Thị tập nơi biên cảnh.
Một thiếu phụ thoáng có chút bụng hơi nhô lên, trong tay dắt
theo một tiểu nam hài, vừa đi, vừa vui sướng cười cười nói nói.
“Dì… Ta đưa người về đến nhà rồi, Tráng Tráng cần phải trở
về!” Tiểu nam hài giống như một tiểu đại nhân dường như dặn dò, “Dì không nên
uống nước lạnh, không nên làm việc nặng gì đó! Nhớ kỹ nha!”
“Biết rồi!” Mai Tuyết Tình vỗ vỗ lên đầu Tráng nhi.
Thật là một tiểu quỷ thông minh!
Nàng kinh doanh một cửa hàng nhỏ, bán một ít đồ dùng hàng
ngày.
Cửa hàng chỉ cách nhà một con phố, nhưng mà, Tráng nhi mỗi
ngày cũng đều cố chấp muốn đưa nàng trở về.
Vợ chồng Hứa Sơn đối với nàng tốt lắm, xem nàng như bảo bối
mỗi ngày đều chiếu cố.
Mai Tuyết Tình không dám tưởng tượng, nếu không có gia đình
Hứa Sơn viện trợ, nàng không biết sẽ thất lạc đến nơi nào.
Bây giờ tốt lắm, nơi này không ai quấy rối, không có sự
huyên náo nhộn nhịp chốn kinh thành, nơi này, càng thích hợp cho nàng an thai
đợi sinh nở.
Bây giờ, trong lòng của nàng rất yên tĩnh cùng thư thái.
Ngay cả việc hoàng đế sắc phong hoàng hậu, cùng chuyện đại
xá thiên hạ, cũng chưa từng ảnh hưởng đến trạng thái cũng như tâm tình của
nàng.
Gần đây, trấn nhỏ này trở nên náo nhiệt rất nhiều.
Nghe giọng nói, đều là người từ kinh thành tới.
Bên cạnh cửa hàng của nàng, cũng vừa mới mở một tiệm thuốc
bắc.
Nghe nói, đại phu tay nghề rất tài giỏi.
Xứng đáng là đại phụ địa phương, tay nghề tài giỏi, nhận phí
khám bệnh thấp, láng giềng hàng xóm lân cận đều đến xem bệnh, cũng thuận tiện
rất nhiều.
Mặt trời lên rồi mặt trời lặn, vật đổi sao dời.
Cuộc sống bình lặng trải qua, an bình sinh sống trong trấn
nhỏ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ trong chớp mắt, Mai Tuyết
Tình đã mang thai được bảy tháng rồi.
Sau khi đóng cửa cửa hàng, nàng về đến nhà đang chuẩn bị cơm
tối.
Một thân ảnh nam nhân vút qua tiến vào.
Nam nhân kia đứng khuất sáng.
Mai Tuyết Tình nhìn không rõ lắm khuôn mặt của hắn.
Thân ảnh kia… Như thế nào… Như thế nào lại giống hắn đến như
vậy?
“Giật mình sao?” Nam nhân kia lên tiếng, Mai Tuyết Tình biết
là ai rồi!
Cố lấy lại bình tĩnh, đè nén tâm tình khẩn trương mới vừa
rồi, đúng là sợ chuyện không đâu!
Đưa bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên bụng, trấn an tiểu bảo bảo
trong bụng.
“Ngô Minh Tử, ngươi như thế nào biết ta ở chỗ này?”
Tha hương gặp cố tri, Mai Tuyết Tình thật cao hứng.
“Không có chỗ nào là ta tìm không được!” Nam nhân hé mở
miệng, không chút cố kỵ nở nụ cười.
Mai Tuyết Tình bận bịu hẳn lên.
Nam nhân kia như nghĩ tới cái gì nhìn chăm chú vào thân ảnh
Mai Tuyết Tình, nàng có chút mập lên, trong ánh mắt toát lên vẻ tương tư cùng
đau lòng.
Rất nhanh, hai người cùng dùng xong cơm nước.
Sơn Nam Hải bắc, ngồi nói chuyện phiếm.
Ngô Minh Tử đem những gì mình biết, những chuyện lạ từng gặp
qua, cũng không hề giấu giếm kể lại hết cho Mai Tuyết Tình, pha trò chọc cười
nàng, khi thì che mặt mà cười, khi thì cười to không ngừng.
Bầu không khí rất vui vẻ.
“Chứng kiến nàng có thể cười, ta rất vui vẻ!” Nam nhân kia
nghiêm túc nói: “Cái này đối với nàng cùng hài tử mới có lợi!”
“Cám ơn ngươi!” Mai Tuyết Tình trong lòng vô cùng cảm động.
Mấy tháng nay tới sinh sống ở biên cảnh, chỉ có Ngạo Mai,
Trần Nhất Kiếm thường đến thăm qua nàng.
Hôm nay, Ngô Minh Tử viếng thăm, làm cho nàng cảm giác được.
Bản thân mình cũng không có cô độc.
Nam nhân kia đứng dậy cáo từ.
“Ta có chuyện rất trọng yếu phải đi làm, có lẽ trong khoảng
thời gian ba hay năm tháng gì đó không thể trở lại được, nàng phải tự mình bảo
trọng thân thể!”
Nam nhân đứng dưới ánh chiều tà chuẩn bị rời đi.
Mai Tuyết Tình trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
“Được rồi, nàng cười lên tốt lắm… Sau này phải thường xuyên
cười nhiều hơn!” Nam nhân kia quay người lại.
Trong tích tắc như vậy, lại làm cho Mai Tuyết Tình sinh ra
ảo giác.
Ngô Minh Tử thân ảnh như thế nào có thể tựa như người kia,
giống như thân ảnh tên nam nhân mà nàng đã oán hận kia đến như thế!
Bản thân mình cũng cần phải học cách tàn nhẫn của hắn!
Nhìn bóng lưng nam nhân kia biến mất, Mai Tuyết Tình nước
mắt không ngừng tuôn rơi.
Sau lúc mang thai, bản thân mình như thế nào lại đột nhiên
dễ nảy sinh đa sầu đa cảm đến như vậy?
Trở lại gian phòng nhỏ của mình.
“Trần công tử? Ngươi đến đây lúc nào?” Mai Tuyết Tình thật
giật mình.
Không tới hai canh giờ, hai vị bằng hữu tới thăm.
Có bằng hữu từ phương xa tới thật chết đi được?
Nhưng, chuyện này cũng thật làm cho người ta quá kinh ngạc
rồi, hình như bọn họ giống như có ước hẹn trước với nhau.
Trần Nhất Kiếm đứng dậy, “Vừa tới. Người kia là ai?”
Mặc dù, hắn không thấy được mặt, nhưng mà, hắn cảm giác được
bóng dáng người nọ có chút quen thuộc.
“Một vị bằng hữu!” Mai Tuyết Tình mỉm cười đáp.
Trần Nhất Kiếm từ miệng Ngạo Mai biết được rõ ràng ngọn
nguồn, cho nên, đối với thân phận của Mai Tuyết Tình, cùng với hành vi cử chỉ
của nàng trước kia, cũng tìm được lời giải thích hợp lý rồi.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Có lẽ, Hạng Ngạo Thiên người như vậy, chỉ có Mai Tuyết Tình
với hành vi quái dị, mới có thể chế phục hắn.
Thật đáng tiếc, quan hệ hai người bọn họ lại đột nhiên biến
thành bộ dáng hôm nay rồi!
Trần Nhất Kiếm chung quy cảm giác được nơi này vừa có gì kỳ
hoặc, thế nhưng, chuyện riêng của nhà người khác, hắn cũng không tiện hỏi
nhiều.
“Ngạo Mai bảo ta mang đến cho ngươi một ít sách, nói ngươi
nếu cảm thấy nhàm chán, thì xem qua một chút sách!” Trần Nhất Kiếm đem một
chồng sách, đặt lên trên bàn.
“Ngươi vừa lại đi kinh thành nữa? Có phải đi thương lượng
chuyện hôn sự giữa ngươi cùng Ngạo Mai hay không?” Mai Tuyết Tình đùa nói.
Trần Nhất Kiếm có chút cười, “Ngạo Mai nói, tỷ tỷ của nàng
nếu như không tìm được nơi chốn tốt, nàng nhất định sẽ không xuất giá! Cho nên,
hạnh phúc của ta toàn bộ ký thác lên trên người của ngươi rồi!”
Trước mặt Mai Tuyết Tình, Trần Nhất Kiếm không có chút gì lộ
vẻ uy nghiêm của hoàng đế, bọn họ phảng phất như là lão bằng hữu, thường hay
nói giỡn.
Mai Tuyết Tình thở dài nói: “Ngạo Mai ở đâu, ta có thể đi
khuyên nàng, nhưng mà, các tần phi ở hậu cung của ngươi làm sao bây giờ? Ngươi
không phải muốn cho Ngạo Mai cùng với các nữ nhân khác, cùng nhau hầu hạ ngươi
chứ?”
“Không có lý do gì, ta cũng không thể đuổi các nàng ấy đi!”
Trần Nhất Kiếm cũng đau đầu.
Việc này Mai Tuyết Tình chung quy vẫn luôn theo dõi chuyện
các tần phi ở hậu cung của hắn không buông tha.
Lấy nhiều nữ nhân như vậy, cũng không phải hắn tự nguyện,
thỉnh thần thì dễ dàng, tống tiễn thần mới khó khăn.
Hôm nay, xử lý đám phi tần này như thế nào, thành ra chuyện làm
hắn đau đầu nhất.
Nếu như không thể giải quyết đám phi tần này, ở hậu cung đưa
hết ra ngoài, sau này có muốn đi cùng với Ngạo Mai, qua khỏi cửa ải một mình
Mai Tuyết Tình này thôi cũng đã rất khổ sở rồi.
Nữ nhân này thật không tầm thường a!
“Ngươi đã có đám nữ nhân bên mình, chưa từng an bài tốt,
ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Mau quay về sống chung đi!”
Mai Tuyết Tình kéo hắn, “Ta có thể cảnh cáo ngươi, nếu còn
không đem đám nữ nhân này xử lý cho tốt, ta sẽ không giúp ngươi nói tốt đâu!”
Trần Nhất Kiếm không thể tránh được rời đi.
“Ngạo Mai à, nàng sao lại có một tỷ tỷ bá đạo như vậy chứ!”
Trần Nhất Kiếm thét lớn.
Thiên Long Hoàng triều, mùa thu năm thứ ba mươi mốt.
Mùa mưa cũng mau chóng tới.
Lượng mưa năm nay đặc biệt cũng hết sức dư dả.
Xem ra đúng là một năm trúng mùa sung túc.
Mai Tuyết Tình cũng hạn chế đi đến cửa hàng.
Thân thể càng ngày càng nặng nề, cũng sắp tới thời kỳ sinh
nở rồi.
Mặc dù, tiền vốn là thứ tốt, thế nhưng, hài tử trong bụng
nàng còn quan trọng hơn.
Nàng thuê một tiểu tử, trông coi toàn bộ mọi việc trong cửa
hàng.
Nhìn ngoài cửa sổ mưa phùn rả rích, Mai Tuyết Tình lại nghĩ
tới cái hồ kia.
Hạng Ngạo Thiên trong thánh chỉ có nói, nàng cả đời này cũng
không được quay trở lại kinh thành.
Ngay cả kinh thành cũng không thể đi, vậy cơ hội nàng quay
trở về cái hồ trong ngự hoa viên, lại càng thêm khó khăn hơn.
Hiện giờ, lại có thêm một tiểu bảo bảo, năm nay hy vọng nàng
quay về thế kỷ hai mươi mốt càng thêm xa vời rồi.
Ban đêm, nương của Tráng nhi đến ở cùng với Mai Tuyết Tình.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?” nương của Tráng nhi quan tâm hỏi
thăm.
“Ban ngày, có cảm giác bụng dưới lâm râm đau quặng. Thế
nhưng cũng không đau lắm!”
Mai Tuyết Tình rất cảm kích nương Tráng nhi đối với chính
mình chiếu cố.
“Như vậy thật may mắn, sớm nghỉ ngơi đi!”
Hai người tắt đèn lên giường nằm nghỉ.
Mưa, càng lúc rơi xuống càng lớn. Một tiếng sấm vang rền,
khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Đêm khuya canh năm.
Mai Tuyết Tình đột nhiên cảm thấy bụng dưới quặng thắt, đau
ghê gớm.
Kịch liệt đau đớn, cơn đau nhanh chóng truyền khắp toàn
thân.
Nương của Tráng nhi vội vàng đến nhà hàng sát vách, nhờ bọn
họ giúp đỡ đi mời bà mụ. Nàng thì tranh thủ đốt lửa nấu nước sôi.
Mai Tuyết Tình đau đến nỗi không ngừng trở mình, lăn qua lăn
lại. Đều nói, không dưỡng nhi, không biết cha mẹ ân. Đều nói, bất dưỡng nhi,
chẳng phụ mẫu ân. (ý là: không nuôi dưỡng
con cái, thì không biết ân dưỡng dục của cha mẹ)
Giờ đây, nàng đúng là thật sự cảm nhận được sâu sắc rồi.
Sinh hài tử đều không phải đau đớn giống nhau sao, loại đau
đớn này đúng là đau buốt đến tê tâm liệt phế, làm cho nàng sống không bằng
chết.
Thật sự nghĩ muốn chết cho rồi.
Bà mụ vội vội vàng vàng chạy tới.
Cởi bỏ y phục Mai Tuyết Tình, kiểm tra tình hình thực tế hạ
thể.
“Dùng sức… Dùng sức…” Bà mụ cổ võ nàng, “Sắp ra rồi, sắp ra
rồi!”
Mồ hôi hột theo thái dương Mai Tuyết Tình không ngừng nhỏ
xuống tí tách.
Nàng cắn chặt môi, máu đỏ tươi rướm đầy đôi môi tái nhợt.
Bà mụ cầm lại một khối khăn tay đặt vào trong miệng nàng.
“Cố sức rặn… Cố sức rặn… Cũng sắp ra rồi!”
“Quan trọng nhất là phải đưa được thai nhi ra ngoài, phải
thả lỏng cơ thể… điều hòa hơi thở… hít vào thở ra… đúng rồi… cứ tiếp tục như
vậy...”
Mai Tuyết Tình làm theo lời bảo ban của bà mụ, không ngừng
làm đúng theo các động tác được chỉ dẫn.
Đau!
Phảng phất ngàn vạn lần bị róc xương lóc thịt, vô cùng đau
đớn!
Cơn đau quặn thắt vùng bụng dưới, cái loại cảm giác đau đớn
không cách nào biểu đạt được này, làm cho Mai Tuyết Tình nhịn không được buộc
phải hét lớn.
“A… Đau...”
Tiếng kêu la trong đêm gió táp mưa sa, có vẻ như vậy mờ mịt,
như có như không, hòa vào màn đêm mưa to gió lớn trở nên vô cùng bé nhỏ không
chút gì đáng kể…
Một canh giờ trôi
qua.
Hài tử, như vẫn
còn lưu luyến ở lại trong thân thể mẫu thân, không chịu đi ra.
Trải qua thời
gian dài giày vò, Mai Tuyết Tình khí lực tiêu hao dần, sức lực hầu như không
còn.
Trên mặt đầm đìa
mồ hôi, ướt đẫm cả gối.
Thậm chí ngay cả
tóc, cũng bị mồ hôi tẩm ướt, trở nên bết lại, rối bời tản mát khắp đệm chăn.
Bà mụ trên mặt
cũng đầy mồ hôi hột.
“Xem ra đúng là
khó sinh a…” Bà mụ đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển, bắt đầu chà xát hai tay.
“Vậy làm thế nào
bây giờ…” thanh âm nương của Tráng nhi tràn đầy lo lắng.
“Trước chuẩn bị
một ít dược cầm máu đi, ngươi đến tiệm dược mới mở kia thử xem một chút, nếu
không có, chỉ có thể dùng tro cỏ cây thôi!”
Bà mụ đúng là một
nữ nhân có trách nhiệm.
Nương của Tráng
nhi, dưới cơn mưa tầm tả vội vã chạy tới tiệm dược.
Chưởng quỹ vừa
nghe nói, có người sắp sinh hài tử, vội vàng chuẩn bị dược tốt, lại còn theo
nương của Tráng nhi tới.
Trước khi đi, hắn
đánh thức tiểu nhị đang ngủ, ghé bên tai tiểu nhị nói nhỏ, căn dặn vài câu.
Tiểu nhị nhanh
chóng mặc quần áo, kỵ mã biến mất vào trong đêm mưa như trút nước…
Trong nhà Mai
Tuyết Tình.
Nương của Tráng
nhi nấu dược.
Nam nữ hữu biệt,
chưởng quỹ tiệm dược đứng ở bên ngoài phòng sinh trợ giúp chỉ huy.
“Lão Thiên ah!
Cầu xin ông khiến cho nàng ta thuận lợi sinh hạ hài tử, nếu nàng ta có chút sơ
xuất gì, cả nhà chúng ta đều phải mất mạng!”
Chưởng quỹ chắp
tay làm lễ, hướng về phía lão thiên lầm rầm cầu khẩn!
“Lại dùng sức,
nhanh, ló đầu rồi…” thanh âm của bà mụ hưng phấn hẳn lên, “Thở ra… Hít vào…
Dùng sức...”
Mai Tuyết Tình cả
người vô lực, nhưng trong lòng nàng so với ai khác cũng rõ ràng.
Nói nàng khó
sinh?
Tại cổ đại khó
sinh làm sao bây giờ? Hình như đều là mặc cho số phận, phó thác cho trời sao?
Nàng không sợ
chết, đã chết, có thể trở về nhà cùng cha mẹ đoàn viên.
Nhưng mà, hài tử
của nàng, làm sao bây giờ?
“Dùng sức… Dùng
sức ah… Thời gian quá dài, hài tử sẽ bị ngộp mà chết mất!” Thanh âm của bà mụ
vừa lại lo lắng hẳn lên.
Đúng rồi, nàng đã
chết, hài tử cũng sẽ không sống được!
Không được!
Mai Tuyết Tình ra
lệnh cho bản thân, nhất định phải đem hài tử sinh ra cho bằng được!
Mười tháng hoài
thai thống khổ, bọn nàng cũng đã chịu đựng được rồi!
Không thể thua
bước này!
Hạng Ngạo Thiên,
ta để lại cho ngươi, chỉ có hài tử này thôi…
Ngươi nếu như vẫn
còn niệm chút tình cũ, thì hãy thay ta nuôi lớn hài tử đi!
Mai Tuyết Tình
dùng hết khí lực toàn thân ra sức đưa hài nhi ra…
“Mẹ…” Một tiếng
thê lương, thanh âm tuyệt vọng phát ra truyền đi…
Mai Tuyết Tình
dùng hết khí lực cuối cùng, kêu gọi ra, nàng tưởng niệm thân nhân đã hơn một
năm rồi…
Một tia chớp xẹt
qua bầu trời đêm âm u.
Tiếng sấm nổ lớn
vang rền, mưa, càng lớn hơn nữa, trút nước xuống xối xả…
Không biết, vốn
là nghe được Mai Tuyết Tình bật tiếng kêu lớn phát ra từ nội tâm, hay là do
tiếng sấm kinh động, những chú chim dừng lại nghỉ đậu trên cây, cũng đột nhiên
hơi giật mình vỗ cánh bay lên…
Mai Tuyết Tình
cảm giác toàn thân, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng thoải mái, trong bụng áp lực
không còn…
Nàng nở nụ cười
yếu ớt, chìm vào trong bóng tối vô biên…
Rốt cục, có thể
về nhà rồi!
Rốt cục, có thể
nhìn thấy cha mẹ rồi!
“Oa… Oa...”
Tiếng khóc trẻ
con vang dội, bầu trời đêm như bừng tỉnh…
Ngay cả mưa đang
rơi tầm tã, vô cùng kỳ diệu đột nhiên ngừng hẳn.
Gió ngừng thổi.
Cây cũng ngừng
lay.
Trên bầu trời,
mây đen dần tan, lộ ra vầng trăng sáng vằn vặt.
Nhưng thật đáng
tiếc, Mai Tuyết Tình không có nghe thấy, cũng không chứng kiến.
Ban đêm trước khi
Mai Tuyết Tình sinh nở.
Thiên Long Hoàng triều trong hoàng cung.
Hạng Ngạo Thiên tinh thần bất an, không ngừng đi qua đi lại.
“Hàn Thanh… Đông trang tiểu viện có phát hiện gì khác thường
hay không?”
“Khải bẩm Hoàng thượng, ngày đêm đều có người bám sát theo
dõi, không có gì khác thường!”
“Tình nhi… Nơi nào, hết thảy đều an toàn sao?”
“Khải bẩm Hoàng thượng, ngày hôm qua, có người hồi báo,
người của chúng ta lúc nào cũng bảo vệ chung quanh công chúa, hết thảy đều bình
an!”
“Ngạo Mai cũng
khỏe chứ?”
“Khải bẩm Hoàng thượng,
Ngạo Mai công chúa cũng rất tốt!”
Hoàng thượng hôm
nay vốn là làm sao vậy?
Tinh thần có chút bất an!
Hàn Thanh nghi hoặc suy tư.
Có lẽ là mấy ngày nay khí trời âm u, mưa liên tiếp, là duyên
cớ làm cho người ta tâm tình trở nên áp lực.
“Vậy là tốt rồi…
Vậy là tốt rồi…” Hạng Ngạo Thiên tiếp tục bồi hồi.
“Chung quanh hồ
có người tuần tra chứ?”
“Khải bẩm Hoàng
thượng, lúc nào cũng có thị vệ tuần tra! Thỉnh Hoàng thượng phóng khoáng trái
tim!”
“Hảo… Hảo…” Hạng
Ngạo Thiên bản thân cũng nói không rõ, hắn, vì sao tâm thần lại bất an như vậy.
oOo
Thế kỷ hai mươi
mốt.
Gia đình nhà họ
Mai.
Bầu trời thành
phố mây đen vần vũ.
Sấm vang chớp
giật, mưa to tầm tả trút xuống như thác.
“Mẹ, mẹ… Hôm nay
chính là ngày đầu tiên con kiếm được tiền!” Ngạo Sương lấy từ trong túi áo ra
một số tiền.
Đôi vợ chồng lão
ông họ Mai mừng rỡ.
Chưa từng có ai
nghĩ rằng, Ngạo Sương với khả năng đánh đàn điêu luyện của mình, lại có thể
tiện dụng thông thạo thành một nghề.
Tận mắt chứng
kiến, đôi vợ chồng lão ông họ Mai không tiếc thứ gì tìm mọi cách chạy chữa bệnh
cho nàng, trong lòng Ngạo Sương vô cùng cảm kích.
Trong một dịp
tình cờ, nghe người ta nói, làm gia sư, dạy cho trẻ em những gia đình giàu có
học cổ cầm, cũng có thể kiếm được tiền.
Ngạo Sương trong
lòng chợt nghĩ đến.
Nàng cảm thấy bản
thân mình có thể làm được.
Mặc dù nhạc cụ ở
cổ đại so với ở hiện đại có chút khác nhau, thế nhưng, đã nắm vững quy tắc đánh
đàn rồi cũng có thể suy ra cách đàn loại nhạc cụ tương tựa.
Ngạo Sương tự bản
thân vốn thông minh và khả năng lĩnh ngộ âm nhạc rất cao, đã mau chóng hiểu rõ.
Nếu như thật có thể kiếm được tiền, như vậy cũng xem như là có chút báo đáp đối
với ân tình đôi vợ chồng già nhà họ Mai.
Thuyết phục hai
ông bà cụ, Ngạo Sương thử bắt đầu thăm dò khả năng chuyên nghiệp của bản thân.
Không thử không
biết, thử lần đầu thật bản thân có chút hơi sợ.
Nhưng Ngạo Sương
với trình độ đánh đàn của mình, thật thừa khả năng dạy học trò. Học trò của
nàng cũng càng ngày càng nhiều, việc dạy đàn cũng càng ngày càng tốt. Bởi vậy,
Sau khi Mai Tuyết Tình mất tích, kinh tế nhà họ Mai cũng không gặp phải khó
khăn gì.
Chỉ có điều là,
không ai nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, đôi vợ chồng lão ông họ
Mai giờ phút nào cũng khắc khoải nhớ thương đến con gái ruột của mình.
Ngạo Sương cũng
thường trong đêm khuya ngồi lặng lẽ nhớ tới quê hương cùng người thân của mình.
“Mẹ… Hôm nay cha
mẹ đã đi đến hồ nước trong công viên rồi sao?” Ngạo Sương công việc bận rộn,
dạo gần đây rất ít khi cùng đôi vợ chồng lão ông họ Mai đi đến chỗ cái hồ kia.
Trừ phi những lúc
trời mưa, nàng thỉnh thoảng có thời gian, mới có thể đi cùng.
Hôm nay địa vũ là
tốt rồi đại a!
Nàng muốn đi,
nhưng là thiên quá muộn rồi!
“Đi, nhưng mà mưa
quá lớn, cha con cứ một hai kéo mẹ trở về không cho đi!” Lão bà họ Mai đưa mắt
lườm ông chồng già của mình một cái.
Ngạo Sương nở nụ
cười.
Hai vị lão nhân
này mặc dù đã qua tuổi năm mươi, thế nhưng vẫn ân ái như xưa.
Ngạo Sương thật
rất hâm mộ.
Không biết, con
gái của bọn họ, cô nương Mai Tuyết Tình kia, tính cách của nàng ta, không biết
có phải cũng hiền hòa rộng rãi như thế hay không.
Thật sự dường như
đã từng quen biết cô nương ấy!
Trên thế giới,
thật xảo hợp lại có hai người xa lạ lớn lên giống nhau như đúc?
Nàng rất mong đợi
được cùng Mai Tuyết Tình gặp mặt.
“Không được, ông
nó, tôi còn muốn đi!” Lão bà họ Mai đột nhiên đứng lên, cầm lấy áo mưa mặc vào,
dợm bước ra cửa.
“Này trời đang
mưa to, bà đi ra ngoài đó làm gì?” Lão ông họ Mai với tay nắm lấy tay bà vợ kéo
giữ lại, “Bà nó, bà hôm nay làm sao vậy? Ngày mai hẵng đi, không được sao?”
“Không được, tôi
phải đi ngay bây giờ!” Lão bà họ Mai nước mắt lưng tròng, “Tôi hình như nghe
được, Tình nhi đang kêu tôi kìa!”
Lão bà họ Mai
nước mắt tuôn rơi không ngừng…
Lão ông họ Mai
cùng Ngạo Sương đều trở nên tĩnh lặng.
Trong lòng cảm
thấy rất xót xa.
Có lẽ là do nhớ
thương con gái quá độ, đã sinh ra ảo giác rồi chăng?
“Cha… Chúng ta
đưa mẹ đi thôi!” Ngạo Sương mở miệng nói.
“Thôi được rồi…”
Lão ông họ Mai không biết làm thế nào nữa, bất đắc dĩ chỉ còn biết khẽ gật đầu.
Không đi, suốt
đêm nay cũng sẽ không thể ngủ.
Đi, tìm không
được, xem như cũng cam lòng rồi.
Nếu Tình nhi lại
không có tin tức gì, sợ rằng, bà lão nhà ông lại điên lên rồi.
Đã hơn một năm
rồi, Tình nhi, con rốt cuộc đang ở nơi nào?
Cả nhà ba người
mặc áo mưa vào, mang thêm cây dù, thẳng đến bên hồ mà đi.
Gió, lất phất
mang theo những giọt mưa to bằng hạt đậu, đánh vào trên mặt, đau buốt.
Ngạo Sương tay
cầm đèn pin, ở phía trước hai vị cao tuổi vừa chiếu sáng vừa hướng dẫn đường.
Đã hơn một năm
rồi, con đường này, Ngạo Sương không biết, cô đã lui tới, đi biết bao nhiêu lần
rồi.
Mỗi lần đều là hy
vọng mà đến, nhưng rồi lại thất vọng mà về.
“Chầm chậm một
chút… Từ từ thong thả một chút...”
Ngạo Sương dẫn
đôi vợ chồng lão ông họ Mai đi lên cây cầu nhỏ.
“Đường trơn trợt,
cha, mẹ, hai người nhất định phải cẩn thận…” Ngạo Sương cố gắng hết mức hướng
đèn pin chiếu sáng về phía trước con đường hai ông bà cụ đang đi.
“Ai nha…!” Thân
ảnh chợt lóe, ánh sáng cùng cả thân ảnh cùng nhau rơi xuống trong hồ.
“Ngạo Sương…” Lão
bà họ Mai hoảng sợ thất thanh kêu lớn.
Không một chút do
dự, bà lão nhảy vào trong hồ, cố gắng nắm lấy tay Ngạo Sương kéo lên.
Phản ứng bản năng
của một người mẹ, làm cho bà quên mất bản thân mình cũng vốn là một con vịt lên
cạn. (ý là người không biết bơi)
“Ngạo Sương…” Lã
ông họ Mai cũng nhảy xuống “Bà nó ơi...”
Ông lão vừa phát
hiện, vợ ông so với ông còn sớm hơn một bước đã nhảy xuống hồ.
Rất nhanh, cả ba
người biến mất tăm vào trong hồ nước.
Trên cây cầu nhỏ,
Ngạo Sương cứ như vậy mang theo cây dù màu hồng phấn, theo gió ngã nhào…
Có vẻ như thế cô
độc, tịch mịch.
Rất nhanh, gió ngừng lay động.
Mưa, cũng tạnh hẳn.
Ánh trăng, cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Hết thảy, đều trở về vẻ yên tĩnh.
Phảng phất như buổi tối hôm đó, giống như chưa từng phát
sinh qua bất cứ chuyện gì.