Trên quan đạo.
Hàn Thanh hộ tống
xe ngựa của Mai gia lão nhân cùng Ngạo Sương, chậm rãi đi tới. Xe ngựa tốc độ
đi không bằng kỵ mã.
Mặt trời lặn sau
dãy núi hướng tây. Chân trời ráng đỏ, đập vào mắt.
Một nhà trọ ở
phía trước.
Xe ngựa dừng lại.
Trên chiếc xe thứ
nhất, một nữ tử tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp bước xuống. Trên chiếc xe thứ
hai, hai vị lão nhân trạc gần năm mươi tuổi bước xuống. Kỳ thật bọn họ thân
tình quắc thước, nói là lão nhân, vốn chỉ là so với những người cùng đi theo mà
thôi.
Đoàn người bao
trọn cả tòa nhà trọ.
Buổi tối đã tới.
Sau khi dùng xong cơm tối, tắm rửa xong xuôi, mọi người đều tiến vào mộng đẹp.
Ngạo Sương không
hề buồn ngủ. Ngày hôm qua hồi cung đến bây giờ, nàng cùng Hàn Thanh tổng cộng
nói với nhau chưa quá mười câu. Đã hơn một năm rồi, không biết Hàn Thanh có tốt
không?
Rón ra rón rén đi
tới trước cửa phòng của Hàn Thanh. Nhẹ nhàng gõ cửa. Trong phòng Hàn Thanh đang
chuẩn bị đi ngủ. Hắn cảnh giác khép lại vạt áo. “kéett....” Cửa phòng được đẩy
ra. Hai người không nói gì chỉ nhìn nhau thỏa lòng nhớ mong (nguyên văn: vô ngôn tương vọng). Lặng
im không nói gì. Tất cả như không nói gì cũng hiểu.
“Công chúa, trời
đã tối, không biết người còn có chuyện gì?” Hàn Thanh đánh giá bốn phía không
người nào, nhẹ giọng hỏi.
Ngạo Sương chợt
bước vào trong phòng, đóng cửa cài chốt lại.
Không hề cố kỵ
nhào vào trong lòng Hàn Thanh.
Hai tay choàng
qua thắt lưng của người mà nàng mong nhớ ngày đêm, khóc thút thít.
Hàn Thanh hai tay
không biết nên đặt ở nơi nào.
“Công chúa.....
Công chúa.....” Trong lòng bối rối, thân thể cứng đờ làm cho hắn nhất thời
không dám thất thố. Nghe được Hàn Thanh gọi chính mình là “Công chúa “, Ngạo
Sương nước mắt càng lúc càng không ngừng chảy xuống như mưa.
Không lâu sau,
trên ngực áo Hàn Thanh, ướt đẫm một mảng.
Trái tim phảng
phất cũng đã bị thấm ướt. Hắn đem bàn tay to của chính mình tìm được nơi đi.
Gắt gao đem thân thể mềm mại ôm sát trong lòng.
“Ngạo Sương…”
Không có xưng hô thân phận khác biệt, không có thân phận cao quý, hắn quyết
định không hề che dấu sự kích động của chính mình.
“Hàn Thanh, ta
tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa rồi!” Ngạo Sương khóc to thành
tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngửa lên. Gương mặt ràn rụa nước mắt như cánh
hoa lê mang theo nước mưa đau đớn động lòng người.
Hàn Thanh đưa bàn
tay to thô ráp lau đi lệ vương trên má nàng. Hai người đôi mắt đẫm lệ tương
vọng.
Thời gian phảng
phất như dừng lại. Hàn Thanh cúi đầu, môi cách đôi môi Ngạo Sương càng lúc càng
gần. Rốt cục, hai đôi môi ấm áp dán dính vào nhau. Không khí nóng lên. Hai khối
thân thể cũng nóng lên. Nhẹ nhàng thanh âm ưm ưm khẽ vang lên.
Hôn nhau đắm
đuối, đã hơn một năm tương tư cùng nhớ thương!
Ngạo Sương đôi
tay nhỏ bé không biết từ khi nào đã đưa lên đỡ sau gáy của Hàn Thanh.
Thân thể nhỏ bé
càng không ngừng ở trong lòng Hàn Thanh cọ xát. Đôi môi mềm mại cũng tích cực
chủ động đáp lại nụ hôn của hắn. Hàn Thanh huyết mạch sôi trào. Dùng hết lý trí
cuối cùng, Hàn Thanh đẩy Ngạo Sương ra, “Nào, chúng ta cùng ngồi xuống trò
chuyện.”
Hắn sợ cứ tiếp
tục như vậy chính mình cầm giữ không được, sẽ làm ra những chuyện quá phận.
Ngạo Sương kéo
hắn đến bên giường ngồi xuống. Gấp rút vén áo của mình lên, cầm lấy bàn tay to
của Hàn Thanh, đặt lên trên ngực mình, “Hàn Thanh, ngươi sờ sờ…”. Hàn Thanh sắc
mặt đại biến. Nữ nhân mà hắn yêu thích như thế nào mới vừa trở về, tính tình
cũng đại biến rồi đây!
“Ngạo Sương…”
Việc làm như vậy thật quá phận không thể làm được! Hàn Thanh nhắm mắt lại, mắt
không nhìn tâm sẽ tịnh. Bằng không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hắn
nghĩ muốn rút tay của mình về. Ngạo Sương kéo tay hắn lại, không cho hắn lui
bước. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tràn đầy dáng vẻ tươi cười.
Hàn Thanh theo ý
tứ của nàng, đưa tay lướt đến những chỗ nàng hướng đến. Gương mặt lãnh đạm, hai
mắt nhắm chặt một lòng không dám hé nhìn, “Ti…” một tiếng, đột nhiên tay hắn
dừng lại, giữ lấy y phục của Ngạo Sương, ánh mắt mở to sáng rực như đuốc, trong
mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
“Người nào làm
thương tổn nàng?” Một đường cắt khá dài hình thành vết sẹo mờ nhạt khó có thể
thấy được.
Vết sẹo màu hồng
nhàn nhạt dưới ánh nến lờ mờ, hiện rõ mồn một trông càng thêm gai mắt.
“Bệnh của ta, đã
được chữa khỏi hẳn rồi!”
Mỉm cười sung
sướng, dựa mình vào trong lòng Hàn Thanh, Ngạo Sương nhẹ nhàng kể ra lai lịch
của vết sẹo. Còn nữa, nàng còn kể cho hắn nghe cuộc sống của mình đã trải qua ở
thế kỷ hai mươi mốt. Hai người ôm nhau, tỷ tê tâm tình suốt một đêm không ngủ.
Trời vừa rạng
sáng song mã xa đã lên đường rong ruổi, mãi đến khi mặt trời khuất bóng mới
dừng lại tìm chỗ nghỉ tạm.
Mấy ngày sau,
cuối cùng cũng đã tới biên cảnh.
Mai Tuyết Tình
đang cho hài tử bú. Hàn Thanh tiến lên phía. “Công chúa, người xem ai
tới?”
Mai Tuyết Tình còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Thanh đã vội
lùi bước lại để lộ ra hai bóng người ở phía sau.
Mai Tuyết Tình khó tin nhìn chăm chú vào hai người kia. Nàng
đầu tiên lắc đầu, sau đó cắn mạnh một cái vào môi của chính mình.
Đau quá! Thật không phải nằm mơ!
“Mẹ… Cha….”
“Tình nhi….”
Tất cả đồng thanh kêu lớn lên.
Ba người, gắt gao ôm chầm lấy nhau không rời.
Tiếng khóc vang cả một góc trời.
“Oa… Oa.....” Tiếng khóc trẻ con đột nhiên vang lớn.
Tiếng khóc lớn của trẻ con chọc thủng không gian, làm bừng tỉnh
mọi người.
Đứa bé bị đè ép trong lòng Mai Tuyết Tình phát lên tiếng
khóc lớn như kháng nghị. Mai Tuyết Tình sực tỉnh nhẹ nhàng bế hài tử đưa xuống.
Vừa ngẩng đầu, xảy ra một chuyện càng làm cho nàng thêm kinh
ngạc.
Bên giường, còn có một người con gái đang đứng! Cô gái ấy so
với nàng thật giống nhau như đúc!
Nhưng mà, thật ra nàng ấy so với nàng càng quyến rũ ôn nhu
hơn. Môi không tô son mà vẫn đỏ thắm, mi không vẽ mà vẫn đen nhánh. Quả thật là
một người con gái xinh đẹp, một tạo vật tinh xảo nhất thiên hạ!
“Hạng Ngạo Sương...”
“Mai Tuyết Tình...”
Cả hai đồng thanh lên tiếng kêu!
“Mẹ… Cha…” Mai Tuyết Tình thật không có cách gì tin mọi
chuyện ở trước mắt là sự thật, “Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người như thế
nào lại có thể ở cùng một chỗ?”
“Một hai câu nói có nói cũng không có rõ đâu! Sau này khi
nào có thời gian, từ từ mới nói đi!” lão ông họ Mai trong lòng rốt cục cũng cất
được gánh nặng.
Con gái thân yêu của chính mình cuối cùng cũng đã tìm lại
được rồi, cái gì cũng không cần phải lo nữa, bọn họ một nhà có thể đoàn tụ rồi!
Bà vợ của lão cũng không còn phải đau buồn khóc lóc nữa!
Tiếng khóc.
Tiếng cười vui.
Bầu không khí ngập tràn hạnh phúc, tại đây, một trấn nhỏ vô
danh nơi biên cảnh, tỏa ra khắp nơi niềm hạnh phúc vô biên.
Chưa tới mấy ngày, người của Vô Ưu bố trang cũng đều chạy
tới. Trấn nhỏ nơi biên cảnh lần nữa nhốn nháo ầm ĩ! Thân nhân gặp lại, không
nói gì mặc cho lệ tuôn như suối.
Sau đó, tiếng chuyện trò hòa quyện cùng tiếng cười vui vẻ
vang cả một góc trời.
Thế nhưng, bọn họ không hề biết, có một hồi cuồng phong bão
táp sắp xảy ra.
Vài ngày sau khi không khí náo nhiệt qua đi, Mai Tuyết Tình
thúc giục mọi người trở về, dần dần mọi người tản đi. Ngạo Mai cũng muốn trở
lại cửa hàng. Ngạo Sương từ sau khi trở về, vẫn còn chưa có thời gian cùng với
hoàng huynh trò chuyện. Hàn Thanh thì lại càng bị công vụ quấn thân.
Cuối cùng mọi người cũng đã tản đi hết.
Mọi chuyện trở về vẻ tĩnh lặng vốn có.
Bề ngoài đều yên ả.
Nhưng tại trấn nhỏ, bầu trời u ám, gió giật sấm rền, tràn
ngập bầu không khí nặng nề như báo hiệu giông tố sắp tới.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Mai gia, một nhà ba người đang ngồi quây quần bên nhau.
Mai gia nhị lão, vừa lại nước mắt giàn giụa.
“Nếu mà biết, có thể đến nơi này, tôi đã bán quách nhà cửa,
cửa hàng cho xong, còn nữa tiền bạc tiết kiệm gửi ở ngân hàng cũng đem rút hết
ra! Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta cái gì cũng không mang theo đến đây, ngay cả
một bộ quần áo cũng không mang đến, con bà nó, mặc cái bộ y phục này, thật
không quen, không được tự nhiên chút nào hết!”
Mai mẫu oán giận.
Vừa nghĩ đến nhà cửa, tài sản ở thế kỷ hai mươi mốt, Mai mẫu
liền cảm thấy đau lòng.
Mai phụ dường như hiểu được tâm tư của Mai mẫu, cả đời làm
lụng vất vả cực khổ, tích cóp dành dụm mới có được chút xíu sản nghiệp, vậy mà
nói quẳng đi là quẳng đi rồi, bất luận là ai, cũng khó mà có thể tiếp nhận
được!
Ông vội an ủi bạn già, “Tiền tài đều là vật ngoài thân,
chúng ta một nhà ba người giờ đã được đoàn tụ, là tốt lắm rồi! Người được bình
an là tốt rồi! Bình an là tốt!”
Kỳ thật, ông cũng thấy đau lòng.
Thế nhưng, một câu nói “Người bình an là tốt rồi”, làm cho
tâm tình ba người gia đình họ Mai cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy miếng ngọc được chạm trổ tinh xảo trên người tiểu
ngoại tôn, Mai gia phụ mẫu mặt mày hớn hở.
Đề tài, cũng tự nhiên như vậy mà chuyển sang chuyện liên
quan đến Mai Tuyết Tình.
Ở trước mặt cha mẹ của mình, Mai Tuyết Tình không hề che
dấu, nàng đem chuyện xảy ra giữa mình cùng Hạng Ngạo Thiên, cặn kẽ kể ra từ đầu
chí cuối, không chút gì giấu giếm.
“Ôi chao, xem ra tên tiểu tử đó, nhân phẩm cũng không tệ
lắm, nhưng mà…” Mai phụ thở dài một hơi, “Hắn thân là hoàng đế, bên người có
nhiều phi tử như vậy, Tình nhi của chúng ta thật phải chịu nhiều ủy khuất rồi!”
“Tôi không đồng ý!”
Mai mẫu dứt khoát phản đối, “Tôi không thể nào chấp nhận
được chế độ hôn nhân của bọn họ! Hắn nếu thích Tình nhi của chúng ta, thì phải
ly hôn với các phi tử, bằng không, tôi kiên quyết phản đối! Cho dù Tình nhi có
hài tử rồi, chúng ta đây cũng không sợ, bằng vào nhà chúng ta ba người cùng cố
gắng, chẳng lẽ ngay cả một hài tử cũng nuôi không nổi sao?”
Mai mẫu đối với việc con gái bảo bối của mình phải chịu sự
ủy khuất, rất không bằng lòng!
“Hơn nữa, hắn không ngờ còn quá đáng hơn, chẳng biết tại sao
lại hạ cái chiếu chỉ quái quỷ gì đó, phế đi thân phận công chúa của Tình nhi
nhà chúng ta, lại còn cấm không cho trở lại kinh thành! Chỉ bằng vào điểm này,
tôi đã dứt khoát không muốn nhìn thấy hắn nữa!”
Đúng là khốn khiếp, dứt khoát không muốn gặp, chỉ khiến cho
con gái phải chịu thêm thương tổn mà thôi!
“Đúng vậy, không cho con trở lại kinh thành, như vậy chúng
ta sẽ không có khả năng quay về nhà ở thế kỷ hai mươi mốt rồi!” Mai Tuyết Tình
lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy!” Mai phụ tiếp lời, “Bây giờ cả nhà chúng ta ba
người ở cùng một chỗ rồi, chuyện quay về nhà cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn! Tốt
nhất cũng đừng có quá nhiều kỳ vọng, cho dù không thể quay về, chúng ta cả nhà
ba người được cùng ở cùng nhau, cũng không có gì phải buồn phiền nữa!”
Những lời Mai phụ nói, khiến cho Mai mẫu cùng Mai Tuyết Tình
đều tán thành.
Đúng vậy, còn có gì phải lo buồn, so với việc cả nhà ba
người, bình bình an an, cùng sinh sống bên nhau vui vẻ, không phải là niềm hạnh
phúc mà bất cứ ai cũng ao ước hay sao!
Mai Tuyết Tình không nghĩ tới cha mẹ của mình lại khoáng đạt
thông hiểu như vậy, ra sức ủng hộ chính mình.
“Mẹ… Cha… Hay là, chúng ta đi thôi, đến một nơi thật xa, một
nơi mà không ai có thể tìm ra được chúng ta!”
Mai phụ thoáng nhìn qua con gái bảo bối của chính mình, có
đúng là con gái bảo bối của mình khônh! Quả thật là có một số việc, không thể
hiểu hết nó được.
“Khắp thiên hạ, không phải chỗ nào cũng là đất của vua sao,
chúng ta còn có thể đi nơi nào? Ngay cả có qua lãnh thổ nước ngoài, bằng vào
thế lực của hắn, cũng có thể dễ dàng tìm ra được chúng ta!”
Mẹ con hai người đều trầm mặc không nói.
“Hay là chúng ta cứ ở lại chỗ này sinh sống đi! Chúng ta
tiếp tục kinh doanh cửa hàng của Tình nhi, có thể thuê thêm người làm, cứ phải
trốn tránh hoài, cả nhà chúng ta không phải rất mệt mỏi hay sao, chi bằng cứ ở
lại nơi này sinh sống, như vậy không phải tốt hơn sao” Mai phụ lên tiếng đề
nghị.
Mẹ con hai người gật đầu.
Ngày hôm sau, mẹ Tráng nhi đến thăm Mai Tuyết Tình.
“Như thế nào mà đã lâu lắm rồi, cũng không thấy Hứa đại ca
đến?”
Mai Tuyết Tình biết, Hứa sơn mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng
mà, vốn là một người rất nhiệt tình.
Cho tới nay, chuyện củi lửa, gạo dầu, những thứ cần thiết
trong sinh hoạt của Mai Tuyết Tình, đều là do Hứa sơn phụ trách đưa đến. “Hắn
à, đi kinh thành rồi! Ta có hỏi, thì chỉ nóng nảy, nói là chuyện của nam nhân,
không cho ta lắm lời.”
Mẹ của Tráng nhi cũng hết cách, đành chịu, “Ta chỉ là lo sợ
hắn, lại đi làm chuyện xấu gì nữa!” Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại.
“Sẽ không đâu, Hứa đại ca vốn là một người yêu hận rõ ràng,
ngươi cứ yên tâm đi!” Mai Tuyết Tình vỗ vỗ nhẹ vào tay nàng, an ủi nàng.
Thiên long hoàng triều, tại kinh thành.
Bên trong ngự thư phòng.
“Tình nhi ở nơi đó thế nào?” Hạng Ngạo Thiên ngừng lại bút son
đang cầm trong tay, hỏi Hàn Thanh.
“Khải bẩm Hoàng thượng, công chúa đã ra tháng rồi, cha mẹ
nàng tiếp tục việc kinh doanh cửa hàng kia! Hồi bẩm, theo thuộc hạ báo lại,
hình như, bọn họ cả nhà sinh sống đều rất vui vẻ!”
Hàn Thanh biết, Hạng Ngạo Thiên hiện nay trong lòng hắn nhớ
thương lo lắng nhất, chính là cả nhà họ Mai ba người cùng với tiểu hoàng tử
rồi.
“Đúng rồi, công chúa đã đặt tên cho tiểu hoàng tử rồi!” Hàn
Thanh cảm thấy, cần phải đem tin tức này nói cho Hoàng thượng biết.
“Tên gọi là gì?” Hắn thật mong muốn biết, tất cả các tin tức
liên quan đến Mai Tuyết Tình, hắn đều muốn biết, biết càng nhiều càng tốt.
“Mai Ngưu Ngưu…” Hàn Thanh nói xong, bản thân cũng đã muốn
cười.
Công chúa là một người có trí tuệ như vậy, không hiểu tại
sao khi đặt tên cho hài tử, lại đặt ra một cái tên nghe thô tục tầm thường như
thế?
“Cái gì?” Hạng Ngạo Thiên nguyên là hình như không nghe rõ.
Sau đó, hắn cũng bật cười, “Tình nhi này, như thế nào lại
đặt ra một cái tên như vậy chứ? Nghe thật bất nhã quá!”
“Không đúng…” Hạng Ngạo Thiên lập tức phản ứng lại, “Ngươi
nói hài tử gọi là gì? Mai Ngưu Ngưu?” Gọi Ngưu Ngưu, hắn còn có thể giải thích,
vì mong muốn hài tử tráng kiện.
Nhưng mà, họ Mai? Tại sao chứ?
Hắn là phụ thân của hài tử, như thế nào có thể tùy tiện sửa
họ?
Xem ra, Tình nhi vẫn còn đang rất tức giận hắn!
Bất đắc dĩ lại thở dài một tiếng.
“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử theo họ của công chúa cũng rất
tốt, hiện giờ, chúng ta còn có đại sự làm chưa xong, theo họ công chúa, trước
mắt mà nói, đối với bọn họ, càng thêm an toàn!”
Hàn Thanh có thể đoán được tâm tư của hoàng đế, hài tử,
chính tông long mạch, không thể quang minh lỗi lạc mang họ “Hạng”, có thể lý
giải tâm tình của hoàng đế lúc này như thế nào.
“Cũng được… Ngươi nói cũng có lý!” Hạng Ngạo Thiên trấn tĩnh
tâm tình, cố nín nhịn.
Tình nhi, xem ra, ta thật phải tiến hành nhanh hơn mới được!
Nếu không, ta, có lẽ cũng đuổi không kịp nàng nữa rồi!
“Được rồi, Hàn Thanh, Trẫm quyết định phái người, cho lấp
kín cái Hồ nước trong vườn ngự uyển lại, ngươi thấy thế nào?” Hạng Ngạo Thiên
hỏi qua ý kiến của Hàn Thanh.
Hạng Ngạo Thiên đúng là một vị minh quân.
Hắn biết, bản thân mình khi xử lý những chuyện có dính dáng
đến Mai Tuyết Tình, thường bị kích động không bình tĩnh. Cho nên, hắn mới nói
ra, để Hàn Thanh hỗ trợ, giúp hắn cân nhắc.
Cho dù, ý kiến Hàn Thanh, hắn không tiếp thu, nhưng ít nhất,
có thể làm cho hắn hiểu rõ trong lòng cần phải làm gì.
“Thần đồng ý!” Hàn Thanh không cần nghĩ ngợi, thốt ra.
Hai người nam nhân nhìn nhau cười, trong lòng cùng hiểu rõ.
Trong chuyện này, ý kiến hai người đại nam nhân, thật kỳ lạ
không hẹn mà cùng một ý.
Bọn họ đều sợ, người yêu của mình lần nữa mất tích!
Đem Hồ nước lấp lại, thì mọi chuyện đều xong xuôi hết!
Vì vậy, khai thông kênh rạch, đem nước từ trong hồ dẫn vào
các con sông đào bảo vệ thành. Tìm con suối, dùng đá tảng ngăn chặn dòng chảy
lại không cho chảy vào hồ.
Công trình tiến triển, thần kỳ thần tốc.
Một tháng sau, cái hồ biến mất, nơi đó chỉ còn lại một mảnh
đất bằng phẳng, trên đó trồng đầy các loại hoa cỏ đủ mọi màu sắc hòa cùng các
cây cối xanh um tươi tốt.