Phi Tử Của Ca Ca

Chương 74: Chương 74






Đêm qua mọi chuyện giống như dòng suối tuôn trào hết thảy trong đầu. Hắn đi, không hề lưu lại đôi câu vài lời, vị trí bên người đã trở nên lạnh ngắt từ hồi nào. Trong phòng không còn lưu lại bất cứ dấu vết gì chứng tỏ là hắn đã tới.Phảng phất, giống nhưchưa từng xuất hiện qua.

Trong tay lạnh lạnh, xòe bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt ra, ở trong bàn tay là một miếng ngọc bội trong suốt hình dáng kỳ lạ. Hắn từng nói qua cái gì? Nói gì có việc xảy ra cầm thứ này là được? Hắn cho rằng hắn là ai vậy, hắn là hoàng đế sao? Tên nam nhân này thật tự cho hắn là đúng sao!

Ngạo Mai đem miếng ngọc bội cất dấu đi, khẽ thở dài nhẹ nhõm. Đi cũng tốt. Khỏi phải khiến cho nàng cả ngày sống trong tâm trạng lo lắng đề phòng, gạt tỷ tỷ, gạt Liên nhi, bản thân nàng cũng đã sớm trở thành một kẻ đại lừa gạt rồi.

Thế nhưng, hắn đi, cũng nên nói với nàng một tiếng chứ! Như thế nào có thể cứ như vậy lặng lẽ rời đi rồi!

Rửa mặt xong, ăn qua loa điểm tâm, vội vàng đến tiền viện, trợ giúp trông coi việc buôn bán. Vừa đưa mắt nhìn Liên nhi đã phát hiện thấy có vấn đề rồi, thừa dịp lúc trong cửa hàng không có ai, Liên nhi tiến tới tiếp cận, hỏi thăm Ngạo Mai lúc này đang ngồi xem qua các trương mục.

“Aaa, nhị chưởng quỹ, trên cổ ngài như thế nào lại ứ đọng nhiều vết bầm xanh như vậy?“

Một câu nói, làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Ngạo Mai.Ngạo Mai cây bút đang cầm trong tay “Ba” một tiếng rơi xuống trên mặt đất. Cây bút nọ cứ lọc cọc lạch cạch lăn dài về hướng cửa.

Ngạo Mai thoáng chốc gương mặt đỏ bừng, vội khom lưng nhặt bút, nhưng cây bút bị đánh rơi lăn dài đến trước cửa đã được Mai Tuyết Tình nhặt lên. Ngạo Mai khom lưng trong nháy mắt, Mai Tuyết Tình cũng phát hiện trên cổ nàng ứ đọng những vết bầm xanh.

Cái loại ứ đọng vết bầm xanh này, Mai Tuyết Tình vốn hết sức hiểu rõ nhưng có điều là…!

Hơn một tháng trước, Hạng Ngạo Thiên đã từng ở trên khắp thân thể nàng gây ra! Đưa tay để lên trên cổ Ngạo Mai, nhẹ sờ qua một chút, xác định không phải dính đồ vật gì khác, Mai Tuyết Tình mỉm cười. Nụ cười có chút mập mờ. Hù dọa Ngạo Mai sợ đến cả người tóc gáy cũng dựng đứng hẳn lên, người cũng nổi cả gai ốc.

Cũng may Mai Tuyết Tình cái gì cũng không hề hỏi qua, chỉ là, cười cười lắc đầu, lầm bầm lầu bầu đi vào, “Đây là Ngạo Mai, bằng không ta thật sự còn hoài nghi…“

Vừa nói, loáng một cái người đã tiến vào hậu viện ẩn mất dáng, chưa ai ở phía sau nghe được nàng đã nói qua cái gì.

oooooooooooo

Ngoài thành, trong một ngôi miếu cũ kỷ đổ nát.

“Hồi bẩm bang chủ, tên hoàng đế đêm hôm qua đích thân đưa tiễn vị đại chưởng quỹ của Vô ưu bố trang trở về!“

“Nghe thấy bọn họ nói cái gì rồi sao?” Một nam tử tuổi hơn ba mươi hỏi.

“Cách quá xa, không nghe được rõ ràng!“

“Tiếp tục dò xét rồi báo lại!” Bang chủ công đạo.

Hạng Ngạo Thiên, đối với ngươi ta không làm gì được nữa rồi, vậy thì ta sẽ xuống tay từ những người thân cận của ngươi, ta cũng muốn ngươi biết, mất đi người thân cận cảm thụ của ngươi sẽ như thế nào!

oooooooooooo

Buổi tối, theo sự gợi ý của Mai Tuyết Tình, Liên nhi và đám người Tiểu Thanh làm một bữa cơm thịnh soạn, chúc mừng cửa hàng khai trương được hai tháng.

Mọi người đều cao hứng bàn bạc về thu hoạch trong hai tháng này, trong lời nói đều bộc lộ vẻ hưng phấn. Triển vọng tương lai, mọi người cũng tin tưởng tăng gấp bội.

Nói không rõ tại sao, Mai Tuyết Tình chính là cảm giác không có gì hứng thú.

Nhìn mọi người ăn uống ngon lành, nhưng bản thân nàng lại như thế nào cũng ăn không vô chút nào.

“Đại chưởng quỹ, người cũng ăn qua một chút món cá này đi, đây là món sở trường của Liên tiểu nhị, chúng ta phải tâng bốc mãi nàng ấy mới trổ tài đấy, người ăn nhiều một chút đi, bằng không, sau này, nàng ấy sẽ không làm cho chúng ta ăn nữa đâu!“

Ngạo Mai gắp một miếng cá để vào trong chén Mai Tuyết Tình.

“Được rồi!” Vì không muốn làm mọi người mất hứng, Mai Tuyết Tình gấp miếng cá lên đưa vào trong miệng.

“Ọe…” Mai Tuyết Tình vội đứng lên, chạy hướng ra ngoài cửa, “Ọe…Ọe…” Toàn bộ những gì vừa mới ăn xong, tất cả đều nôn ọe cả ra.

“Làm sao vậy?” Tất cả mọi người đều chạy ra.

“Đại chưởng quỹ, người ăn phải món gì có mùi vị khác thường rồi sao?“

Liên nhi vốn là người khẩn trương nhất, chỉ sợ mọi người nói nàng làm ra thức ăn không thể ăn.

“Không phải, có thể là gần đây mệt mỏi, luôn không có khẩu vị!“

Mai Tuyết Tình một lần nữa trở lại vị trí ngồi xuống, cùng mọi người tiếp tục ăn uống.

“Đại chưởng quỹ, người sau này phải nghỉ ngơi nhiều một chút đi, trong hai tháng này, chúng ta cũng học được không ít điều, kinh nghiệm cũng tích lũy được rất nhiều, cho nên, sau này người có thể nghỉ ngơi nhiều rồi!“

Liên nhi hết sức đau lòng, thương yêu công chúa, bởi vì công chúa đối với các nàng lúc nào cũng tốt, chưa bao giờ xem các nàng là hạ nhân mà đối đãi.

Mặc dù, cũng thường xuyên phê bình bọn họ, nhưng mà, như vậy cũng đều là vì muốn tốt cho các nàng, cái loại phê bình này giống như là tỷ tỷ đối với muội muội giáo huấn qua, tuyệt nhiên không ra tay đánh các nàng!

“Đúng vậy, đại chưởng quỹ, ngày mai người trở về nhà xem qua đại phu một chút đi! Thân thể trọng yếu hả! Để cho đại phu bắt mạch, kê vài thang thuốc bổ điều dưỡng sức khỏe cũng tốt!“

Ngạo Mai cũng khuyên Mai Tuyết Tình.

“Được rồi!“

Mai Tuyết Tình nhân tiện thuận theo, vừa lúc mấy ngày nay nàng cũng không hồi cung rồi, để đại phu bắt mạch khám qua một chút cũng tốt, cũng thuận tiện thăm hỏi Hạng Ngạo Thiên, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Ngày hôm sau, nán lại trong cửa hàng một lúc, trở lại trong cung đã vốn là giữa trưa.

Hạng Ngạo Thiên cùng các tần phi các đang cùng nhau dùng trung thiện (bữa trưa).

Mai Tuyết Tình có chút ngạc nhiên, hôm nay, hắn như thế nào lại có hứng thú như vậy cùng các phi tử dùng thiện?

Đi vào trong sảnh, Lưu công công an bài Mai Tuyết Tình ngồi xuống kế bên cạnh Hạng Ngạo Thiên.

“Muội muội, gần đây có phải hay không lại mệt rồi? Sắc mặt không tốt lắm!“

Hạng Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào hình dáng trước mắt.

“Quả thật có chút không khỏe, muội hôm nay trở về, chính là muốn mời ngự y bắt mạch!“

Mai Tuyết Tình nhìn Hạng Ngạo Thiên khẽ cười đáp, cho một ánh nhìn trấn an để làm cho hắn yên tâm.

“Công chúa muội muội bất tất tự làm khổ mình? Trong cung cuộc sống thoải mái ngươi không hưởng thụ, hết lần này tới lần khác chạy ra ngoài cung bôn ba chịu khổ, người khác nếu biết, còn tưởng rằng Hoàng thượng nuôi không nổi ngươi nữa đấy!“

Nghi phi mở miệng mỉa mai không hề dấu diếm.

Yến tước yên tri hồng hộc chi chí? *

(Chú thích: * Yến: chim én. Tước: chim sẻ. An: làm sao? Tri: biết. Hồng hộc: chim hồng và chim hộc, hai loại chim rất khỏe, bay cao và xa. Chí: chí khí.

Câu trên có nghĩa là: Chim én và chim sẻ làm sao biết được cái chí khí của chim hồng và chim hộc.

Ý nói: Kẻ tiểu nhân làm sao biết được chí khí của người quân tử anh hùng.)

Mai Tuyết Tình trong lòng hừ nhẹ một tiếng!

“Nghi phi nương nương, bổn công chúa xuất cung vốn không có ai biết, nếu như có người khác biết, ta nghĩ vậy cũng là từ trong miệng các vị ngồi đây truyền ra thôi!“

Mai Tuyết Tình đưa mắt lướt nhìn qua các phi tần một cái.

“Huống hồ, bổn công chúa xuất cung, cũng không hề giống trống khua chiêng tuyên truyền ra ta là công chúa, cho nên mới nói, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến uy nghi Hoàng thượng, càng chưa nói tới, Hoàng thượng nuôi hay không nuôi nổi ta!“

Từ sau khi Hạng Ngạo Thiên biết thân phận thực sự của Mai Tuyết Tình, nàng cũng không còn giả bộ ra bộ dáng nhu thuận mềm mại như một chú chim nhỏ nép vào người chờ che chở nữa, bản tính nhanh nhẹn quật cường không chút nào chần chờ sẵn sàng triển lộ ra, nàng tận dụng khả năng đem bản thân thực sự của chính mình biểu lộ ra ngoài.

Ở triều đại này sống không được vui vẻ rồi, nếu lại phải ủy khuất chính mình giả bộ một bộ dáng đáng thương, nàng cảm giác có lỗi với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.