của anh ý cũng thật vi diệu quá đi.
Hít một ngụm khí ô xi vào người, Phượng Kim Ngưu thản nhiên đáp lại: “Chỉ cần
có thể kiếm tiền, miễn không phải công việc bần tiện ... thì ngay cả bảo em đi quét rác cũng được.”
Đường phố Mỹ thì làm gì có rác cho
nàng quét cơ chứ nhỉ? Mà nói thiệt là Phượng Kim Ngưu khoái trò đi nhặt
rác với quét rác bên này từ hồi còn học cấp ba ở Việt Nam cơ. Mỗi ngày
kiếm được mười đô la, vậy thì chẳng mấy chốc gom được tiền trả đại Boss
Bảo Bình hahahahaha :v *cô ấy mặt dày*
Bộ dạng cười mãn nguyện
trong vô thức của Phượng Kim Ngưu rơi vào tầm mắt của sếp Song Ngư, anh
ho khụ một cái, bình tĩnh tuyên thánh chỉ rồi vỗ vai bạn nhỏ nào đó đang đứng ngơ ngác mà bước qua người nàng, đi thẳng ra khỏi phòng Hội Trưởng hội sinh viên.
”Từ ngày mai, em cứ thường xuyên tới phòng tôi phụ giúp mấy bạn trong hội sinh viên nhé. Công việc cũng nhàn hạ nếu em có
quyết tâm yêu nghề. Muộn rồi, cứ suy nghĩ kỹ rồi quyết định làm hay
không nhá, ngày mai chín giờ sáng có mặt tại đây, còn bây giờ ... tôi về trước.”
Một đàn quạ đen nhẹ bay qua đầu Phượng Kim Ngưu, sống khổ quen rồi bây giờ tự nhiên bảo hưởng phúc, sướng không chịu được ấy mà.
Căn bản nàng đã nghe qua cái chân “phụ giúp” mấy bạn trong hội sinh viên của trường nó kinh dị tới mức nào rồi. Không khác gì cái thùng giấy
sticky note, khi cần bạn họ sẽ ra sức giằng xé, khi không cần bạn, người ta dễ dàng bỏ lơ luôn. Ui dồi ôi, tự nhiên ngu dại thế cơ chứ nị, sao
đang yên đang lành đi nói mỉa tổ kiến chi cho khổ hả trời? Phượng Kim
Ngưu nàng chỉ buột miệng nói anh hội trưởng kia đọc ngược sách, thâm tâm vô cùng thông cảm, lo lắng anh ý có vấn đề về mắt ... kết quả ngày mai
chính thức thành nô lệ mười đô, giữ chức chân chạy việc vặt, ngày nào
cũng vác đống giấc tờ hộ người khác, ngày nào nhà trường có việc liên
quan tới lễ hội, party .... là có mặt nàng a~~~~~
Nói thật đi,
không phải tương lai của nàng sẽ thê thảm lắm ư? Có thể kiếm việc cho
nàng ở một quán cà phê nhỏ như trong phim hay tiểu thuyết từng nói không hả? Thân phận người qua đường thật bi thảm. T___________T
***
Profile nhân vật đầu tiên: Phượng Kim Ngưu - thiếu nữ vừa chạm bước ở ngưỡng
cửa của tuổi mười chín, một cô gái pha trộn trong người hai dòng tính
cách khác nhau vừa có chút vụng về trẻ con lại pha chút lạnh lùng, ngạo
mạn của người lớn. Cô ấy đơn giản được thượng đế tạo nên để trở thành
mảnh ghép trong câu chuyện cuộc đời của một, hai ... hay thậm chí là
mười hai chàng trai mà tôi tạo nên.
Một đứa con gái sinh tháng
năm, tháng của mùa mưa, của nắng hè trên cành phượng vĩ, của tiếng ve
sầu râm ran phát ra từ sắc tím của bằng lăng, của mùa chia tay, của nụ
cười hay nước mắt ... của tất cả những thứ thường nhật đẹp đẽ nhất trong năm. Mẹ thường bảo cô ấy bướng bỉnh khó chiều, bố thường nói cô ấy đẹp, nét đẹp dịu dàng của đầu mùa hè mà con gái Việt Nam vốn có riêng trong
người, cô ấy ... lý do thượng đế tạo nên con gái hehehehe.
Cô ấy rất trẻ con nhưng lại luôn có những câu nói bá đạo mang ý nghĩa sâu xa.
Cô ấy không được như những nhân vật chính khác, có chút vụng về, đôi khi
nàng cũng rất ngạo mạn, sống theo chủ nghĩa hiện thực vậy nên cô ấy
không nhận ra mình có quá nhiều mơ mộng viển vông, suy nghĩ mọi thứ
thường không quá phức tạp, nàng ấy căn bản khá lười vì thế mà câu chuyện cuộc đời của nàng ấy đã bỏ phí quá nhiều cơ hội. Miệng nói ghét nhưng
thâm tâm lại luôn quan tâm lo lắng, tâm nói yêu nhưng hành động lại như
đẩy người ấy ra xa mình hơn. Sau này, cô ấy trưởng thành, tính tình
không còn giống thời áo trắng nữa, là gì thì tiếp tục ủng hộ câu chuyện
dài của cô ấy nhé!!!
***
Lết cái thân xác tàn tạ về đến biệt thự Aqua Einstein cũng mất gần một tiếng. Đảo mắt nhìn quanh căn biệt
thự lạnh lẽo kia một cái, Phượng Kim Ngưu phát hiện ra một người đang
ngồi trên bàn ăn, im lặng ăn mì gói còn rảnh rỗi lên mạng chat chit. Hờ
... nàng phá nha!!!!!!!
Ánh đèn neon vàng nhạt tắt rụp sau khi
ngón tay thon dài của Phượng Kim Ngưu chạm đến. Thiếu niên đang ăn mì
dừng mọi hoạt động, nhìn thẳng về phía cô gái đang khoanh tay cười cười
đứng tựa lưng vào tường ngay cạnh ổ công tắc điện.
”Này, Phượng Kim Ngưu, cô chán sống à?”
Vẻ mặt có chút giận dữ, âm thanh dùng tới tám phần công lực tuôn ra khiến
Phượng Kim Ngưu khẽ đưa tay lên xoa xoa hai cái tai yêu dấu của mình.
Tiếng Việt Nam lâu lắm rồi mới nghe thí chủ Trịnh Song Tử nói, vẫn khó
khăn như ngày nào nhưng gợi nhắc lòng yêu Tổ Quốc lâu lâu trỗi dậy trong người Phượng Kim Ngưu. Phải nói tiếng Việt với Trịnh Song Tử a~~~ nàng
không muốn tiếng Anh lên ngôi đâu ạ~~~
”Tôi nhớ phở Hà Nội, lâu lắm rồi không được ăn.”
Trong bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại kia như gai nhọn chạm vào trái
tim vốn dĩ chẳng lành lặn của Song Tử, khiến cậu bất giác nhớ tới nhóc
em gái mình, mỗi khi trêu chọc anh trai nổi giận lại tùy ý dùng chiêu
bài quen thuộc là làm nũng, Song Nhã và Kim Ngưu ... hai người này sao
có thể gần giống nhau tới vậy? Đôi mắt, nụ cười, phong thái nói chuyện
và những thói quen vặt?
”Bật điện lên.”
”Đã bảo là nhớ phở Hà Nội cơ mà !!!! Nếu cậu cho tôi ăn phở bây giờ thì tôi sẽ bật điện ...”
Cánh tay nhỏ bé chạm vào công tắc, vẻ mặt trong đêm tối vẫn sáng rực sự
thách thức đối phương. Phượng Kim Ngưu chán sống rồi à? Có biết sắc mặt
Song Tử đang thay đổi không hả?
”Bật điện lên. Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
Trong bóng tối, cậu ấy - Trịnh Song Tử từng bước rời khỏi bàn ăn, ánh sáng mờ nhạt từng chiếc laptop phản xạ lên bóng người cao lớn nhưng hơi gầy của cậu. Áo phông trắng đơn giản cách điệu cùng quần Jean ngố, mái tóc còn
như mới gội đầu chưa kịp sấy khô, vài sợi không được cố định bay trước
mặt thật tình cuốn hút làm thao????????
”Này ... cậu có bước tới chỗ tôi thì tôi cũng không bật điện đâu nhá! Boss Bảo Bình nói tiết kiệm điện ... ặc.”
Tack
Tiếp sau tiếng công tắc kêu là ánh sáng chói mắt của đèn neon. Tay Trịnh
Song Tử đặt lên bàn tay nhỏ bé của Phượng Kim Ngưu đã giữ cố định ở nút
công tắc, miệng cậu chạm vào đôi môi nhỏ bé màu hồng nhạt của nàng,
khoảnh khắc ấy khiến thế giới nội tâm sâu sắc của Phượng Kim Ngưu bất
động đình công.
Môi nàng rất ấm, chẳng giống của Song Tử, môi cậu
lúc nào cũng lạnh, cứ như người đến từ Bắc Cực không bằng. Đôi mắt của
nàng nữa, mở tròn ngạc nhiên, khiến cậu bước đầu mất kiểm soát nhớ tới
Song Nhã bước thứ hai là thành ra như vậy. Một giây, hai giây, năm giây
... thế giới có chuyển động ra sao cũng mặc xác nó đi, quy luật tự nhiên thì tiếp tục làm việc đi bận tâm làm gì tới xúc cảm của Trịnh Song Tử?
Nàng - Phượng Kim Ngưu liệu có biết, mỗi khi nàng dùng nhãn quang của
mình thách thức Trịnh Song Tử trong bóng tối, dù vô tình hay cố ý cũng
khiến cậu động tâm hay không? Đôi mắt tựa viên ngọc trai đen bí ẩn, hết
lần này tới lần khác ra oai thách thức, bỏ qua được cũng cố sức bỏ qua
rồi, việc cậu cưỡng hôn nàng thế này là tại nàng sai ... ai bảo bướng
bỉnh cứng đầu với thằng hai mặt như cậu?
”Vậy thì tắt điện đi ...”
Vẫn biết rằng để em rời khỏi thế giới của người ấy là không thể
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi một ngày nào đó kì tích xuất hiện. *Nhạc chuông của thánh Sư Tử*
Khóe miệng Phượng Kim Ngưu giật giật, lại còn nghe tiếng nhạc chuông thần
thánh của quý ngài Leo Shelton và đồng bọn. Ngước mắt lên nhìn ba cái
người xem phim tình cảm miễn phí đứng trên cầu thang cũng đang nhìn nàng và Trịnh Song Tử chằm chằm kia. Ui dồi ôi, nàng vô tội nhá!!!!
Người trong cuộc là đồng chí Trịnh Song Tử lùi lại hai bước, đưa tay vò nhẹ
đám tóc vẫn còn hơi ẩm, bộ dạng thản nhiên hết sức có thể. Người ngoài
cuộc bộ ba Bảo Bình - Sư Tử - Thiên Yết chẳng hiểu làm sao xem phim xong không trả tiền lại còn mặt dày quay ngoắt về phòng ... ứ chịu, Phượng
Kim Ngưu muốn giải thích !!!!!!
Trừng mắt nhìn ai đó ... lại tiếp tục trừng mắt nhìn ai đó ... một màn ai oán thê lương.
Thản nhiên cười, mặc kệ người kia lườm mình rách mắt vẫn tiếp tục ăn mì gói, tiếp tục gõ phím lạch cạch với cái laptop in hình quả táo cắn dở phía
sau.
”Ta hận, ta hận, ta hậnnnnnnnnnn .... Trịnh Song Tử, đời này kiếp này, bà thề sẽ trả thù, nụ hôn đầu của bà!!!!!!!!!!!!!”
By: Linh Yunki's Story.