Phi Tử Của Ca Ca

Chương 82: Chương 82






Ngày kế, dưới sự trợ giúp của đại tẩu cho thuê phòng, mướn được một tiểu nữ hài nhi mười hai tuổi, tên gọi là Tiểu Hoa. Tiểu nữ hài tử này thật thông minh lanh lợi, Mai Tuyết Tình rất thích nàng.

Hạng Ngạo Thiên sau khi căn dặn kỹ càng mọi chuyện, mới rời khỏi trở lại kinh thành.

oOoOoOo

Trong một ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Một hán tử cao lớn vạm vỡ chạy vào.

“Bẩm báo bang chủ, hoàng đế đã trở lại kinh thành, còn đại chưởng quỹ của Vô Ưu bố trang thì ở lại một ngôi trạch viện.” Đại hán có chút do dự.

“Tiếp tục nói đi!“

Được nam nhân gọi là bang chủ cổ võ hắn tiếp tục nói hết.

“Đại chưởng quỹ kia… đại chưởng quỹ kia hình như là một nữ nhân!“

“Cái gì?“

Bang chủ vội đứng lên, lưỡng lự một lúc: “Như vậy thật có chút khó khăn rồi, ta chưa từng nghĩ qua dùng một nữ nhân uy hiếp người khác rồi!“

“Đi, ta tự thân xuất mã đi xem một chút!“

oOoOoOo

Mai Tuyết Tình ở trong trạch viện.

Ngày mùa thu khí hậu trong lành, dưới ánh dương ấm áp làm cho Mai Tuyết Tình mơ màng buồn ngủ. Cuối cùng, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ vẫy gọi, nàng giữa trưa ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, nàng liền mang theo Tiểu Hoa ra thôn trang, đến thôn quê tản bộ.

Bạch điêu ở trên không bay lượng lòng vòng.

Ngẫu nhiên phát lên vài tiếng kêu vang dội, làm cho chốn vắng vẻ thanh tĩnh nơi thôn trang vào ngày mùa thu bỗng chốc trở nên biến ảo khôn lường, mang đến một chút màu sắc sinh động.

Vài nam tử cưỡi ngựa hướng về phía Mai Tuyết Tình tới gần.

Một con ngựa phi đến trước người Mai Tuyết Tình, một cánh tay rắn chắc vươn ra, tức thì cướp lấy nàng mang lên lưng ngựa.

“Tiểu Hoa, chạy mau…“

Mai Tuyết Tình tưởng đối thủ làm ăn của nàng trong kinh thành tìm đến gây phiền toái.

Cũng may, vài tên nam tử cũng không có ý làm khó Tiểu Hoa, Tiểu Hoa thất tha thất thểu chạy về thôn trang.

Bạch điêu trên không trung kêu to lên một tiếng thê lương, lúc thì nó lao xuống, đập cánh mổ vào mặt người kỵ mã, khi thì lượn vòng, kêu to đau thương.

“Bang chủ, con chim to này rất tốt, đại ca mấy người bắt được nướng ăn!” Một gã nam tử nói.

“Tùy tiện, bắt được, sẽ tùy theo ý các ngươi!” Bang chủ bất động thanh sắc.

Mai Tuyết Tình nghe ra một ít manh mối, những người này gọi người cướp lấy mình là bang chủ.

Có thể thấy được, bọn họ vốn dĩ không giống như là đối thủ cạnh tranh với mình, hẳn là một bang phái nào đó trên giang hồ.

Lại có người nào lớn mật như thế đây?

“Các ngươi là ai? Ta cùng các ngươi trước nay vô oán vô cừu, các ngươi bắt ta làm cái gì?“

Mai Tuyết Tình cố gắng trấn tỉnh lại bản thân.

“Ngươi cùng ta không có thù oán, nhưng mà, tên hoàng đế họ Hạng kia lại cùng ta có mối thù bất cộng đái thiên! Ta muốn cho hắn biết, mất đi người thân sẽ có tư vị như thế nào.“

Vừa nhắc đến mối thù không đội trời chung, lòng ngực bang chủ phập phồng bất định, “Ngươi chỉ là con sơn dương thế tội mà thôi, cũng lạ thật, tên hoàng đế kia rõ ràng không thích nữ nhân, như thế nào lại ẩn dấu nữ nhân?“

Như là hỏi Mai Tuyết Tình, hoặc như là tự mình lẩm bẩm.

“Đường đường nam tử hán, vậy mà dùng thủ đoạn lấy nữ nhân yếu đuối uy hiếp người khác, ngươi thắng cũng không oai phong gì!” Mai Tuyết Tình vận dụng công tâm chiến thuật.

“Ta đã sớm không là cái gì đường đường nam tử hán rồi, ta bây giờ vốn là một tiểu nhân! Một tiểu nhân hèn hạ!” Nam nhân mặc dù là nói cho Mai Tuyết Tình nghe, nhưng trên thực tế, cũng là khiến cho bản thân mình thừa nhận, hắn chính là một tiểu nhân!

Trên đường đi tới, Mai Tuyết Tình cố gắng từ trong miệng nam nhân lần thêm một ít manh mối, đến cuối cùng, cũng chỉ là biết, hắn cùng với Hạng Ngạo Thiên có mối thù bất cộng đái thiên!

Thù bất cộng đái thiên? (thù không đội trời chung)

Cái gì có thể là cừu bất cộng đái thiên?

Thù giết cha!

Thù giết cha bất cộng đái thiên!

Hạng Ngạo Thiên như thế nào có thể tùy tiện giết người?

Từ lúc nàng biết hắn đến nay, hắn xem như cũng là một vị minh quân a!

Xem ra mình vốn là dữ nhiều lành ít rồi!

Mai Tuyết Tình như con sơn dương đang đợi làm thịt, chật vật bị nam nhân kia giữ không cho nhúc nhích trên lưng ngựa.

Bụng bị đè đau đớn, làm cho Mai Tuyết Tình phản kháng lại, “Ngươi để cho ta ngồi xuống! Ta sắp bị đè tắt thở rồi! Các ngươi có thể nào đối đãi với nữ nhân như vậy chứ?“

“Ngươi sớm muộn gì cũng bị tắt thở thôi, sớm chết sớm giải thoát rồi!“

Nam nhân không có ý nới lỏng ra.

Đáng lẽ, Mai Tuyết Tình có ý tính nói cho hắn biết thực tế là nàng đang mang thai, hy vọng có thể nhận được sự đồng tình của hắn, nhưng bây giờ xem ra, hắn nhất định là muốn đưa nàng vào chỗ chết, nói ra, e rằng hoàn toàn ngược lại.

Đến trước một ngôi miếu hoang cũ nát, ngựa ngừng lại.

Nam nhân giương cao tay ném một cái, Mai Tuyết Tình tức thì ngã nhào xuống trên mặt đất.

Bụng đau đớn làm cho nàng nhíu mày lại, trong tiềm thức, nàng vuốt ve bụng mình, hi vọng lão thiên có thể trợ giúp nàng.

“Bang chủ, chúng ta lúc nào khởi hành?“

Một nam nhân xin chỉ thị.

“Chỉnh đốn ngựa, cho cỏ khô tốt nhất, sau một giờ nữa sẽ xuất phát! Đêm dài lắm mộng, nơi này không thể ở lâu!” Bang chủ nói chắc như đinh đóng cột.

Trong trạch viện của Mai Tuyết Tình, khung cảnh có chút khác thường.

Hạng Ngạo Thiên dẫn theo Ngạo Mai, Liên nhi, Khai thái y cùng Lưu công công đều đứng đó chờ.

Hàn Thanh dẫn theo hơn mười thị vệ y phục dân thường, đứng gác ở ngoài sân.

Hạng Ngạo Thiên dáng vẻ hạnh phúc, chờ Mai Tuyết Tình trở về, có chuyện tốt muốn nói cho mọi người biết.

Tất cả mọi người cùng chờ đợi.

Không biết là chuyện gì, lại làm cho hoàng đế cao hứng như thế!

Lưu công công lại càng khó hiểu hơn, khi hoàng đế tức vị, cũng không thấy qua hắn hưng phấn như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho hoàng đế cao hứng như vậy? Mọi người trông ngóng chờ đợi.

Tiểu Hoa nhỏ lảo đảo chạy trở về.

“Bất hảo rồi… Bất hảo rồi… Tỷ tỷ bị người ta bắt đi rồi…“

“Cái gì…” Hạng Ngạo Thiên giật nảy mình vội tiến về phía Tiểu Hoa.

“Ở nơi nào? Dẫn ta đi…“

Người đã đi ra ngoài sân, xoay người nhảy lên ngựa.

Sau đó đội ngũ mười mấy thị vệ theo sát, trong chớp mắt đã đi tới nơi Mai Tuyết Tình bị cướp đi.

“Đi về hướng nào?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Tiển Hoa.

“Về hướng kia kìa…” Tiểu Hoa lấy tay chỉ chỉ.

Tiểu Hoa cùng Mai Tuyết Tình quen thuộc, quan hệ cũng rất hòa hợp, thế nhưng, đối với Hạng Ngạo Thiên trước sau vẫn có một loại cảm giác sợ hãi như vậy, bề ngoài lạnh lùng, khí thế vương giả, làm cho Tiểu Hoa có một loại cảm giác áp bách.

Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Hạng Ngạo Thiên mặt mày nhăn nhó, sợ đến phát khóc thành tiếng.

“Ngươi trở về đi!“

Nhìn thấy Tiểu Hoa bộ dáng khóc lóc sướt mướt, Hạng Ngạo Thiên trong lòng liền có chút rối loạn, hắn quay đầu đối với đám người Hàn Thanh ra lệnh: “Đi, chúng ta tiếp tục truy theo!“

Đội mã mười mấy người nhanh như điện chớp lao nhanh về hướng Tiểu Hoa chỉ đuổi theo. Tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên đinh tai nhức óc, phá tan sự yên tĩnh nơi thôn trang nhỏ mang đến bầu không khí khẩn trương.

Vó ngựa không dừng bước phi nhanh về phía trước, vó ngựa qua vùng nào nơi đó bụi mờ vung lên đầy trời, đất vàng tung bay mờ mịt che chặn cả ánh dương chói lọi.

Mặt đất chấn động, khắp cả bầu trời bụi đất mờ mịt thật lâu sau vẫn không có cách nào tản đi được.

“Hu…” Tại một lối rẽ, Hạng Ngạo Thiên ghìm cương ngựa dừng lại.

Một lộ khẩu, chia làm ba con đường, phân biệt kéo dài hướng ra ba hướng khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.