Phi Tử Của Ca Ca

Chương 22: Chương 22




Mai Tuyết Tình phát hiện Hạng Ngạo Thiên mục quang sáng quắc nhìn mình, nàng không ngừng nháy mắt với các tiểu cô nương, ý bảo các nàng nói rằng không biết, càng nói nhiều càng sai, càng chi tiết, càng nói, sơ hở sẽ lộ ra càng nhiều.

Các tiểu cô nương rất giỏi xem sắc mặt mà đoán ý, thấy công chúa ám chỉ, âm thanh líu ra líu ríu của các nàng đột nhiên dừng hẳn.

Hạng Ngạo Thiên không thể không bội phục, tiểu nữ nhân đối với việc thu phục lòng người rất có giỏi, nếu không, những hạ nhân này như thế nào như thế thông minh thuận hiểu chuyện đây!

Trên đùi truyền đến một trận co giật đau đớn, làm Mai Tuyết Tình không khỏi kinh hô lên tiếng: “Ai nha…”

“Công chúa, người làm sao vậy?” các tiểu cô nương rất khẩn trương, có phải hay không chính mình nói hơi nhiều, làm cho công chúa mất hứng rồi? Thật đúng là rất cao hứng rồi, không nhịn được mà!

Mai Tuyết Tình phát hiện nàng các như hiểu như không, vội an ủi nói: “Không can hệ đến các ngươi, chân ta …” Nàng chỉ chỉ tay vào tấm mềm bông dưới chân.

Tiểu Đào bước về phía trước, nhẹ nhàng vén tấm chăn lên, thấy hai chân công chúa bị vải trắng quấn quanh, không khỏi hai mắt đẫm lệ lưng tròng đứng lên, “Công chúa, đây là làm sao vậy?”

“Không cẩn thận rồi, dù sao, không có gì đáng ngại!”

Mai Tuyết Tình phát hiện hài tử này đặc biệt mẫn cảm cùng tự ti, phát sinh chuyện gì sai cũng trước tiên tự mình nhận lãnh trách nhiệm, sau này, phải bồi dưỡng làm cho các nàng tự tin lên. Đây là trách nhiệm của riêng mình, muốn dũng cảm gánh chịu, bất luận hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng. Không phải trách nhiệm của mình, không thể tự mình đứng ra nhận lãnh, hãy để những người phạm sai lầm nhận lãnh, không trốn tránh trách nhiệm. Tin tưởng, vô luận vốn là cổ đại hay là hiện đại, đều là động lực sự tồn tại của con người.

Mai Tuyết Tình quyết định phải trợ giúp các tiểu cô nương tạo sự tự tin.

“Tốt lắm, công chúa quyết định lưu các ngươi lại, các ngươi có thể an tâm hầu hạ nàng rồi, an tâm mà quay về tẩm cung, bảo Liên nhi tới đây! Lui ra đi!” Hạng Ngạo Thiên khẩu khí uy nghiêm, không được phép người khác thường nghị.

“Tâu vâng!” các tiểu cô nương lưu luyến nhìn công chúa.

Mai Tuyết Tình mỉm cười với các nàng biểu hiện sự hiểu ý, các nàng cũng an tâm từ từ lùi lại, chậm rãi rời khỏi Ngự thư phòng.

Hạng Ngạo Thiên ngồi xuống tràng kỷ, thâm ý hỏi: “Hạ nhân đều nói, thích bộ dáng ngươi bây giờ! Có thật là là ngươi không?”

Mai Tuyết Tình chột dạ đứng lên, gần đây, Hạng Ngạo Thiên trong lời nói với nàng dường như luôn mang chút gì dò xét, có chút gì tâm sự, nội tâm liền không yên, cảm thấy bất an.

Sống hơn hai mươi năm, chưa từng làm qua việc gì trái lương tâm, lần này không thể giải thích tại sao lại xuyên qua đến nơi này, làm cho nàng không thể không giả mạo làm muội muội của hoàng đế, hưởng thụ vinh hoa phú quý, thật sự là tình thế nào cũng không tránh khỏi, chỉ mong lão Thiên có thể nhìn thấy, hiểu được tình thế khó xử của nàng, nàng không phải cố ý. Nàng thật sự không thích bước vào cánh cửa thâm cung thâm sâu như biển, chỉ muốn sống như một kẻ qua đường không ai biết đến

“Trí nhớ ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên không nhớ rõ trước đây mình ra sao, nhưng mà, ta vẫn thích mình của ngày trước hơn !” cái nàng công chúa thật mất tích kia nhanh lên một chút trở về đi! Công chúa thật trở về, công chúa giả mới có thể thoát thân ở đây!

“Nếu như, ta nói, ta cũng thích bộ dáng bây giờ của ngươi?” Hạng Ngạo Thiên nâng khuôn mặt Mai Tuyết Tình lên, làm cho nàng nhìn thẳng chính mình. Hắn ngay cả hoàng huynh cũng không nói, trực tiếp gọi chính mình là ta.

Mai Tuyết Tình bị ép ngẩng đầu lên nhìn kỹ, Hạng Ngạo Thiên đôi mắt đen sâu thẳm không lường được, trong con ngươi lấp lánh nước, lóe lên tia sáng sâu kín, làm cho người ta có một loại nghĩ muốn đắm chìm trong ánh mắt hắn chìm vào giấc ngủ khát vọng.

Cũng nhân tiện nhìn thẳng vào mắt hắn, Mai Tuyết Tình cũng nhân tiện lớn mật đánh giá hắn, “Ngươi vốn là hoàng đế, đương nhiên muốn thế nào được thếđó, ý muốn của ngươi chính là hạ nhân cùng thần tử đều phải tuân theo các quy tắc của ngươi, ta không giống vậy, ta là muội muội của ngươi, là người cùng chung huyết thống với ngươi, muội muội ruột thịt!” Mai Tuyết Tình trả lời lại một cách mỉa mai. Cũng chính là đồ giả mạo rồi, cứ yên tâm thoải mái giả mạo đi, nói cách khác, cứ tiếp tục che dấu sự nhầm lẫn này.

Ngạo Sương vốn là vĩnh viễn không biết dùng loại khẩu khí này nói chuyệncùng hắn, vốn dĩ là ca ca của nàng.

Hai người ánh mắt nhìn xuyên qua không khí, giao nhau giữa không trung.

Một người đang chờ đợi, chờ đợi lời thú nhận của nàng, hắn cam đoan, chỉ cần nàng không phải đến phá vỡ triều đình, sau khi nói ra lời nói thật, hắn ngay cả một sợi tóc của nàng cũng sẽ không làm tổn hại.

Một người quật cường chăm chú nhìn lại hắn, một bộ dáng oai phong lẫm liệt không chỗ nào có chút sợ hãi, trong đôi mắt trong suốt của nàng nhìn không ra có một tia giảo hoạt cùng tâm kế, ngược lại, vốn là đôi mắt trong sáng, trong tận đáy mắt phảng phất có ánh sáng trong suốt long lanh sinh động.

Chờ đợi, chờ đợi, lặng im, lặng im, chỉ nghe mỗi hơi thở đều đều của hai người.

“Công chúa?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Liên nhi.

Thế giằng co trong im lặng của hai người bị phá vỡ rồi.

“Vào đi!” Hạng Ngạo Thiên trong giọng nói pha lẫn một loại tâm tình không cách nào nói ra được.

Hạng Ngạo Thiên cẩn thận đắp lại ngay ngắn tấm chăn trên đùi Mai Tuyết Tình, nhìn nàng một cái thật sâu, đứng dậy cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài.

“Công chúa cuộc sống hàng ngày do ngươi chăm sóc, buổi tối, công chúa nhân tiện ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi quay về Vô t âm cung không cần lo!”

“Tâu vâng!” Hoàng thượng như thế nào có vẻ rất tức giận? Liên nhi khó hiểu.

“Rầm...” một tiếng, cửa bị đóng lại, Hạng Ngạo Thiên rời khỏi Ngự thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.