Mặc dù, hắn đối
với Ngạo Mai không từ bỏ ý định theo đuổi, vậy không có nghĩa là hắn sau này
cũng sẽ đối với Ngạo Mai bất ly bất khí*. (*không
rời khỏi, không vứt bỏ)
Phương diện cảm
tình chuyện xấu nhiều lắm!
Mai Tuyết Tình
trong lòng đối đãi nhiệt tình thực vì chuyện tình cảm của Ngạo Mai lo lắng hết
lòng, thật không nghĩ tới, chuyện giữa nàng cùng Hạng Ngạo Thiên còn không biết
xử lý ra sao đây!
“Thái tử điện cố
chấp chúng ta rõ như ban ngày rồi, chỉ có điều là…” Mai Tuyết Tình thoáng dừng
lại một chút.
“Ngươi có thể vì
Ngạo Mai buông ra quyền thế, buông ra vinh hoa phú quý, trải qua cuộc sống bần
hàn không có ghanh đua tị hiềm chỉ có đôi uyên ương thôi sao?”
Thời gian dài lại
trầm mặc trôi qua…
“Tạm thời vẫn làm
không được…” Trần Nhất Kiếm suy tư một lúc. “Phụ hoàng thân thể có bệnh nhẹ,
tại hạ vừa lại không có huynh đệ nào khác, thân là bề tôi, thân là thần nhi,
tại hạ đều phải có bổn phận hiệp trợ phụ hoàng phân ưu gánh vác quốc sự cũng
chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của một thần tử.”
Một nam nhân rất
có trách nhiệm! Mai Tuyết Tình vừa lại tăng thêm chút cảm tình với Trần Nhất
Kiếm!
“Thái tử điện hạ
nếu bề bộn nhiều việc, hay là trở về đi!”
Mai Tuyết Tình
biết rõ, chuyện giữa hắn cùng Ngạo Mai không phải một sớm một chiều là có thể
xử lý tốt được!
Cần phải có thời gian! Nhưng mà, con người khi còn sống, có
bao nhiêu thời gian chứ!
Trần Nhất Kiếm có chút chần chừ, “Nhưng mà, ta còn chưa nói
câu nào với Ngạo Mai, cứ như vậy về nước, trong lòng tại hạ thật không nỡ!”
Nam nhân này, nếu là hoàng đế hẳn là rất đủ tư cách, còn nếu
làm một hảo trượng phu, Mai Tuyết Tình thật đúng là không đủ dũng khí khen
tặng!
Ngay cả nỗi lòng riêng tư của nữ nhân tư cũng đoán không ra,
có thể trở thành một hảo trượng phu sao?
Ít nhất, bây giờ hắn còn không có rõ ràng tâm tư Ngạo Mai
sao!
“Ngươi cứ ở chỗ này trọ lại, Ngạo Mai cũng không gặp ngươi!”
Mai Tuyết Tình nhắc nhở hắn.
“Có lẽ rời xa một khoảng thời gian ngắn, đối với các ngươi
mới có lợi.”
Trần Nhất Kiếm biết, Mai Tuyết Tình mặc dù không mở miệng
đáp ứng hắn, phải giúp hai người bọn hắn, nhưng mà, nói trong nói ngoài gì nàng
đều là vì Ngạo Mai cùng hắn mà suy nghĩ lo cho.
Có thể so với tên Hạng Ngạo Thiên còn mạnh hơn nhiều!
“Được rồi…” Trần Nhất Kiếm đứng dậy, “Vậy tại hạ nhân tiện
cáo từ thôi! Qua mấy ngày nay nữa, ta sẽ trở lại!”
Thân ảnh cao ngất nhanh nhẹn đi ra ngoại viện.
Mai Tuyết Tình cất bước tiễn khách chuẩn bị quay trở về
phòng.
“Công chúa…” Trần Nhất Kiếm vừa lại quay trở lại.
“Công chúa…” Trần Nhất Kiếm từ bên hông cởi xuống một miếng
ngọc bội.
“Miếng ngọc bội này trước gửi lại nơi này cho công chúa!
Ngọc bội này vốn là một đôi, một miếng khác hiện đang trên người Ngạo Mai, hai
miếng ngọc bội này hợp cùng một chỗ, tương đương với một tấm lệnh bài, có thể
điều động một vạn đại quân!”
Trần Nhất Kiếm cười cười, “Mới vừa rồi công chúa muốn thành
ý của ta, tại hạ nghĩ, cái này có lẽ là thành ý tốt nhất rồi.”
Mai Tuyết Tình giật mình ở, “Này...”
Đợi đến khi nàng có phản ứng lại, Trần Nhất Kiếm sớm đã
không còn thấy bóng dáng nữa rồi!
Phần tâm ý này rất trầm trọng rồi, như thế nào ngay cả đại
quân cũng mang ra rồi.
Cái này vui đùa hình như là quá trớn rồi!
Nhưng mà, qua đó có thể thấy được, Trần Nhất Kiếm đối với
ngạo Mai thật dạ si tình rồi.
Trở lại phòng trong.
Đem miếng ngọc bội giao cho Ngạo Mai xem, “Trần Nhất Kiếm
lưu lại! Hắn nói muội trong tay còn có một miếng nữa, hai miếng hợp lại là có
thể điều động một vạn đại quân nơi biên quan rồi!”
Nhìn thấy Ngạo Mai không có gì đáp lại, “Không bằng chúng ta
đi thử xem, nếu thật sự như lời hắn nói, như vậy tỷ tỷ nhất định thay ngươi xả
giận, đem đại quân của bọn họ điều đến nơi này của chúng ta, làm cho Trần Nhất
Kiếm một phen khốn đốn làm thế nào để giải quyết, thế nào hả?”
“Tỷ tỷ, chúng ta như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy!”
Ngạo Mai lập tức lên tiếng ngăn lại.
Mai Tuyết Tình trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, hóa ra,
Ngạo Mai vẫn còn rất quan tâm đến Trần Nhất Kiếm!
Nếu như vậy, mọi chuyện tốt lắm rồi!
Gần hơn một tháng.
Lúc đầu xuân.
Liễu xanh vừa mới qua thời kỳ vàng nữa cuối thu.
Trần Nhất Kiếm nơi này rời đi, đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Ngạo Mai thương thế đã hết trở ngại. Mai Tuyết Tình đem ý nghĩ đã ấp ủ nhiều
ngày qua của mình nói cho nàng biết.
“Cái gì? Tỷ tỷ, ngươi còn muốn mở thêm một phân điếm?” Ngạo
Mai giật mình, “Hoàng huynh không cho chúng ta trở lại kinh thành, chúng ta như
thế nào có thể mở?”
Mai Tuyết Tình nhìn thấy Ngạo Mai không phản đối, vì vậy,
đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra.
Vì vậy, hai người bắt đầu lén lút trù bị bắt đầu cho việc mở
thêm phân điếm.
Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, hai người kỵ mã trở lại kinh
thành. Bắt đầu tìm chỗ, giả bộ thu gom mua hàng. Sau đó, mỗi ngày lúc giữa
trưa, hai người lại trở về đông trang, làm như chưa từng phát sinh qua chuyện
gì.
Hạng Ngạo Thiên sớm đã nhận được báo cáo, nói hai vị công
chúa thường xuyên vào kinh, lại còn mở thêm một “Vô ưu bố trang nhị điếm”.
Hạng Ngạo Thiên không khỏi cười.
Tiểu nữ nhân, thật đúng là hiểu rõ hắn.
Biết hắn mỗi ngày thượng triều sớm, không rảnh bận tâm nàng,
vì vậy, nàng nhân tiện chọn đúng ngay khoảng thời gian này lẻn ra bên ngoài.
Nhưng mà, biết nàng cùng Ngạo Mai cao hứng, hắn cũng nhân tiện nhắm một mắt mở
một mắt, làm bộ như không biết đi!
Mưa phùn lất phất gió lạnh hiu hiu thổi, cảnh đẹp tựa như
khói lam giăng phủ mờ mờ ảo ảo, ánh vào trong mắt Ngạo Mai, có nỗi thương cảm
vô hạns.
Ngạo Mai đã mang cổ cầm tới đông trang.
Vì muốn lưu chút mặt mũi cho Hạng Ngạo Thiên, Ngạo Mai cùng
Mai Tuyết Tình đều ra kinh thành vào lúc sáng sớm, đến giữa trưa lại trở về.
Thời gian chậm chạp trôi qua, đến lúc xế chiều cũng dài dằng
dặc.
Hai người thật buồn chán.
Mỗi ngày để giết thời gian biện pháp hay nhất chính là đánh
đàn.
Ngạo Mai đàn, Mai
Tuyết Tình nghe.
Có đôi khi, Ngạo
Mai bắt đầu ra tay chỉ dạy Mai Tuyết Tình những điều cốt lõi trong phương pháp
đánh đàn. Đáng tiếc, Mai Tuyết Tình mặc dù thích nghe, cảm giác âm nhạc cũng
rất tốt, nhưng mà, nàng không có ý muốn học tập.
Ngạo Mai không
thể làm gì khác hơn là buông tha việc chỉ dạy cho đệ tử này. Đa số thời gian
rảnh rỗi, đều là Ngạo Mai đàn tấu. Muốn đem tâm sự gửi gắm vào trong dao cầm,
tri âm ít, huyền đoạn có ai nghe?
Mai Tuyết Tình từ
trong tiếng đàn của nàng nghe ra được ý tại ngôn ngoại*. (*âm thanh ở ngoài dây đàn, ý ở ngoài lời) Xem ra, hẳn là phải hỏi
thăm một chút tin tức của Trần Nhất Kiếm rồi.
Hắn không phải là
một người nuốt lời, nhất định là có chuyện trọng yếu xảy ra!
Tối đêm, Hạng
Ngạo Thiên đi tới đông trang.
Hai người muội
muội ngồi vây quanh bên người Hạng Ngạo Thiên nhàn thoại như nhà thường dân.
“Ngạo Thiên, gần
đây có chút tin tức gì của Nam Trần quốc không?”
Mai Tuyết Tình
vừa cắn hạt dưa, vừa như vô tình hỏi thăm.
“Nam Trần quốc
lão hoàng đế băng hà rồi! Tân hoàng đế Trần Nhất Kiếm đăng cơ!” Hạng Ngạo Thiên
cười cười.
“Lúc này xem ra
hắn rất bề bộn công việc! Gần đây, hắn không có dây dưa với Ngạo Mai sao!”
Như thế nào nói
là “dây dưa”? Theo đuổi người mình yêu không có gì đáng chê trách cả, Mai Tuyết
Tình trừng mắt liếc hắn một cái.
Chap 111
Mùa xuân đến gần.
Mưa tầm tã rơi xuống một đêm. Sáng sớm cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Mai Tuyết Tình
cùng ngạo Mai hít thở không khí trong lành buổi sớm, đến vùng ngoại ô tản bộ.
Sắc đào đỏ rực
khắp một vùng. Xa xa thấp thoáng rặng núi bạt ngàn xanh ngắt. Dòng suối trong
vắt ánh chiếu sắc trời xanh thẳm. Đất trời như nâng đỡ hòa quyện vào nhau.
“Ngạo Mai, ta
chuẩn bị ra một chuyến xa nhà!” Mai Tuyết Tình trong lòng hạ quyết tâm.
“Đi đâu?” Ngạo
Mai thật giật mình.
“Ta đi thăm tiểu
hài nhi của một bằng hữu!” Mai Tuyết Tình nghĩ đến một chuyến viếng thăm gia
đình Hứa Sơn.
Sau khi một nhà
Hứa Sơn được nàng cứu mạng, tiếp đó thu xếp ổn thỏa đưa đến sinh sống tại biên
giới giữa Thiên Long Hoàng Triều cùng Nam Trần Quốc.
Cả nhà ba người
bọn họ dùng số vốn nàng chu cấp buôn bán nhỏ, trải qua cuộc sống cũng hòa thuận
vui vẻ. Kỳ thật, mục đích Mai Tuyết Tình đi chủ yếu vốn là muốn giúp Ngạo Mai
tìm hiểu tin tức cụ thể của Trần Nhất Kiếm.
Ngạo Mai ngoài
miệng luôn tỏ vẻ chán ghét Trần Nhất Kiếm, thế nhưng, từ ngày ấy gương mặt nàng
dần dần trở nên gầy gò, Mai Tuyết Tình rõ ràng nhìn ra được nàng trở nên tiều
tụy là do tương tư!
“Hoàng huynh nếu
biết được, chúng ta sẽ đều bị trách mắng!” Ngạo Mai có chút do dự, “Tỷ tỷ, hay
là đừng đi nữa! Chờ hoàng huynh tới, chúng ta sẽ xin ý kiến của huynh ấy, tỷ
nghĩ thế nào?”
“Hắn trong vòng
năm ngày vốn là sẽ không tới!” Mai Tuyết Tình lên tiếng mong muốn nhận được
Ngạo Mai ủng hộ.
“Muội không phát
hiện, hắn gần đây cách một ngày mới tới, thời điểm tới đây khoảng cách ngày
càng dài hơn sao? Khẳng định vốn là trong triều có đại sự quan trọng đang chờ
hắn xử lý, muội không cần lo lắng đâu!”
Ngày hôm sau,
không để ý đến sự phản đối của Ngạo Mai, Mai Tuyết Tình thay nam trang, dắt ra
con ngựa yêu dấu Truy Nguyệt, nhanh chóng chạy đến biên cảnh Nam Trần Quốc.
Thôn quê, cây cỏ
hoa lá hòa quyện vào nhau như xa như gần cảnh trí thiên nhiên thật làm cho
người ta không nhịn được cũng cảm thấy lưu luyến.
Mai Tuyết Tình
vẫn không quên mục đích thực sự của mình khi đến đây.
Theo sự chỉ dẫn
của một cụ già, Mai Tuyết Tình đi dường tắt nhắm đến hướng biên cảnh mà đi.
Đường tắt mặc dù
phải trèo đèo lội suối, xuyên qua cây cối rậm rạp, nhưng tiết kiệm được rất
nhiều thời gian.
Nàng trong lòng
âm thầm hoan hỷ, xem ra, không cần năm ngày, nàng có thể giải quyết xong hết
mọi chuyện dự định rồi. Mắt thấy, một rừng cây đã bị bỏ lại phía sau.
Mai Tuyết Tình
tăng nhanh hơn tốc độ, chỉ cần khoảng thời gian nửa ngày là có thể tới biên
cảnh rồi. Mặc dù vốn là ban ngày, không ngờ lại có tiếng ngựa hí lên vang trời.
Thế nhưng, tiếng kêu này vang lên giữa rừng cây mờ mịt u ám thật làm cho người
ta toàn thân nổi da gà, sởn cả gai ốc.
Bạch điêu cũng đã
lâu rồi không cùng chủ nhân đi xa, nó đậu trên nhánh cây vui sướng nhảy về phía
trước. Đột nhiên, bạch điêu cất lên tiếng kêu cảnh giác.
Mai Tuyết Tình
cũng dự cảm có nguy hiểm sắp xảy ra. Nàng hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Truy
Nguyệt phi nhanh tốc độ hơn nữa.
“Ngươi chạy không
thoát rồi, tiểu mỹ nhân!” Một tiếng kêu âm trầm nham hiểm từ nơi tăm tối truyền
đến.
Nhanh như chớp
trong nháy mắt, Mai Tuyết Tình đã bị một nam nhân vẻ mặt dữ tợn hung ác bắt
được mang qua trên lưng ngựa hắn.
“Ha ha… Lão tử
vận khí thật là tốt hả!” Nam tử vui vẻ cười to, “Thật là một đại mỹ nhân! Bọn
họ không lừa gạt lão tử!”
Bạch điêu bổ nhào
xuống tới, dùng mỏ và vuốt sắc cắn xé vào mặt tên nam nhân.
“Con mẹ nó, dám
mổ vào mặt lão tử!” Nam nhân giơ thanh đại đao trong tay lên, chặt chém lung
tung vào khoảng không.
Đáng tiếc, trong
rừng cây, nhánh cây giăng khắp nơi, nam nhân thi triển không được, bạch điêu
chiếm thượng phong.
“Mẹ kiếp, mau bảo
con chim của ngươi dừng lại, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi chết càng khó xem!”
Nam nhân ra lệnh Mai Tuyết Tình.
“Này vị đại ca,
ta với ngươi không quen biết, không biết ngươi vì sao phải làm khó ta?” Mai
Tuyết Tình không nghĩ tới vận mệnh mình lại chịu nhiều tai kiếp như vậy, vậy mà
cũng khiến cho nàng đụng phải kẻ xấu.
Ngựa chạy ra khỏi
rừng cây.
Nắng sáng rỡ,
chiếu khắp mặt đất.
Đã không có
chướng ngại vật, nam nhân cùng bạch điêu đấu sức, bạch điêu không phải là đối
thủ.
“Mẹ kiếp, ta là
nhận tiền của người ta bắt ngươi, giúp người tiêu tai! Đây là quy củ!” Nam nhân
hung tợn nói với Mai Tuyết Tình, “Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”
“Ha… Ha…” Tiếng
cười cuồng vọng vang lên bay bổng trong không trung.
Nhận tiền bắt
người, giúp người tiêu tai?
Nàng, vừa lại đắc
tội với người nào nữa rồi?
Mai Tuyết Tình
đầu óc nhanh chóng tìm tòi, từ lần trước bị thương, đã mấy tháng rồi, nàng một
mực tĩnh dưỡng, không có tiếp xúc qua với người nào, lại càng không có thể cùng
người khác kết thù!
Đến tột cùng là
ai muốn gia hại nàng? Hứa Sơn? Không có khả năng! Hứa Sơn nếu muốn gia hại
nàng, cũng không cần phải viết thơ gửi cho nàng, nói cho nàng biết tình hình gần
đây của cả nhà bọn họ!
Trần Nhất Kiếm?
Càng không thể có thể!
Trần Nhất Kiếm
đang bề bộn quốc sự, huống hồ, hắn đang theo đuổi Ngạo Mai, cũng không có động
cơ cũng như thời gian hại người!
Đến bên một gian
phòng chứa rơm rạ, Mai Tuyết Tình bị ném xuống ngựa. Sau đó, như là xách một
con gà con, nam nhân kia ôm nàng đem vào trong phòng. Một chén nước đưa đến
trước mặt Mai Tuyết Tình.
Thời gian dài bôn
ba, Mai Tuyết Tình sớm đã miệng khô lưỡi khô. Nàng không tự chủ liếm liếm môi.
“Chính là chuẩn
bị cho ngươi!” Nam nhân không có hảo ý nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ tục
tĩu.
Mai Tuyết Tình
toàn thân lạnh run.
Nước này, không
thể uống!
Nước, khẳng định
có vấn đề!
Xem nam nhân nọ
hai tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, Mai Tuyết Tình đột nhiên ý thức được.
“Uống…” Nam nhân kia ra lệnh.
Mai Tuyết Tình quật cường kháng cự lại.
“Ngươi uống cho lão tử!” Nam nhân kia bưng bát nước lên, bức
ép Mai Tuyết Tình mở miệng ra, mạnh mẽ rót hết chén nước vào miệng nàng.
Mai Tuyết Tình không ngừng địa giãy dụa cự tuyệt. Nhưng mà
có hơn phân nửa số nước bị nàng nuốt xuống.
“Khụ… Khụ…” Mai Tuyết Tình nghĩ muốn đem nước trong họng nhổ
ra, “Nam tử hán đại trượng phu, vậy mà khi dễ phụ nữ! Ngươi không phải là nam
nhân!”
Mặc dù, Mai Tuyết Tình nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia tà dâm
trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi, nhưng nàng vẫn bạo gan chống lại tên nam nhân
kia, hy vọng có thể tìm ra được biện pháp chạy thoát.
Cho dù là không có cách nào thoát thân, cũng phải tận dụng
khả năng trì hoãn thời gian.
Có lẽ, sẽ có người qua đường đi ngang, như vậy mà nói, nàng
có lẽ vẫn còn có một con đường sinh cơ.
Lúc này, nàng một lòng tin tưởng người đó chính là Hạng Ngạo
Thiên.
Không nên khư khư cố chấp, nghe theo Ngạo Mai nói thì tốt
rồi.
Ngạo Thiên, chỉ mong ngươi ngày hôm qua buổi chiều phải đi
đông trang, như vậy thứ nhất, ta có lẽ còn có cứu được!
Mai Tuyết Tình âm thầm cầu khẩn.
“Thương hương tiếc ngọc?” Nam nhân kia dí sát khuôn mặt dâm
đãng của hắn vào mặt Mai Tuyết Tình, “Chỉ lát nữa thôi, ngươi sẽ biết được, ta
chính là người thương hương tiếc ngọc nhất!”
Nam nhân kia không chút nào cố kỵ bắt đầu bổ nhào lên người
Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình né tránh đồng thời phát hiện ngoài phòng vẫn
còn có rất nhiều người đang nhoài người phía cửa sổ giống như đang chờ thưởng
thức diễn trò.
Không biết bọn họ là từ đâu ào ra tới! Nàng biết, lúc này
bản thân mình khó tránh khỏi kiếp nạn này. Nhóm người này quyết không phải là
loại người lương thiện gì.
“Buông ta ra…” Mai Tuyết Tình dùng sức cắn thật mạnh vào
cánh tay của nam nhân kia.
“Hảo, đúng là một nữ nhân cay độc… Nhưng mà ta lại thích
ngươi như vậy đấy!”
Nam nhân kia dùng sức xé mạnh y phục Mai Tuyết Tình, “rẹt…”
một tiếng, hé ra một chỗ rách.
“Cứu mạng … Cứu mạng …” Mai Tuyết Tình lớn tiếng kêu cứu.
“Mỹ nhân… Đừng hô lớn, tiết kiệm chút sức lực, chuẩn bị bồi
lão tử sung sướng chơi đùa đi!”
Nam nhân kia lại một lần bổ nhào lên người Mai Tuyết Tình.
“Mẹ kiếp… Ngươi còn dám trốn… Đừng đề lão tử phải dùng sức!”
Hiển nhiên, nam nhân kia không ngờ tới Mai Tuyết Tình lại dám phản kháng mãnh
liệt như thế.
“Ba…” một tiếng, Mai Tuyết Tình đã trúng một cái bạt tay như
nảy lửa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn lập tức xuất hiện rõ nét
dấu năm ngón tay đỏ ửng.
Từ khóe miệng chảy xuống một dòng máu đỏ tươi.
Nam nhân kia nhanh chóng cởi y phục của mình ra, chỉ còn lại
có một cái quần ngắn che đậy bộ vị trọng yếu. Hắn như sói lang đói lần nữa hung
hăn bắt đầu công kích.
Mai Tuyết Tình trong lòng cũng chuẩn bị đụng đầu vào tường
tự sát.
Cho dù là chết, cũng không để cho tên nam nhân ác tâm này
chạm vào mình dù chỉ là một sợi tóc.