Ngoại truyện 2: [Kim Ngưu và Xử Nữ] Khi hội chứng Lima gặp hội chứng Stockholm?
[Xử Nữ Swift]
Hội chứng Lima là gì? Bác quản gia già có lần share cho tôi một bài viết
nói về hội chứng này. Kẻ bắt cóc phải lòng con tin và rồi yêu quý và bị
con tin cảm hóa. Thật buồn cười, tôi cũng từng bắt cóc em - Phượng Kim
Ngưu nhưng tôi chẳng nghĩ ra lý do nào để giải thích rằng liệu tôi có
mắc hội chứng Lima hay không.
Tôi nhớ ánh mắt sợ hãi ấy của em,
bóng dáng nhỏ bé mò mẫm giữa đêm tối chỉ để chạy trốn khỏi tôi. Tôi đứng trên tầng, quan sát em, cô gái nhỏ bé thi thoảng vấp ngã vào thứ vật
dụng đã cũ, đầy bụi bẩn chẳng ai động đến lâu năm. Phượng Kim Ngưu,
trước đây đã từng nói rằng có tôi bên cạnh em sẽ không cảm thấy sợ bóng
tối nữa, chỉ cần tôi nhìn đường rồi nắm chặt tay em đi ... vậy là có thể ở cạnh nhau, ngắm nhìn, chinh phục cả Thế Giới này rồi. Thế mà giây
phút tôi bắt em về đây, trên cái xe cũ lâu ngày không sử dụng, em dùng
đôi mắt lãnh đạm nhìn tôi, thân người run lên sợ hãi giống như ngay lúc
tôi chạm vào người em ... có thể khiến em bị đau và tan ra vậy. Tôi hận
thời gian, quãng thời gian tôi không tìm thấy em để rồi chính nó là
khoảng cách làm em và tôi tách biệt.
Tôi - một tên ngốc mắc
hội chứng Lima, thích em, một Thiên Thần đi bằng đôi chân trần trong đêm tối, cánh tay nhỏ bé bấu chặt vào vạt áo, dưới ánh trăng mờ từng làn
gió nhẹ thổi qua khung cửa gỗ làm em cảm thấy lạnh lẽo. Rất muốn chạy
tới ngay cạnh em, nhưng tôi bất lực đứng lặng ở một góc tối, quan sát em ... bởi tôi biết Phượng Kim Ngưu sợ hãi mình, thế giới của tôi muốn
trốn chạy khỏi tôi, lần một, lần hai vẫn chỉ câu nói: “Thả tôi ra.” mà
khiến lồng ngực tôi tựa như bị ngàn mũi tên xuyên qua cùng lúc. Đau lắm, tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ làm hại em, dù là bất cứ phương diện gì, vậy mà em chẳng bao giờ chịu hiểu điều ấy, từng chút một vẫn luôn tìm cách
tránh mặt tôi, chạy thoát khỏi tôi.
Tôi luôn tự hỏi, một câu hỏi
ngốc nghếch. Phượng Kim Ngưu - em sợ tôi tới mức nào? Tôi luôn đáng sợ
trong mắt em như vậy ư? Thế thì làm cách nào để tôi mất đi nét đáng sợ
ấy khi đứng trước em đây? Tôi im lặng, vì tôi chẳng biết diễn đạt gì cả, bởi vì kỳ tích của tôi chỉ có em mới làm được, im lặng không phải là
không biết nói ... mà là chẳng biết khi dùng ngôn ngữ giao tiếp của con
người rồi, có phải em lại coi nó là những lời ngụy biện như lúc chúng ta còn nhỏ, những lời nói giả dối mà con người vẫn thường dùng.
Ngày hôm ấy, tôi ngồi đàn một bản nhạc mà hồi còn nhỏ chúng ta vẫn thường
nghe ... bài nhạc chết chóc, Gloomy Sunday ... ca khúc sát nhân ư? Nó
giống như tâm trạng của tôi từng ngày, từng ngày tại biệt thự cổ quái
này. Hôm nào cũng ngồi đợi một thứ gì đó mà đã quá lâu rồi không còn nhớ nữa, bên khung cửa sổ, nhìn về phía chân trời, cho tới một ngày em đến. Ngày nắng chói lòa khóe mắt tôi, em đứng đó, nụ cười khiến tôi xao
xuyến, bồi hồi không thôi. Em tựa tia nắng ban mai rực rỡ khiến cho một
kẻ đã quen sống trong tăm tối như tôi bừng tỉnh, muốn cùng em khám phá
thế giới ngoài kia, không muốn cứ ngồi bâng khuâng bên khung cửa sổ nữa. Tôi cũng muốn chạm tay vào nắng, muốn mưa xóa nhòa lệ cay ở mắt, muốn
gió lùa qua tóc tôi mỗi khi tôi mệt, nhưng đổi lại không có những điều
ấy mà chỉ có em bên cạnh, tôi đồng ý.
Trong bóng tối, tôi sẽ là
ngôi sao Bắc Đẩu, chỉ đường cho em khỏi vấp ngã, bảo vệ em bởi những thứ đáng sợ em hay nhắc tới như là ma quỷ ... hay người xấu.
Dưới
nắng mặt trời, tôi chỉ cần ngồi im một chỗ, em sẽ giúp tôi nhìn thế giới bằng những gì em cảm nhận được, giúp tôi đi vững trên đôi chân của
mình, cùng em khám phá thế giới rộng lớn kia.
Nếu tôi là ác quỷ,
mang khuôn mặt đáng sợ ... thì em sẽ đóng vai Thiên Sứ đưa tay cứu vớt
một linh hồn nhuốm đầy tội lỗi như tôi đây. Chúng ta cùng nhau đóng nốt
phân đoạn của bộ phim ấy, kịch bản chúng ta cùng đọc, cùng diễn ... kết
thúc phim, còn lại gì không, tôi muốn còn em và tôi trong bộ phim mới.
“Bố mẹ sẽ tới đón con Xử Nữ à. Đợi bố mẹ chút thôi.”
Câu nói ấy hơn hai mươi năm qua có một thằng nhóc vẫn sống trong căn biệt
thự bẩn thỉu kia, ngày ngày chờ đợi rồi nhận ra ... chỉ là giả dối thôi. Vì thế, do quá đơn độc mà muốn tìm kiếm yêu thương của người con gái
tên Phượng Kim Ngưu. Bắt cóc cô ấy ngay từ đầu đã là sai ư?
[Phượng Kim Ngưu]
Hội chứng Stockholm? Tôi không biết rõ về nó, người ta bảo rằng nạn nhân
của những vụ bắt cóc, cứ nghĩ mạng sống của mình chỉ còn thuộc về tên
sát nhân kia, vì thế mà khi được tên sát nhân cho ăn, cho uống hay quan
tâm ... sẽ nghĩ tên ấy chính là chúa trời, có quyền quyết định mạng sống của mình hơn ai khác. Sẽ bảo vệ kẻ bắt cóc ấy trước mặt của công lý,
hội chứng Stockholm hình thành. Người bị bắt cóc, đem lòng yêu mến kẻ
bắt cóc mình, có thiện cảm tốt với tên ấy ... hờ, ngay từ đầu tôi cũng
chẳng biết bản thân lại mắc hội chứng này đấy. Chỉ thấy khi thoát ra
ngoài căn biệt thự ẩm móc cổ quái kia, có gì đó thay đổi trong tôi.
Tôi cảm nhận rõ mình muốn gì, nghĩ gì về kẻ có vết sẹo mờ trên mặt kia, tên ngốc bị câm ấy thật đáng thương, tại sao cứ nhốt mình ở nơi tồi tệ như
vậy nhỉ, tôi muốn giúp hắn ra ngoài nhìn ánh sáng, cảm nhận cuộc sống
của nơi gọi là Thiên Đường của thế giới này.
Nói tôi bị khùng cũng được, trước giờ tôi luôn được nhìn nhận là một đứa trẻ tràn ngập mâu
thuẫn. Tôi có thể sẽ rất ghét người này nhưng lại làm được việc nực cười nhất thế kỷ ... đó là mỉm cười thân thiện và giống như rất quý mến
người đó không bằng. Tôi chẳng rõ mình mắc chứng gì nữa ... chỉ biết
diễn xuất của tôi tệ, chẳng qua người ta không nhận ra bộ mặt thứ hai
được che giấu quá hoàn hảo của tôi, thừa nhận nhé ... tôi không phải
Công Chúa ngốc nghếch trong mấy câu chuyện cổ tích, tôi là tôi hoặc một
bà Phù Thủy có trái tim lạnh lẽo bị ám phép, sống cô quạnh nơi rừng
thiêng nước độc và luôn bị gán cái mác người xấu, Phù Thủy chỉ biết
tranh giành Hoàng Tử với Công Chúa. Hừm, sai rồi, thật ra Phù Thủy cũng
biết yêu mà, chỉ là trách nhiệm của nàng ấy với đồng loại của mình quá
lớn. Nhân vật phụ luôn có cái kết thật thảm hại ... nhưng thà như thế
còn hơn, chỉ trải qua sóng gió một lần rồi lặng lẽ biến mất trong câu
chuyện cổ tích và người ta nhìn nàng bằng ánh mắt căm hận.
Tôi
nhìn cái cách tên bắt cóc - Xử Nữ ngồi phịch xuống sàn nhà, bất lực hay
bỏ cuộc cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết rằng trên đời này ai mà phân biệt
được đúng - sai, thiện - ác hay chính phái - tà phái cơ chứ, chỉ biết
rằng lúc ấy tôi rất muốn ôm hắn vào lòng, vỗ về kẻ đơn độc ấy. Hắn đáng
thương hơn đáng sợ ... sau này cũng chỉ vì hội chứng tôi không phân biệt rõ ràng được là Stockholm mà vòng quay số phận của tôi - mụ Phù Thủy
độc ác lại tiếp tục quanh tròn một vòng lớn, phí thời gian cũng được,
chỉ thấy tuổi trẻ cần bước qua nhiều thăng trầm mới trưởng thành hơn.
P/s: Tự nhiên mụ Linh Yunki lại bị lười, cho phần phiên ngoại ra trước, mai
đăng chương 17 sau vậy. Cảm xúc là thứ khó nắm bắt được, bộ truyện này
xuất phát điểm đã là câu chuyện dài với nhiều cảm xúc hỗn loạn của ta.
Vui có, buồn có, tất thảy đều do tâm trạng lúc viết tạo nên. Ai từng
anti Xử Nữ thì phần này là lời giải thích của ta nhé, cảm ơn readers
=)))
By: Linh Yunki's Story.
Chương 17.
***
Tôi kể bạn nghe, chuyện cô gái ấy thích
một cậu con trai. Chẳng dám thổ lộ, chỉ biết cười khi cậu trai kia like
một dòng status của mình rồi sinh ảo tưởng, sinh hy vọng rằng cậu ấy
cũng thích cô. Có phải ngốc không nếu một ngày cậu ấy gặp một cô gái
khác?
***
Đứng giữa đám đông, những cánh tay lớn nhỏ đủ thể
loại vươn về phía mình khiến chàng trai cao một mét tám mươi tám kia khó chịu, chân mày nhíu lại một cách mất tự nhiên. Bạch Dương Erik - thành
viên út của nhóm nhạc trẻ tuổi đang dẫn đầu các bảng xếp hạng lớn bé tại Châu Âu và Châu Mỹ. Thật ra nghệ danh A.R.I của cậu trong nhóm Fly.B
cũng xuất phát từ việc muốn mọi người ít biết tới mình hơn, thế mà lại
càng tăng sự bí ẩn của bản thân.
Dáng người chuẩn siêu mẫu, đôi
mắt to tròn màu rượu vang, mái tóc thay đổi theo mùa *hiện tại màu vàng
của mùa hè* cùng phong thái chững chạc hơn tuổi thật, nếu không tìm hiểu về cậu ấy chắc chẳng ai biết Bạch Dương mới học năm ba trung học, vừa
đón sinh nhật 18 tuổi của mình vào đầu tháng tư.
“A.R.I ... tôi yêu bạn.”
Ánh mắt Bạch Dương hờ hững nhìn qua cô gái đứng trước mặt mình vừa hét lớn
như muốn chứng tỏ cho tất cả mọi người ở đây biết độ fan cuồng của cô
ấy. Không cảm thán, không trả lời, chỉ khó chịu bỏ hai tay vào túi quần
rồi lẳng lặng bước về phía dãy bàn ăn gần cửa sổ dành cho sinh viên đại
học.
Cách cậu không quá xa, tên con trai lười biếng ngáp ngáp vài
cái, chán nản chẳng buồn xem đoạn băng tua lại quá trình nhân vật Bạch
Dương bước ra khỏi lớp học và di chuyển tới canteen Daniel Einstein ra
sao. Hẳn rằng con người này đã quen với việc em trai của mình là người
nổi tiếng, vì thế luôn sống trong trạng thái bình chân như vại?
“Song Ngư ... anh nhìn em bị tra tấn như vậy mà vẫn thờ ơ được hả?”
Cậu con trai ngồi phịch xuống ghế đối diện, ra vẻ trách móc khi biết không
còn fan cuồng chạy lại chỗ mình nữa. Ở cạnh anh trai làm Hội Trưởng hội
sinh viên rất lợi thế, chẳng có ai dám tới gần mà chỉ đứng ở cự li rất
xa để nhìn, điều ấy làm Bạch Dương hài lòng sống cuộc sống học sinh năm
cuối trung học ở trường Daniel Einstein này.
“Bố mệt, không có
năng lượng chạy ra đón ngôi sao nổi tiếng.”- Kẻ mang vẻ mặt thờ ơ như
không mấy thay đổi theo năm tháng khẽ nhếch mép nói.
“Xùy tên lười biếng.”
Bạch Dương Erik ngàn lần nhìn bản mặt người đối diện lại muốn dùng cái miệng tàn ác của mình để chặt chém làm hắn nổi điên. Phía không xa, hai thanh niên đang vừa đi vừa thảo luận gì đó rất hăng say, nhìn thấy anh em nhà nào ấy đang đấu mắt lại cười châm chọc, kéo ghế ngồi tách hai tên ấy
ra.
“Bạch Dương, Song Ngư ... hai chú có vẻ bận rộn quá nhỉ? Còn giao tiếp bằng mắt với nhau?”
Anh chàng có mái tóc màu gỗ mun cắt tỉa gọn gàng nhoẻn miệng châm chọc
trước, đôi mắt màu xanh ngọc lấp lánh tựa vì sao sáng. Thiên Bình -
Libra Cabot, bạn cùng khóa của Song Ngư, bạn cùng bàn của Bảo Bình,
nhiều người luôn thắc mắc tại sao bộ ba này lại chơi chung được với nhau và rồi mọi suy luận đều dừng lại ngay khi vạch giấy ra giải đáp thắc
mắc.
Thiên Bình Cabot tựa cơn gió, hòa đồng, dễ bắt chuyện, hiểu
lẽ đời nên luôn biết cách cân bằng cuộc sống bằng những bộ mặt được giấu kỹ lưỡng sau nụ cười thường trực xuất hiện trên môi mọi lúc.
Bảo
Bình Einstein lạnh lùng, lãnh đạm, có vẻ hờ hững lại như rất quan tâm
người bên cạnh, tuy rằng hơi kỳ quái theo một nghĩa khá khác biệt nhưng
cũng không phải kiểu con trai thích nói nhiều giống Thiên Bình, vì anh
ấy thật sự tiết kiệm ngôn ngữ.
Song Ngư Erik? Người ta biết anh ta là Hội trưởng hội sinh viên, học giỏi, nhiều tài năng, thế nhưng lại
cực kỳ lười biếng. Mở miệng ra lại giống con nít đang học cách thành
người lớn, không thích ai làm hại mình cũng chẳng có tâm trí bày mưu
tính kế làm hại ai cả. Cái vẻ mặt thờ ơ luôn được anh ta tận dụng tối
đa. Hội Trưởng sinh viên lẽ ra phải năng động trong nhiều lĩnh vực lại
thấy Song Ngư trốn việc bất kể giông tố bão bùng. Rảnh một chút là lôi
đám người cán bộ trong hội sinh viên ra sai vặt này nọ giúp mình không
phải động tay làm gì cả.
Bọn họ, ba người không có bắt đầu chỉ
biết rằng nếu đi cạnh nhau sẽ tạo ra sự chú ý. Một người lạnh lùng, một
kẻ thờ ơ đến mức quần áo tóc tai luôn rối xù và một tên nhiều chuyện
luôn biết chăm chút vẻ về ngoài hơn ai hết.
“Hôm nay anh Bảo Bình không ăn trưa hả?”
Bạch Dương kéo phần ăn đã được lấy sẵn đặt trên bàn, vừa nói vừa tiện tay nhét miếng bánh gạo vào miệng.
“Bên kia kìa.”
Cự Giải đang ăn soup, hất mặt về phía cái bàn có hai đứa con gái cùng bốn
thằng con trai đang ăn trưa. Thiên Bình và Song Ngư, Bạch Dương cùng lúc liếc mắt về phía bàn ăn cách bọn họ khoảng tám mét, cảm thán một câu
rồi chán nản chẳng buồn hỏi gì cả, tập chung ăn phần cơm của mình, thi
thoảng Thiên Bình có hỏi qua loa Cự Giải vài câu về lớp của anh bạn ấy
rồi lại quay qua đàm phán với Bạch Dương, Song Ngư.
Không có Bảo
Bình ăn chung, không khí của bọn họ khá ảm đạm mặc dù bình thường Bảo
Bình vốn kiệm lời, nếu nói thì vặn công xuất lên để chọn ý diễn đạt rồi
tuôn một chàng một chuỗi ra. Trông vậy chứ thói quen là thứ rất đáng sợ, nó như liều thuốc nghiện, khiến bạn chẳng phải ngày một ngày hai bảo
rằng bỏ được, thích nghi được là làm bản thân dễ chịu được. Bốn con
người nào ấy nhìn về phía cái bàn nhỏ của Phượng Kim Ngưu, cảm thấy thức ăn hôm nay thật nhạt nhẽo.
***
Xế chiều, nắng dường như
muốn nhường chỗ cho màn đêm sau một ngày bận rộn tấp nập với cuộc sống.
Hoàng hôn rải một sắc tím huyền ảo, chạm sâu vào chỗ hổng trong trái tim những người con nơi đất khách xa nhà.
Phượng Kim Ngưu nằm dài,
duỗi người thoải mái lên tấm phản nhỏ đặt cách biệt dưới hàng cây sinh
học trên sân thượng biệt thự Aqua Einstein. Nàng nhớ một thời trước đây, khi tan học về vẫn thường leo lên gác mái, tận hưởng ánh chiều tà buông rơi nơi chân trời phía Tây.
Hoàng hôn luôn ấm áp và bình yên tựa
như lời du của mẹ năm nào ... nhưng cũng vì thế mà khiến nàng nhớ tới
người mẹ nuôi ở Việt Nam. Ngày hôm ấy ánh chiều tà cũng êm ả như vậy,
còn mẹ nàng thì chịu từng cơn đau đớn tới mức trước khi ra đi về cõi
vĩnh hằng, hơi thở khó nhọc từng chút, từng chút cào xé tận cùng trái
tim nhỏ bé của Phượng Kim Ngưu.
Ngày hôm ấy, thứ sáu - 18 tháng 03 năm 2016 ...
Ngày hôm ấy, nắng nhẹ tới mức chạy trốn sau những đám mây
đục màu xám, nắng lười biếng ẩn nấp tới hơn bốn giờ chiều trời mới quang,
trong xanh như chưa từng xuất hiện những đám mây chứa hơi nước đục ngầu
kia.
Ngày hôm ấy, Phượng Kim Ngưu tan học về, chạy như một con
ngốc trên đường phố Hà Nội, quên cả tín hiệu đèn giao thông, quên cả
cách cân bằng cảm xúc, nàng lúc ấy bộ dạng đáng thương tới mức ai thấy
cũng đau lòng.
“Mẹ ơi, con mua thạch dừa mẹ thích ăn nè. Mẹ sẽ tỉnh lại đúng không?”
Một cô nhóc cầm khư khư hộp thạch nhỏ trên tay, mắt mũi đỏ hoe, tèm lem như vừa bị một trận đòn không bằng.
“Cô ơi, mẹ cháu bị đá rơi vào người ... đau lắm đúng không? Nhưng mẹ kiên cường, chắc chắn sẽ vượt qua đúng không cô?”
Phượng Kim Ngưu đưa tay gạt mạnh nước mắt, ngước nhìn người phụ nữ trung niên
là bạn thân của mẹ nuôi. Ánh mắt lấp lánh như khẩn cầu người đối diện
trả lời rằng mẹ nàng vẫn còn sống, nhất định sẽ vượt qua.
“Kim Ngưu, nghe này cháu. Lan ... mẹ cháu mất rồi.”
Thế Giới ấy của Phượng Kim Ngưu như hoàn toàn vụn vỡ. Cả người không chịu
đựng nổi cú shock tinh thần mà run rẩy, ngã khuỵ vào vòng tay người phụ
nữ trung niên kia, khóc lớn giống như trước giờ mọi phẫn nộ uất ức bị vỡ mạch, tràn ra bên ngoài.
Ai nói nàng giỏi kìm nén, tới một thời
điểm, khi mọi nỗ lực đều dừng ở con số không, trước mặt mọi người kể cả
những người xa lạ, nàng cũng vứt cái hình tượng bấy lâu che giấu để khóc cho thoả lòng. Rồi sau đó, lại lạnh lùng xem như chưa từng có gì xảy
ra. Phượng Kim Ngưu từ năm mười bốn tuổi, đã học cách đứng vững trên đôi chân của mình, vấp ngã cũng tự mình gượng dậy, yếu đuối nhu mì là loại
tính cách nàng chướng mắt nhất nhưng trong một số trường hợp vẫn dùng nó làm lớp nguỵ trang của một nữ hán tử.
“Này, du học sinh Việt Nam.”
“Hở?”
Phượng Kim Ngưu mở hờ đôi mắt, nhíu mày nhìn chàng trai đang đưa tay che nắng
hất vào mặt mình. Cậu ta - Sư Tử Shelton, nụ cười ngây ngô khó hiểu cùng tính cách thích lo chuyện bao đồng, ngay từ ngày đầu gặp mặt ở phòng cô hiệu trưởng Jessica Einstein, Phượng Kim Ngưu đã không ưa nổi tính cách hoang dại của Sư Tử. Không ngờ, cũng có ngày nhìn thấy bộ dạng lúng
túng che nắng cho Phượng Kim Ngưu như vậy, thật là một khoảnh khắc hiếm
có.
“Cậu khóc hả?”
“Không có.”
“Vậy sao mắt cậu ướt? Má còn có nước kìa ...”
Sư Tử hơi cúi đầu, đưa một ngón tay lên, gạt giọt lệ lạnh buốt trên má
Phượng Kim Ngưu, một hành động hoàn toàn không có chủ đích lại khiến
nàng khó chịu đẩy mạnh người cậu ta ra, bực bội ngồi dậy, miệng liến
thoắng giải thích.
“Là mồ hôi thôi. Cứ thử đứng dưới nắng khi trời giữ gió xem xem. Có mà cậu còn nhiều mồ hôi hơn tôi ý.”
“Ờ, hiểu.”
“Xuỳ.”
“Mà này ... du học sinh Việt Nam. Cậu có thích nước không?”
Hỏi câu này là ý quái gì? Phượng Kim Ngưu bỏ qua phạm vi gần, gật đầu cái
rụp, thẳng thừng nói: “Có, tôi thích nước ... thì sao?”
“Xuống rửa bát dưới nhà đi. Từ giờ chia ngày rửa chén bát, hôm nay buổi đầu, mời cậu. Du học sinh Việt Nam.”
“Cái gì? Ai bảo tôi thích nước là thích rửa bát hả?”
“Mọi lời giải thích đều vô nghĩa. Bọn tôi chỉ cần kết quả.”
Nhìn bóng lưng quý ngài Sư Tử Shelton khuất sau cánh cửa sân thượng. Phượng
Kim Ngưu khoé miệng giật giật, căm hận giậm chân một cái, bỏ lại ánh
chiều tà an toàn ấm áp kia, về bên đống chén bát chất cao nơi nhà bếp.
Nàng hận tại sao lại không khoá cửa sân thượng trước khi thành mèo con
lười biếng nằm tắm nắng ở trên ấy chứ ????
P/s: Nửa đêm, mụ Yunki
buồn bực ra chương mới. Gọi hồn hội cú đêm liệu giờ còn người thức hông? Mai chủ nhật, cầu mong mấy anh Điện Lực không cúp điện để ra chương mới chứ nị ahịhị *cười cười* =)))
By: Linh Yunki's Story.