Phi Tử Của Ca Ca

Chương 31: Chương 31






Hai người trở lại ngự thư phòng, Hàn Thanh thấy công chúa xa xa thư thái đến, vội vàng cúi đầu, hắn cũng không nghĩ muốn gây sự chú ý cho Mai Tuyết Tình, vừa lại làm cho nàng mang ra làm trò cười.

“Muội muội, để ca ca khải một khúc nhạc cho muội nghe nhé!” Hạng Ngạo Thiên rất chủ động, các phi tử của hắn cũng chưa từng được thưởng thức qua khúc nhạc do chính hoàng đế tự mình hiến khúc đãi ngộ.

“Hay quá!” Mai Tuyết Tình trở lại ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần chăm chú lắng nghe.

Không ngờ tới nam nhân cũng sẽ đánh đàn, xét cho cùng đó lại là một vị hoàng đế ngôi cao chín bệ. Chuyện này nếu trở lại thế kỷ 21, có thể khoe khoang cùng đám bạn thân của nàng khiến cho đám bạn phát cáu vì ghen tị.

Từ cổ cầm vang lên những âm thanh du dương, lúc uyển chuyển, lúc trầm thấp, lúc khoan thai, lúc thì cao vút, trước mắt Mai Tuyết Tình, khi thì hiện lên lam thiên bạch vân, khi thì hiện lên non xanh nước biếc, hàng loạt các cảnh sắc không ngừng biến hóa trước mắt. Thật là giai điệu du dương thánh thót, liên miên bất tận!

Đột nhiên, tiếng đàn dồn dập hẳn lên.

Mai Tuyết Tình cảm thấy có một chút bất an.

Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập.

Mai Tuyết Tình mặc dù không đánh đàn, nhưng, khả năng cảm nhận âm nhạc của nàng rất tốt.

“Ca…” Mai Tuyết Tình bất an gọi Hạng Ngạo Thiên một tiếng.

“Uh? Làm sao vậy?” Hạng Ngạo Thiên dừng lại.

“Ca… , có phải ngươi không hài lòng việc ta chưa được phép, đã tự ý xông vào tẩm cung của ngươi chứng kiến sự tình hay không, mà giờ lại nảy sinh tức giận?

“Như thế nào lại nói như vậy? Ngươi sao lại có ý nghĩ như vậy?” Hạng Ngạo Thiên không hiểu, tiểu nữ nhân lại nghĩ tới chuyện không vui vừa nãy rồi, trên mặt có vẻ sợ hãi.

“Ta… Ta từ trong tiếng đàn của ngươi nghe được sự phẫn nộ, còn giống như có… Còn có một loại sát khí…” Mai Tuyết Tình trong lòng có chút nổi giận, mặc kệ hắn là cái gì, mặc kệ hắn có phải là hoàng đế hay không, phải nói cho ra lẽ, có chết cũng muốn chết một cách rõ ràng, cũng cho hắn biết, chính mình đã cảm nhận được dụng ý của hắn rồi.

Hạng Ngạo Thiên mỉm cười, để lộ hai hàm răng trắng.

“Muội muội sau khi mất trí nhớ, mặc dù không đánh đàn rồi, nhưng đối với âm nhạc, khả năng lĩnh ngộ vẫn còn rất cao “

“Ngươi xem…” Hạng Ngạo Thiên giơ tay lên, chỉ ra ngoài hướng cửa sổ.

Theo hướng tay của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình nhìn ra ngoài cửa sổ ngó lên cây đại thụ.

Trên một nhánh xòe ra của cây đại thụ có một tổ chim nhỏ, bên dưới có một con rắn lục xanh biếc đang bò uốn lượn tiến dần về phía tổ chim.

Trong tổ chim nhỏ, vài con chim non đáng thương đang chờ chim mẹ mang thức ăn về, như cảm giác được nguy hiểm sắp đến, líu ríu kêu lên.

“Ca… Nhanh đi cứu những chú chim non đó đi…” Trách không được vừa rồi nàng cảm nhận được sát khí, nguyên lai, Hạng Ngạo Thiên thấy được con độc xà kia.

“Cứu lần này, nhưng lần sau chúng nó nhất định không thoát được!”

“Mặc kệ, ca… nhanh lên…” Mai Tuyết Tình nóng nảy.

Hạng Ngạo Thiên không chút hoang mang, từ trong cái đĩa trên bàn cầm lấy một mảnh dưa chuột, dùng hai ngón tay kẹp lấy, thoáng dùng một chút lực, miếng dưa chuột nhân tiện theo hướng cửa sổ bay ra ngoài, không chệch đi một chút nào, vừa khéo ghim ngay chính giữa mình độc xà bảy tấc. Độc xà co giật lên vài cái, sau đó liền rơi xuống.

Mai Tuyết Tình trong lòng khẩn trương giờ mới bình tĩnh lại.

Hạng Ngạo Thiên đối với Mai Tuyết Tình từng bước càng hiểu rõ. Tiểu nữ nhân này sẽ không đánh đàn, nhưng lại đối với âm nhạc có khả năng lĩnh ngộ độc đáo. Sau này, có thể dạy nàng học đàn, lại có cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp xúc với nàng rồi.

Tiểu nữ nhân trước mắt rốt cuộc vốn là từ nơi nào tới?

Nàng có thể chỉ vì cung nữ rơi nước mắt, lại vì các nàng ấy tất cả đều lưu giữ lại. Nàng có thể vì tánh mạng an toàn của hạ nhân, không tiếc đắc tội với Nghi phi. Nàng có thể vì cứu những chú chim non chưa biết bay, đã mở miệng cầu hắn trợ giúp.

Nàng mạnh mẽ, nàng thông minh, nàng thiện lương, nàng còn có bao nhiêu là những đức tính tốt đẹp khác khiến cho người khác thích thú và say đắm?

“Ca… Ta có thể đi… Ta nghĩ ta nên quay về Vô tâm cung!” Đã ở Ngự thư phòng cũng bảy ngày rồi, nói như thế nào, cũng không phải là tẩm cung của chính mình, nên cũng không thấy thuận tiện và thoải mái.

“Được rồi, bây giờ mới buổi sáng, ở lại dùng hết bữa tối rồi trở về!” Hạng Ngạo Thiên không hề giữ lại, hai người trong lòng cũng có một chút xấu hổ, mọi việc cần bàn bạc kỹ hơn.

Sau khi dùng bữa trưa xong, hai người bắt đầu tùy tiện trò chuyện.

Mai Tuyết Tình cảm giác được, cái tên hoàng đế này cũng không như vẻ mặt của hắn, lạnh như băng vậy, hai người trò chuyện rất hợp ý.

Một nam nhân rất chăm chú lắng nghe.

Hầu hết thời gian, hắn cũng không nói lời nào, chỉ là lắng nghe Mai Tuyết Tình miệng lưỡi lưu loát nói.

Hắn lẳng lặng quan sát từng cử chỉ của tiểu nữ nhân bên cạnh, mỗi một vẻ mặt, mỗi một cử động.

Xem nàng cũng không giống như một người có tâm kế, mưu mô xảo quyệt, người có tâm kế vốn sẽ không thao thao bất tuyệt nói không ngừng. Nếu là một người có tâm cơ thâm trầm, thì phải hiểu được đạo lý càng nói nhiều thì càng sai nhiều.

Tiểu nữ nhân trước mắt, trên người nhất định có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết, vô luận như thế nào, đều phải làm rõ ràng chân tướng.

Vậy thì, phải nghĩ ra một số phương pháp khác, bằng cách nào đó lấy được sự tín nhiệm của tiểu nữ nhân này, có như vậy thì mọi chuyện đều dễ dáng làm dáng tỏ

Hạng Ngạo Thiên trong lòng hình thành ý định.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Mai Tuyết Tình vẫn không quên mục đích cuối cùng của mình, nàng giả bộ vô tình nói đến: “Ca, gia cảnh của tiểu Cửu thật sự rất đáng thương hả! Có nhiều con như vậy, có đứa chết vì bệnh tật, có đứa bị chết đuối, làm cho người ta cảm tháy rất đau lòng !”

Hạng Ngạo Thiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của nàng.

“Nếu, có một loại dược, có thể phòng ngừa thụ thai được, phát cho các nữ nhân đã lập gia đình thì tốt rồi! Các nàng nếu như không muốn sinh nhiều, có thể uống thuốc để phòng ngừa trước đã, như vậy mà nói, người lớn cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng sẽ giảm bớt rất nhiều những hài tử vô tội bị nịch tử mà chết, như thế thật tốt hả!” Mai Tuyết Tình dùng ánh mắt len lén liếc nhìn Hạng Ngạo Thiên, phát hiện hắn đang trầm tư suy nghĩ, liền thừa dịp sốt sắng nói tiếp: “Nếu quốc gia miễn phí cung cấp thuốc cho các nàng, như vậy rất tốt rồi!”

Mai Tuyết Tình cũng hiểu được đạo lý, công cao chấn chủ không phải chuyện tốt, cho nên, nàng không trực tiếp đưa ra ý kiến, đề nghị Hạng Ngạo Thiên phải làm như thế nào như thế nào, như vậy mà nói, sẽ làm cho hoàng đế thân ở trên cao quyền năng tột bực, sẽ cảm giác như chính mình không có năng lực, mất hết mặt mũi.

Cho nên, nàng như là tán dóc, đem ý nghĩ của mình đơn giản nói ra, thân là hoàng đế, chỉ cần biết lắng nghe lời người khác nói, chỉ cần những gì tốt cho quốc gia, tốt cho bá tánh đưa ra những biện pháp đúng đắn, không có một đế vương nào không chấp nhận.

Đây đều là những kinh nghiệm Mai Tuyết Tình có được khi còn tại chức ở nơi làm việc.

Nghĩ lúc đầu, khi nàng mới vừa đi làm, không hề biết trời cao đất rộng, không hề sợ hãi, rất năng động, năng nổ trong mọi công việc, việc làm không ít, nhưng lại không được cấp trên coi trọng, sau này mới hiểu được, chính mình đã bộc lộ tài năng, khiến cho cấp trên sợ nàng cướp đi vinh quang của hắn, kẻ dưới tay nếu một khi đạt tới tình trạng công cao hơn chủ, thì không có một cấp trên nào cảm thấy thoải mái.

Đặc biệt đối với hoàng đế, càng nhạy cảm hơn với vấn đề này.

Hạng Ngạo Thiên không có trả lời, tiếp tục trầm tư suy nghĩ, ngón tay hơi cong cong, nhịp nhịp lên án thư.

Quá tốt rồi! Mai Tuyết Tình vừa nhìn, đoán ngay được Hạng Ngạo Thiên dường như cảm thấy rất hứng thú với lời của nàng. Điềm lành báo trước! Mai Tuyết Tình cũng không lên tiếng nữa, lẳng lặng ngồi kế bên Hạng Ngạo Thiên.

Bên ngoài Ngự thư phòng, truyền đến tiếng bước chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.