“Tỷ tỷ… Cứu ta…
Tỷ tỷ...”
Ngạo Mai thì thào
nói mớ.
“Hoàng huynh…
Hoàng huynh cứu ta...”
Ngạo Mai bàn tay
nhỏ bé quơ trong không trung, phảng phất dường như muốn nắm bắt được cái gì.
“Hoàng huynh ở
chỗ này… Ngạo Mai đừng sợ, hoàng huynh ngay lúc này ở bên cạnh ngươi...”
Mới vừa bước vào
phòng, nghe được Ngạo Mai trong cơn mê kêu gọi, Hạng Ngạo Thiên sải bước tiến
lên phía trước, vừa muốn cầm tay nàng.
Liền có một người
so với động tác của hắn còn nhanh hơn, sớm đã đem bàn tay nhỏ bé của giai nhân
ấp ủ ở trong tay.
Nhìn thấy bộ dáng
vô cùng khẩn trương nôn nóng của Trần Nhất Kiếm, Hạng Ngạo Thiên không muống so
đó cùng hắn, lui về cước bộ, ngồi vào cái ghế bên cạnh, chờ đợi Ngạo Mai tỉnh
lại.
Khai thái y nói
Ngạo Mai thương thế cũng không quá nặng.
Một nữ hài tử tay
trói gà không chặt có thể có bao tuổi khí lực chứ, huống hồ chi, ngay lúc nàng
đâm vào ngực trong nháy mắt, Trần Nhất Kiếm vẫn còn kịp ngăn cản lại một chút.
Tuy rằng không
đoạt lại được tiễn đao đoạt được đến, thế nhưng, cũng làm giảm bớt chút lực đâm
tới.
Lúc gần đi, thái
y còn nói lại, chỉ thêm một lúc lâu sau, Ngạo Mai có thể tỉnh lại.
Vậy mà cũng đã
qua cả canh giờ rồi, như thế nào vẫn còn không có chút phản ứng?
“Hoàng huynh…
Hoàng huynh...”
Thầm kêu gọi
trong cơn mê, phảng phất như hài tử lạc đường tìm không được đường về nhà, đang
chờ đợi đại nhân chỉ điểm.
“Ta ở chỗ này…”
Trần Nhất Kiếm nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Ngạo Mai, nhẹ nhàng kêu gọi.
Đáng thương Ngạo
Mai, ở quỷ môn quan dạo qua một vòng vừa lại đã trở về.
“Hoàng huynh…”
Nữa tỉnh nửa mê Ngạo Mai bằng trực giác cảm thấy bên người truyền đến thanh âm
có chút bất đồng, để xác định lại cho rõ ràng hơn, nàng vừa lại khẽ gọi lên một
tiếng.
“Ta ở chỗ này…”
Trần Nhất Kiếm siết chặt hơn bàn tay bé nhỏ đang nắm trong tay hắn.
“Ngạo Mai… Không
có việc gì rồi, hết thảy cũng đã là quá khứ, nàng không có việc gì rồi...”
Thanh âm này
không phải của hoàng huynh, hoàng huynh ở nơi nào?
Có phải hay không
chính mình đã làm sai chuyện gì, hoàng huynh tức giận, bỏ mặc không thèm quan
tâm đến mình nữa rồi?
Ngạo Mai chậm rãi
mở mắt, khi chứng kiến nam nhân đang cầm lấy bàn tay của mình, đồng tử đột
nhiên phóng đại, “Hoàng huynh… Hoàng huynh...”
Không biết ở đâu
lại có sức lực lớn đến như vậy, rút mạnh tay ra khỏi đôi tay đang ấp ủ của Trần
Nhất Kiếm. Xem ra, hoàng huynh thật không tha thứ cho nàng rồi, bằng không như
thế nào vẫn còn chưa nhìn thấy hoàng huynh đây?
“Ngạo Mai… Hoàng
huynh ở chỗ này!” Thấy Ngạo Mai đối với Trần Nhất Kiếm phản ứng kịch liệt như
thế, Hạng Ngạo Thiên không thể ẩn thân được nữa.
Hắn liền tiến lên
phía trước vài bước, một lần nữa cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngạo Mai ấp ủ trong
đôi tay to lớn ấm áp của mình.
Ngạo Mai trong
mắt toát lên tia mừng rỡ, phảng phất như cái cách hài tử sau khi phạm sai lầm
xong được tha thứ, e lệ ngây thơ cười bẽn lẽn.
Nụ cười khẽ kia
trông thật nhợt nhạt, ánh vào trong mắt Trần Nhất Kiếm làm cho hắn cảm thấy có
chút không thoải mái, nụ cười nó vốn dĩ phải dành cho hắn mới đúng, thế nhưng
lại để cho Hạng Ngạo Thiên chiếm tiện nghi!
“Ngạo Mai…” Trần
Nhất Kiếm vừa lại tiến lên sáp lại gần, nghĩ muốn chen vào giữa hai huynh muội
bọn họ huynh.
Nhìn thấy khuôn
mặt Trần Nhất Kiếm, Ngạo Mai dáng tươi cười ngưng trệ lại.
“Hoàng huynh… Ta
không muốn nhìn thấy người kia… Hoàng huynh, ngươi bảo hắn đi đi, ta cả đời này
cũng không muốn gặp lại hắn...”
Hai nam nhân đối
mặt nhìn nhau.
“Hoàng huynh…”
Thấy dáng vẻ khó xử của Hạng Ngạo Thiên, Ngạo Mai càng thêm nức nở nghẹn ngào,
“Hoàng huynh… Ta không muốn nhìn thấy hắn…”
“Ngạo Mai… Nàng…”
Trần Nhất Kiếm không biết làm sai chỗ nào, như thế nào vừa tỉnh lại muốn đuổi
hắn đi ngay!
Cùng Hạng Ngạo
Thiên trò chuyện với nhau thật vui, trong lúc đó hắn cũng mọi đem mọi chuyện
giữa hai người thật tình nói hết cho Ngạo Thiên biết rồi, hy vọng có thể được Ngạo
Thiên ủng hộ.
Mặc dù trước mắt
Hạng Ngạo Thiên luôn miệng nói không đồng ý, nhưng là bằng vào mức độ hợp ý
giữa tính tình của hai người mà nói, tin chắc sau đó không lâu, Ngạo Thiên có
thể sẽ đồng ý hôn sự của hai người.
Hắn cũng đem
tương lai giao cho Đại cữu ca (anh trai
của vợ) lôi kéo lấy lòng nhiều đến như vậy rồi, như thế nào mà đương sự lại
còn đổi ý nữa đây?
“Hoàng huynh…
Người bảo hắn đi đi mà!” Ngạo Mai nước mắt lóng lánh trong suốt như ngọc không
ngừng chảy xuống như mưa.
“Ngươi… Ngươi
trước đi ra ngoài…” Hạng Ngạo Thiên nháy mắt với Trần Nhất Kiếm.
Trần Nhất Kiếm
hết sức không tình nguyện đi ra khỏi phòng, vốn hẳn phải là hắn ở lại bên cạnh
người yêu chăm sóc nàng mới đúng!
Trần Nhất Kiếm
nói không nên lời vô cùng buồn bực!
“Hoàng huynh,
ngươi đem người kia đuổi ra khỏi kinh thành, làm cho hắn vĩnh viễn cũng không
thể trở lại…” Ngạo Mai cầu xin Hạng Ngạo Thiên.
“Ngạo Mai… Trần
Nhất Kiếm vào cung không phải hành thích hoàng huynh…” Xem ra, Ngạo Mai thật sự
hiểu lầm Trần Nhất Kiếm rồi.
“Muội muội của
hắn thích Hàn Thanh, thế nhưng, bọn họ lầm tưởng vốn cho rằng là thích ta, cho
nên, Trần Nhất Kiếm mới mấy lần tiến cung tìm kiếm người mà muội muội hắn
thích! Bằng không, cũng không bị sinh ra nhiều chuyện hiểu lầm đến như vậy!”
“Hoàng huynh…
Ngươi thật sự tin tưởng lời hắn nói sao?” Ngạo Mai thật không hiểu như thế nào
mà nhanh như vậy hoàng huynh đã tin lời Trần Nhất Kiếm rồi.
“Hoàng huynh tin
hắn… Ngươi phải tin tưởng hoàng huynh,” Hạng Ngạo Thiên dỗ dành Ngạo Mai,
“Hoàng huynh vốn là hoàng đế, nhìn người sẽ không sai đâu.”
Bất luận giải
thích như thế nào, Ngạo Mai đối với Trần Nhất Kiếm phảng phất tâm bình lặng như
nước*, cho dù Hạng Ngạo Thiên có khổ tâm tốn sức lải nhải thay Trần Nhất Kiếm
biện hộ như thế nào đi nữa, Ngạo Mai cũng nghe không vào dù chỉ một chữ. (nguyên văn: tâm như chỉ thủy. Ý là: Cho dù
ở hoàn cảnh nào, cho dù gặp phải bất cứ điều gì em hãy cố giữ lòng mình được
thanh thản, yên tĩnh, nhẹ nhàng, trong trẻo như làn nước. Tất cả rồi cũng sẽ
qua đi, như có, như không, như vui, như buồn. Tất cả đều có ý nghĩa và tất cả
cũng đều vô nghĩa. Giữ lại là có, trôi đi là không. Chẳng cần vướng bận điều
gì)
Ngạo Mai nhắc đi
nhắc lại nhiều nhất chính là câu nói đầu tiên, “Làm cho người kia đi đi, ta
vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy hắn...”
“Thôi được… Hoàng
huynh sẽ bảo hắn đi… Muội hãy nghỉ ngơi cho tốt...”
Nhìn bộ dáng,
Ngạo Mai đúng là sống chết cũng không muốn gặp lại Trần Nhất Kiếm, Hạng Ngạo
Thiên bất lực rồi.
Nhìn thấy Hạng
Ngạo Thiên rời khỏi phòng, Ngạo Mai nước mắt cũng không kìm nén được nữa, cuồn
cuộn không ngừng rơi xuống lả chả. Hãy gạt bỏ hết đi, nàng cùng Trần Nhất Kiếm
sẽ không kết quả tốt!
Đã trải qua nhiều
phong ba như vậy, trong lòng hai người đều cũng đã có ngăn cách rồi!
Thà rằng suốt đời
này xa cách, còn hơn hợp rồi tan!
Đám người Liên
nhi đang vội vàng nấu thuốc, không ai nghe được tiếng khóc nức nở từ trong
phòng truyền ra.
“Ngươi trở về đi
thôi, Ngạo Mai hiện giờ tâm tình bất ổn, hay là tốt hơn không nên ép bách nàng
nữa!”
Hai nam nhân trở
lại căn phòng ban đầu, Hạng Ngạo Thiên nhắc nhở Trần Nhất Kiếm.
“Hay ta quay lại,
ta cũng muốn gặp mặt nàng một lần, để cho nàng hiểu rõ ràng tâm ý của ta chứ!”
Trần Nhất Kiếm quả thật rất hao tâm tổn trí.
Những nữ nhân bên
cạnh hắn, cũng không có người nào có thể làm cho hắn tốn hao tâm tư nhiều như
thế.
Thật sự lòng của
nữ nhân, sâu tựa đáy biển, như thế nào thay đổi bất thường rồi đây?
Trần Nhất Kiếm
trăm tư khó giải.
“Vậy ngươi ngày
mai hãy quay lại đây đi, trải qua một ngày hôm nay tỉnh táo, Ngạo Mai có lẽ có
thể chuyển biến tâm ý!” Hạng Ngạo Thiên khuyên Trần Nhất Kiếm.
Hàn Thanh đứng ở
ngoài cửa, nghe được phòng trong nói chuyện, trong lòng cảm xúc cũng trăm mối
ngổn ngang.
Hỡi ôi, như thế
nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy hả!
Ngạo Mai công
chúa bình thường thoạt nhìn rất ôn nhu yếu đuối, thật không nghĩ tới tính tình
vậy mà quá cương liệt!
Vẫn là Ngạo Sương
tốt, thông minh nhu thuận, tính tình cũng dịu dàng động lòng người, nhưng mà,
Ngạo Sương bây giờ đến tột cùng là đang ở nơi nào?
Mỗi lần nghĩ đến
Ngạo Sương, Hàn Thanh trong lòng lại nảy lên một nỗi chua xót.
Hôm nay, hồ nước
đã kết băng, nếu đúng thật Ngạo Sương có thể từ trong hồ xuất hiện, như vậy
cũng phải đợi đến mùa mưa năm sau rồi.
Như thế thời gian
còn rất lâu, Ngạo Sương sống lẻ loi một mình ở bên ngoài, không đủ sức làm bất
cứ việc, nàng có thể tiếp tục sinh tồn sao?
Chap 107
Trần Nhất Kiếm
trong lòng như mất mát trở lại nhà trọ.
Sau khi dùng qua
cơm tối, Hạng Ngạo Thiên đến đang muốn bảo Liên nhi thu xếp đồ đạc chuẩn bị đưa
Ngạo Mai hồi cung.
“Hoàng huynh…
Muội phải rời khỏi kinh thành!” Ngạo Mai hạ quyết tâm muốn tránh xa Trần Nhất
Kiếm.
“Rời khỏi kinh
thành?”
Hạng Ngạo Thiên
nghi hoặc, “Chẳng lẽ ngươi muốn đi đông trang? Đi đến nơi tỷ tỷ ngươi đang cư
trú?”
Ngạo Mai không
nói gì, chỉ gật đầu.
Cũng tốt, trong
chuyện tình cảm, hắn cũng không tiện mở lời, để nàng ấy đến bên cạnh Tình nhi, Tình
nhi cũng không phải tịch mịch nữa rồi, hơn nữa Ngạo Mai cũng có thể tìm được
một người trò chuyện.
Nói không chừng,
những vướng mắc trong lòng cũng nhanh chóng tháo gỡ, chuyện này coi như là một
ý kiến hay!
“Được rồi, ngày
mai sẽ đưa ngươi đi!” Hạng Ngạo Thiên đáp ứng nàng.
“Hoàng huynh… Ta
muốn đi ngay bây giờ!”
Ngạo Mai một khắc
cũng không muốn tiếp tục ở lại kinh thành nữa rồi.
Rời đi khỏi chỗ
thương tâm này càng sớm càng tốt, càng nhanh càng tốt!
“Hoàng huynh sợ
thân thể của ngươi chịu không nổi đường xá xóc nảy, hãy để ngày mai đi nha!”
“Hoàng huynh…”
Ngạo Mai dùng ánh mắt cầu xin đáng thương nhìn Hạng Ngạo Thiên.
Hạng Ngạo Thiên
xoay người đi ra phòng ngoài, “Hàn Thanh, chuẩn bị xe! Chuẩn bị đi đông trang!”
Thật sự không có
cách nào làm khó dễ muội muội này rồi!
Chính mình lại
còn cười nhạo Trần Nhất Kiếm nuông chiều muội muội quá mức, chính mình cũng
muốn hắn mau chóng trở thành muội phu!
“Liên nhi… Lát
nữa ngươi phụ trách đưa chủ tử ngươi đến nơi!” Hạng Ngạo Thiên giao phó, sau đó
bản thân rời đi trước!
Dắt ra con nhựa
yêu quý Truy Phong, Hạng Ngạo Thiên sau khi nói mấy câu phân phó Lưu công công,
liền nhanh chóng giục ngựa đi.
Hàn Thanh cười
cười dõi theo bóng lưng hoàng đế, Hoàng thượng khẳng định là đi đến đông trang
trước rồi.
…
Trong phòng ở Đông trang.
Mai Tuyết Tình biếng nhác ngồi dựa trên noãn sàn. (giường đất có lò sưởi của người đông bắc
TQ).
Nàng phát hiện, bản thân mình vốn càng ngày càng lười biếng
uể oải rồi, cả ngày không có việc gì làm, thật buồn chán.
Đúng là người thời xưa nói rất đúng nha, “sinh vu ưu hoạn,
tử vu an lạc”*. (* ý là: con người có thể
sống trong nỗi gian truân nhưng lại chết trong nỗi yên vui)
Cuộc sống một khi an nhàn rồi, con người sẽ không muốn làm
liều nữa!
Cho nên, nàng lợi dụng giai đoạn nghỉ ngơi, thời gian điều
dưỡng này, vừa lại nảy sinh một kế hoạch.
Chỉ là, tại sao Ngạo Mai vẫn còn chưa tới? Lúc này thật đang
cần thương lượng cùng nàng ấy.
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ...”
Tiểu Hoa bộ dạng thần bí chạy vào, “Tỷ tỷ, ca ca tới...”
Mai Tuyết Tình ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút,
tưởng rằng Tiểu Hoa đang nói giỡn với nàng.
“Tiểu nha đầu, xem ra tỷ tỷ đối với ngươi thật tốt quá đi,
lại dám đem tỷ tỷ ra làm trò cười!”
Cho dù Tiểu Hoa không đề cập tới Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết
Tình trong khoảng thời gian nhàn hạ này trong đầu lúc nào cũng giống như đang
tua đi tua lại một đoạn phim, không ngừng lặp đi lặp lại bản thân mình không
được buông thả, mình chỉ là xuyên qua đến Thiên Long hoàng triều, tất cảmọi
chuyện của nàng một chút cũng không liên quan gì đến Hạng Ngạo Thiên.
Năm tháng như nước chảy mây trôi, không thân trở thành thân
thiết gần gũi, không thói quen trở thành hiển nhiên.
Nhưng mà, cây cao ngàn trượng, lá rụng về cội.
Người cách cố hương càng xa, trong tâm cố hương càng gần.
Trong lòng một chút hoài niệm này, Mai Tuyết Tình cũng đánh
mất thì quả thật rất thất vọng.
Có lẽ, có chút chuyện xưa đang ở cao trào khi lắng xuống,
thì những gì tốt đẹp mới có thể trở thành vĩnh hằng.
Trong lòng chuyện cũ lần lượt nhè nhẹ lướt qua như mùa xuân
hoa cỏ đâm chồi nảy lộc, sinh sôi tươi tốt.
Một tiếng thở dài, mặc cho suy nghĩ chìm vào trong cái cảm
giác buồn bã hư vô mờ mịt kiểu này.
Không hề phòng bị, thân thể ngã vào trong một vòm ngực rắn
chắc ấm áp.
Hơi thở rất quen thuộc, trống ngực đập liên hồi, tuy mắt
nhắm lại, nhưng Mai Tuyết Tình vẫn biết người mới tới là ai.
Xem ra, Tiểu Hoa không có lừa gạt nàng.
Hạng Ngạo Thiên quả thật tới đây. Liền theo đó, hắn lại đẩy
nàng ra. Mai Tuyết Tình trong lòng hụt hẫng vội mở mắt.
“Ta thân thể rất lạnh sao!?”
Hạng Ngạo Thiên cởi bỏ giày, cũng giống như những lần trước,
trước nằm sấp trên noãn sàn, làm cho hàn khí trong thân thể mau chóng phóng
thích ra hết.
“Sao lại tới nữa?”
Mai Tuyết Tình mặc dù tâm lý khát vọng nhìn thấy hắn, khát
vọng vòng tay ôm ấp của hắn, khát vọng hắn đụng vào, khát vọng nghe được thanh
âm hắn nói chuyện, càng khát vọng mỗi ngày sáng sớm cũng đều có thể từ trong
lòng ngực ấm áp của hắn tỉnh giấc.
Thế nhưng, hắn là hoàng đế, làm sao có thể mỗi ngày đều kề
bên thân thể của hắn đây?
“Lại tới…?” Hạng Ngạo Thiên chau mày lại, “Tình nhi… Ta đã
bốn ngày không có tới rồi!”
Hạng Ngạo Thiên trong thanh âm tràn ngập ủy khuất, vẻ mặt
cũng rất đáng thương, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.
Mai Tuyết Tình mềm lòng xuống.
Đúng vậy, bốn ngày rồi, nàng cũng nhớ rất rõ chứ, nàng cơ hồ
mỗi ngày cũng đều bấm đốt ngón tay tính toán hắn lần trước đến đây vào lúc nào,
đi vào lúc nào, phỏng chừng hắn lần sau lúc nào có thể đến!
Có đôi khi, chính nàng cảm giác được thật không tiền đồ,
giống như là một oán phụ ở khuê phòng, chờ trượng phu yêu quý trở về.
Nàng không dám đem ý nghĩ chân thật trong lòng của mình nói
cho Hạng Ngạo Thiên biết, sợ hắn trêu chọc, càng sợ hơn chính là, Hạng Ngạo
Thiên sau khi biết được tâm ý chân thật của nàng, lại càng lo lắng cho nàng.
Đợi được mùa mưa năm sau, nếu có cơ hội trở lại thế kỷ hai
mươi mốt, như vậy nàng đi được sẽ càng thêm thương tâm.
“Ta biết ngươi có bốn ngày không có tới rồi, chỉ là nói giỡn
với ngươi một chút thôi, vậy mà ngươi cũng bắt bẻ nữa!”
Mai Tuyết Tình ngữ điệu nhu hòa mềm mỏng, “Nghĩ như thế nào
mà tối như thế này mới đến?”
Hạng Ngạo Thiên hàn khí trên người đã bị độ ấm của noãn sàn
xua tan đi rất nhiều.
“Đã xảy ra chuyện…” Hạng Ngạo Thiên ngồi dậy, đem Mai Tuyết
Tình ôm vào trong lòng, “Ngạo Mai bị thương...”
“Cái gì…” Mai Tuyết Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong
lúc vô tình chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn đụng chạm vào đôi môi gợi cảm của Hạng
Ngạo Thiên.
“Đến tột cùng vốn là chuyện gì đã xảy ra, chúng ta mau chóng
quay về xem một chút…” Mai Tuyết Tình giãy thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của
hắn.
“Không vội…” Đem thân thể mềm mại của nàng đỡ ngã nằm xuống
noãn sàn.
“Ta trước phải kiểm tra qua thương thế của Tình nhi xem kết
quả có tốt hay không đã!” Bàn tay to xấu xa luồn vào tới nội y của Mai Tuyết
Tình.
“Ngạo Thiên… Ngạo Thiên…” Mai Tuyết Tình dùng sức ngăn lại
bàn tay to không chút an phận thủ thường của hắn.
“Ngạo Mai bị thương, ngươi như thế nào còn có thể có tâm tư
nhàn hạ làm chuyện tình ái như thế chứ?”
Mai Tuyết Tình thật có chút thở hổn hển rồi.
Làm ca ca như thế nào vậy chứ, ngay cả muội muội của mình
cũng bảo vệ không được, lại còn ở đây có lòng dạ làm một chút chuyện tình phong
hoa tuyết nguyệt* nữa chứ! (*phong hoa
tuyết nguyệt ý là chuyện tình cảm nam nữ)
“Nàng nha, so ra đối với ta, nàng đối với người nào quan tâm
cũng nhiều hơn nha!” Hạng Ngạo Thiên rút về bàn tay to, ngã nằm dài trên noãn
sàn oán giận.
“Tình nhi, nàng có biết, ta cũng đã qua bao lâu rồi không có
chạm vào nàng không? Ta cũng đâu muốn làm gì khác, ta ngay cả chỉ sờ nàng, ôm
nàng một cái, nàng cũng không chuyên tâm phối hợp với ta!”
Ngồi thẳng người dậy, phủi phủi trường bào, “Thôi được, ta
hồi cung đây...”
Xoay người chân bước đi ra ngoài, “Ngạo Mai khoảng một canh
giờ nữa sẽ tới đây! Thương thế không nặng, tính mệnh không sao, không cần phải
lo lắng, chuyện tình cảm của nữ hài tử, ta không biết, nàng nghĩ biện pháp
khuyên giải muội ấy, nói như thế nào đi nữa, nàng cũng lớn hơn muội ấy vài tuổi...”
Nói xong cất bước đi nhanh, “Ta đi!”
“Ngạo Thiên…” Mai Tuyết Tình vội bước xuống noãn sàn đuổi
theo.
“Ta… Ta mới vừa rồi có chút luống cuống, ta rất lo lắng cho
Ngạo Mai mà!”
Hai tay từ phía sau vươn tới gắt gao vòng qua thắt lưng Hạng
Ngạo Thiên, hai bầu ngực mềm mại ấm áp cọ sát vào phía sau lưng Hạng Ngạo
Thiên.
Hạng Ngạo Thiên khóe miệng xẹt qua một tia không đổi cảm
thấy như mỉm cười, chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt, thật đúng là có thể dùng
được, tiểu nữ nhân cuối cùng cũng lộ ra vẻ chân thật!