2 | Thịnh Kinh
Kim điêu ở trong mây lượn vài vòng, bỗng nhiên thu cánh lao xuống, suýt nữa đem trên lưng người vứt ra.
Dư Nham hét to, cuống quít ôm lấy cổ kim điêu, vừa rồi không cẩn thận hít vào một bụng khí lạnh, lúc này chỉ có thể đóng chặt miệng phồng má vận khí sưởi ấm.
Kim điêu đứng trên vách đá ở vùng ngoại ô phía nam Thịnh Kinh, nghiêng người để cho Dư Nham bước xuống, sau đó khoan thai bay ra ngoài kiếm ăn.
Dư Nham ngồi trên vách núi cách mặt đất hơn hai trăm trượng, tiện tay ngắt một cọng cỏ non ngậm trong miệng, một bên nhai lấy nước, một bên cởi y phục —— vừa rồi bị kinh hãi vận khí quá độ, hiện tại toàn thân nóng đến có thể nướng trứng, chỗ cao gió lạnh sưu sưu, vừa vặn dùng để hạ nhiệt độ.
Dư Nham nhìn cơ thể bởi vì nhiệt độ quá cao mà hiện ra từng mảng đồ đăng, bất đắc dĩ thở dài, hắn đối với vấn đề bản thân thường xuyên không khống chế được nhiệt độ rất đau đầu, nhiều năm qua vậy rồi mà cũng chưa tìm được cách giải quyết, không khỏi ảo não mà đem y phục vứt qua một bên, kéo mặt nạ và tóc giả sớm bị nướng đến khô nứt biến hình, hắn chỉ có thể nghiền nát rồi ném đi.
“Sư phụ a sư phụ, ta chúc lão nhân gia người sớm ngày thăng tiên, tốt nhất là giúp ta mau chóng loại trừ tật xấu này!” Dư Nham cao giọng hét, hắn cũng không rõ là nên cảm tạ lão đạo không đáng tin cậy kia nhất thời cao hứng cứu được hắn, hay là nên oán trách lão đạo ảnh hưởng đến việc hắn chết để nhanh đi đầu thai.
Nhiệt độ cơ thể Dư Nham dưới gió lạnh quét qua mà dần dần giảm xuống, những vết hoa văn đỏ sậm khắp người cũng dần nhạt đi. Hắn duỗi lưng một cái, nhớ tới đám người đuổi theo hắn trên Cầu Bạch Hồng, tâm tình vừa thoải mái một chút lại bắt đầu bực bội, trời biết, hắn sao lại gặp phải cái tên sư phụ tứ đổ phường không thiếu món nào chứ! Mấu chốt là lão đạo kia quen đi ăn chùa, tửu lượng rất thấp nhưng lại không rượu không vui, lớn tuổi mà còn ưa thích lưu luyến thanh lâu, bết bát nhất chính là đánh bạc ván nào thua ván đó!
Lão già như vậy nếu có thể tu thành chính quả, chỉ có thể là do thiên lôi đánh lệch! Thế nhưng nếu lão đạo không thể thăng thiên, vậy cái thân thể lạnh không được nóng không xong này của hắn cũng coi như toi rồi… Không biết nên làm cái gì bây giờ a!
Dư Nham nện một quyền lên mặt đá, một khối cự thách trên đỉnh bị phong quá mà lung lay, ầm ầm lăn xuống, hắn cả kinh không cần nghĩ ngợi mà một chưởng đẩy ra, cự thạch ở giữa không trung oanh một tiếng trở thành bột phấn, theo gió mà quất vào đầy người hắn.
“…”
Gió lạnh càng dữ dội hơn, hoa văn đỏ sậm đầy người cũng nhạt hết, cuối cùng dung làm một thể với làn da. Dư Nham yên lặng mà phủi đi bột đá trên người, một lần nữa mặc lại y phục tử tế, nếu không lát nữa sẽ vì nhiệt độ cơ thể quá thấp mà không cử động được.
Thật là cực độ phiền toái!
Dư Nham giống như trút giận mà ngắt hết mấy ngọn cỏ nhét vào trong miệng nhai nhai, dọc theo nham thạch trồi lên trên vách núi mà từng bước từng bước nhảy xuống.
Dưới núi là sông Hàm Lãng không ngừng chảy xiết, một chiếc cầu đá trải qua năm tháng mài luyện nằm yên trên mặt sông mấy trăm năm. Dư Nham lách mình mấy cài liền nhảy lên cầu, nhìn nước sông mãnh liệt sôi trào, trong đầu cũng như có cái gì đang cuồn cuộn, nước sông tại trước mắt lập tức biến thành biển rộng mênh mông.
Giữa biển trời thênh thang, một thanh kiếm rơi xuống. Kiếm dài ba thước, băng hàn thấm cốt, chuôi kiếm bọc lấy một viên ngọc hồng huyết, trên cán kiếm có khắc hai chữ long phi phượng nhìn không thể nhìn rõ.
Triều đình đổi chủ, Thịnh Kinh như cũ.
Tiểu Bàn lần đầu nhìn thấy thành thị phồn hoa như thế, vừa sốt sắng vừa tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây. Thịnh Quân đi đằng sau nàng, như đang trông chừng tiểu muội ngây thơ như cún con nhà mình, muốn cười, rồi lại miễn cưỡng áp chế.
Ở chỗ này, hắn cười không nổi. Mười năm trước loạn đảng bức vua thoái vị, mười năm trước toàn thành chiến hỏa, hôm nay lại không còn trông thấy dấu vết, Thịnh Kinh vẫn phồn hoa náo nhiệt như thế, phảng phất như hình ảnh chín châu thịnh thế thu nhỏ. Vốn tưởng rằng trong mười năm thoáng qua đó, kí ức đã như mây khói tiêu tán, không nghĩ tới khi trở lại chốn cũ, vẫn là tâm tình lúc xưa. Nếu không phải Tiểu Bàn yêu cầu, hắn đại khái vĩnh viễn cũng không trở lại Thịnh Kinh.
Tiểu Bàn rốt cục mệt mỏi, Thịnh Quân mang theo nàng đi vào một quán trà, gọi một bình trà Long Tĩnh tốt nhất, cùng vài món điểm tâm hắn còn nhớ mang máng hương vị. Tiểu Bàn từ trước đến nay không hiểu trà vị, cho dù có đem trà Long Tĩnh hạng nhất chuyên cấp Hoàng cung sử dụng cho nàng uống, thì đánh giá của nàng đại khái cũng chỉ là một câu “Có trà vị”, nhưng nàng lại đối với điểm tâm yêu thích không rời, ăn đến hết sức hài lòng.
Thịnh Quân bưng chén trà, nhìn chăm chú lên kim đỉnh Hoàng cung phía xa xa, bất giác xuất thần.
Qua các triều đại đổi thay, Thái tử đều ở trong Hoàng cung nơi Thịnh Kinh này thụ sắc phong, duy chỉ có tiền triều Thái tử – Cung Cừ, lại nhận được sắc phong ở phía tây Uyển Thành.
Năm đó Ninh Triêu bị Bắc Di đánh cho liên tiếp bại lui, vứt bỏ mảng lớn non sông tổ tông lưu lại, cuối cùng chỉ có thể ở trời tây Uyển Thành xây dựng một Thịnh Kinh nhỏ. Vị quân chủ cuối cùng của Ninh Triêu nhục quốc tang quyền (nhục nước mất chủ quyền), lao tâm lao lực quá độ, biết không trụ được vài năm, không thể không sớm sắc phong Thái tử. Thế nhưng, tình trạng vô vọng, trụ cột của quốc gia khó chống, vị trí Thái tử dĩ vãng khiến người thèm thuồng, sau sự kiện Ninh Triêu lui về phía tây, dời đô về Uyển Thành, lại trở thành cục than nóng mà chúng Hoàng tử tránh không kịp.
Thánh thượng khảo nghiệm mười một vị Hoàng tử, cuối cùng còn lại chỉ có lão đại, lão tam cùng lão thất, đang lúc do dự, thiết kỵ Bắc Di lại ngang nhiên đột kích. Ninh Triêu làm khốn thú chi đấu (chiến đấu trong tình trạng bắt buộc, yếu sức), tạm thời giữ vững đại môn phía tây, nhưng ai cũng không biết lần công kích tiếp theo là khi nào, càng không biết lần tới có còn cố thủ được nữa không. Thánh thượng vì thế gấp đến độ bệnh không dậy nổi, mỗi ngày mỗi hỗn loạn, trong triều chính, chuyện tuyển lập Thái tử đã là lửa sém lông mày.
Thiết kỵ Bắc Di ở bên ngoài nhìn chằm chằm, nếu chiến, Thái tử thân chinh chưa có được nhân tâm, nếu hòa, Thái tử đi sứ là điều kiện đầu tiên Bắc Di đưa ra. Chuyện này nói trắng ra, chính là ai làm Thái tử thì đoản mệnh. Mẫu phi của Đại hoàng tử cùng Thất hoàng tử một người là Hoàng hậu – chủ nhân lục cung, một người là thân tỷ của Hãn Trữ tướng quân, ai cũng không muốn để con mình chịu chết, cho nên đến cuối cùng,mẫu phi Cung Cừ sớm mất, người lại đần độn, mơ mơ màng màng trở thành thái tử.
Cuối xuân mười năm trước, năm Tam hoàng tử Cung Cừ gần mười hai tuổi ở Thịnh Kinh nhỏ nơi Uyển Thành được sắc phong Thái tử, từ ngày đó bắt đầu đi theo Thái Phó học đế vương thuật. Thư đồng Thái tử là con trai trưởng Khu Mật Sứ, tên là Nghiêm Thượng, cùng tuổi với Thái tử, văn võ song toàn, ngoại trừ không phải long mạch, mọi thứ cơ hồ đều mạnh hơn Cung Cừ. Điểm này, sau khi Cung Cừ cùng Nghiêm Thượng chung sống được ba ngày thì đã yên lặng thừa nhận trong lòng.
Trước mặt người khác, Thái tử cùng thư đồng là chủ tớ, không thể thân mật, nhưng lại không thể hiện ra vẻ lạnh nhạt, ngoại nhân xem ra, bọn hắn là một người tự biết kiềm chế thân phận, một người tự biết tiến thối, hai thiếu niên vừa mười hai tuổi này lại đặc biệt ăn ý với nhau.
Trong nội cung rất đông tai mắt, Thánh thượng sợ vị Thái tử trăm chọn ngàn tuyển này xảy ra chuyện không may, liền phái một ám vệ mạnh nhất thủ hộ, Cung Cừ cũng không khiêm nhượng, xuôi gió xuôi nước mà tiếp nhận lực lượng này, lại chỉ dùng để mở một khu vực “sạch sẽ” thuộc về mình —— phòng luyện công.
Cung Cừ lần đầu một mình triệu kiến Nghiêm Thượng, chính là ở trong phòng luyện công này.
Cung Cừ đi thẳng vào vấn đề: “Ta là Thái tử, người bên cạnh đều bị nguy ngập mà cảm thấy bất an, ngươi làm thư đồng của ta, cũng chưa hẳn là cam tâm tình nguyện, thử nghĩ nếu ta và ngươi đổi chỗ, ta cũng sẽ vì tương lai chính mình mà suy tính. Nghiêm Thượng, ngươi về mặt nào cũng mạnh hơn ta, là lương tài khó có được, ta tuy tài sơ học thiển, nhưng cũng phân rõ tốt xấu, không muốn hủy mất nhân tài, ngươi nếu muốn đi, ta không lưu lại, ngược lại sẽ bảo vệ ngươi vô lo vô sự.”
Nghiêm Thượng có chút ít kinh ngạc nhìn vị Thái tử có chút bình phàm này, đối diện với đôi mắt thản nhiên kia, những băn khoăn trong lòng bỗng nhiên bị hòa tan.
“Ngươi làm thư đồng của ta, tự nhiên là do ý tứ của đại đa số triều thần, ta chỉ muốn nghe ý nghĩ của riêng người.” Trong phòng luyện công không có cung nữ phục thị, Cung Cừ tự tay rót chén trà cho Nghiêm Thượng.
“Ta muốn…” Nghiêm Thượng nhìn đôi tay đang vì mình châm trà, trong trong không hiểu sau lại hung hăng co rút một trận, tâm tư bồi hồi bất định lúc trước nay đã ra hình ra dáng, bật thốt lên nói: “Nghiêm Thượng nguyện vì Thái tử phân ưu! Máu chảy đầu rơi, quyết không chối từ!”
“Đừng nói đến buồn nôn như vậy, ” Cung Cừ giống như vui đùa mà lắc đầu, “Ngươi nguyện ý lưu lại theo giúp ta, ta thật cao hứng, nhưng lại không muốn muốn ngươi vì ta mà chết, có lẽ các ngươi cảm thấy đây là tận trung, nhưng Thái tử như ta đây không đảm đương nổi trung thành như thế.”
“Thái tử nói quá lời.”
“Nói quá lời?” Cung Cừ ngẩng đầu cười nói: “Tiền tuyến nhận được chiến báo mới nhất, Bắc Di nghe nói chúng ta đã lập Thái tử, có ý thừa lúc triều đình bất ổn đánh thêm một trận, ba ngày sau, ta phải đại biểu Ninh Triêu đi nghị hòa.”
Nghiêm Thượng cho rằng có thể từ trong mắt Thái tử nhìn ra vài phần sợ hãi hoặc sầu lo, nhưng trong đôi mắt đong đầy tiếu ý kia chỉ có bất đắc dĩ cùng trào phùng, trong lòng hắn không hiểu sao lại bắt đầu đau đớn.
“Ta còn muốn ăn nấm xanh vừa rồi!” Tiểu Bàn sau khi bị bỏ qua nhiều lần, rốt cục không thể nhịn được nữa mà cất cao giọng, nắm lấy cánh tay Thịnh Quân mãnh liệt dao động, dẫn tới những khách nhân trong trà lâu đều ghé mắt nhìn lại.
Thịnh Quân phục hồi tinh thần, nhìn bát đĩa trên bàn đã bị chén sạch sẽ, ngoắc gọi tiểu nhị, đem những điểm tâm vừa rồi chuẩn bị thêm một phàn, cộng thêm ba phần bánh ngọt.
Tiểu Bàn lau lau khóe miệng vốn không dính nước bọt, bưng mặt hỏi: “Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ gì? Lại cười đến nhìn xem không thoài mái như vậy.”
Thịnh Quân thấp giọng cười nói: “Ngươi là người sao?”
“Ngươi cũng không phải người.” Tiểu Bàn đáp lễ nói.
“Còn muốn đi nơi nào chơi?” Thịnh Quân đẩy chén đĩa ra, từ trong tay áo lấy ra một cuốn đồ họa Thịnh Kinh thái bình trải lên bàn.
Tiểu Bàn ghé vào nhìn kĩ, ghét bỏ mà bình luận: “Nét vẽ thực xiêu vẹo! Chữ cũng xấu!”
Thịnh Quân cười nói: “Đây là đồ giả mua được trên đường, chính phẩm vốn ở Trân Bảo các trong Hoàng cung.” Chỉ là không biết hôm nay có còn hay không.
Tiểu Bàn ngửi được hương vị điểm tâm ngọt ngào, đem bức họa đẩy đến trước mặt Thịnh Quân: “Nhìn nhiều hoa mắt rồi, ngươi nói một chút đi, ta nên chọn nơi nào mới thú vị.”
Thịnh Quân đem đồ họa cuốn lại, để lại nơi dọn ra điểm tâm, thuận tay nâng lên một liên cầu tuyết trắng nhuyễn nhu, thuận miệng nói ra: “Mễ Chi viên đầy hoa sen có hội hoa xuân nổi danh nhất, chỉ là hiện tại tới hơi sớm, hoa còn chưa nở. Tô Dương phố tơ lụa có thợ may tốt nhất, nổi danh chính nhờ La gia Thiên Hà sa. Hoa phố thì vô cùng náo nhiệt, lại có Thúy Hồng các… Cái này không nên nói, Bình Châu có diễn xiếc ảo thuật mới gọi đặc sắc, Cửu Châu là nơi tụ hội của người tài…”
“Vừa rồi sao lại không nói tới hoa phố kia?” Tiểu Bàn phòng má, cuối cùng cũng từ trong đầy bàn điểm tâm ngẩng đầu lên: “Cái tên Thúy Hồng các này ta chưa từng nghe qua?”
“Đó là thanh lâu, không phải nơi nữ tử đàng hoàng nên biết. Còn muốn nghe những nơi khác có gì thú vị không?”
Tiểu Bàn mắt điếc tai ngơ, đột nhiên vỗ cái ót: “Ta nhớ ra rồi, tên vương bát đản kia đã từng nới qau, chỉ cần Vũ Nùng cô nương của Thúy Hồng các vẫn còn, sư phụ hắn nhất định sẽ trở về! Thịnh Quân, ăn xong điểm tâm dẫn ta đi gặp Vũ Nùng cô nương gì đó đi, nói không chừng thực có thể gặp được kẻ đã dạy dỗ ra cái loại đồ đệ như vậy!”
Tiểu Bàn kích động đã quên phải ăn nói nhỏ nhẹ, giọng to đến ngay cả người bên ngoài trà lâu cũng nghe được đến nhất thanh nhị sở. Người chung quanh thấy tiểu nha đầu này tùy tiện la hét cái gì mà Thúy Hồng các, cái gì Vũ Nùng cô nương, không khỏi âm thầm bật cười, nhưng thấy thanh niên bên cạnh y phục chỉnh tề tuấn tú lịch sự, lại nhìn nhìn bội kiếm bên hông hắn, thức thời liền sinh sinh nhịn lại tiếng cười, đến mức mặt màu run rẩy.
Thịnh Quân bất đắc dĩ mà nhìn Tiểu Bàn, lại bảo tiểu nhị giúp gói lại toàn bộ điểm tâm, dẫn nàng ra khỏi trà lâu.
Hết chương 2