“Muội muội, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi chốc lát sẽ trở về!“
Ra roi thúc ngựa, hắn nhanh đuổi theo. Loáng thoáng, sau khi Ngạo Mai nghe được có người đuổi theo phía sau. Người đi đường rất thưa thớt, vùng ngoại ô đồng nội hoang vu, làm cho Ngạo Mai khẩn trương hẳn lên. Người phía sau vốn là đang làm gì?
Bản thân là nữ giả nam trang, cũng không mang vật phẩm gì quý trọng, hắn truy đuổi theo mình làm gì? Dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, Ngạo Mai chỉ hy vọng có một người đi đường xuất hiện.
Bằng không, ở nơi này phía trước không thôn phía sau không khách điếm, gặp phải kẻ xấu, nàng thật sự không biết phải làm sao bây giờ!
Mỗi lần, đến đông trang đường đi cũng không xa, hôm nay đột nhiên trở nên dài dằng dặc. Phía sau ngựa đuổi theo càng lúc càng gần, Ngạo Mai không thể không lần nữa kẹp chặt bụng ngựa, hy vọng con ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Con ngựa phảng phất như cũng cảm giác được sự bất an của chủ nhân, cước bộ càng thêm nhanh lao về phía trước.
Đột nhiên, móng trước của ngựa dẫm vào một cái hố nhỏ trên đường, ngựa mất đà lảo đảo.
Cỡi ngựa cũng không tinh luyện Ngạo Mai không hề phòng bị lăn ngã từ trên lưng ngựa xuống.
“Cẩn thận…“
Trần Nhất Kiếm từ trên lưng ngựa thả người nhảy lên, ôm lấy Ngạo Mai, hai người theo sườn dốc ven đường lăn xuống. Cuối cùng, trên một mặt băng lạnh lẽo, hai người ngừng lại.
Trần Nhất Kiếm nằm ở trên mặt băng, đem Ngạo Mai ôm vào trong lòng, để nàng nằm ở trên người mình, sợ nàng bị một chút thương tổn.
“Quả thật là nàng!“
Trần Nhất Kiếm mỉm cười trong mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ.
“Là ngươi…“
Ngạo Mai cũng nhìn rõ người đang ôm mình, quá tốt, không phải kẻ xấu, trong lòng khẩn trương cũng trầm tĩnh lại.
“Ngươi như thế nào ở chỗ này?“
Hai người đều đồng thanh hỏi.
Trần Nhất Kiếm cười cười, “Xem ra, chúng ta đúng là tâm tư liên thông!“
Ngạo Mai đỏ mặt, nghĩ muốn giãy dụa đứng lên, “Cám ơn ngươi, Trần công tử.“
Trần Nhất Kiếm không có ý buông tay.
“Sao lại mới hai tháng không tới, liền đã quên ta, ta là nam nhân tương lai của nàng!“
Đỡ lấy đầu của Ngạo Mai ngã về phía sau, Trần Nhất Kiếm say sưa hôn lên môi nàng.
Người này sao lại như vậy?
Hắn nghĩ muốn như thế nào thì cứ như thế ấy mà làm, cũng không thèm trưng cầu qua ý kiến của mình một chút! Nhìn vẻ mặt vô hại tươi cười của hắn, còn tưởng rằng hắn là một người hiền hòa nữa chứ!
Không nghĩ tới khuôn mặt tươi cười là giả, hắn cũng bá đạo như vậy, cũng giống như hoàng huynh của mình chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau! Nhẹ nhàng cắn hắn một cái xem như là giáo huấn hắn, nói cách khác, cắn qua đầu lưỡi của hắn một chút!
Trần Nhất Kiếm rốt cục cười ra tiếng…
“Tiểu nữ nhân của ta như thế nào tính tình lại mạnh mẽ như vậy? Xem ra cũng không tệ, sau này, ta còn phải dạy nàng đạo lý xuất giá tòng phu rồi!“
“Đừng đắc ý!“
Ngạo Mai trừng mắt, mặc dù mình cũng thích hắn, nhưng mà, hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn. Phụ mẫu đều đã qua đời, còn có hoàng huynh, hoàng huynh không gật đầu, nàng cũng sẽ không giá đi!
Huống chi, còn không biết tình huống cụ thể của hắn, như thế nào có thể tùy tiện đàm hôn luận giá !
“Buông ta ra, Trần công tử, ta còn có việc phải đi làm!“
Ngạo Mai tiếp tục giãy dụa.
Trần Nhất Kiếm ôm nàng ngồi dậy, làm cho nàng ngồi ở trên đùi mình, “Được, để tóc xõa xuống, nói cho ta biết, nàng muốn đi đâu?“
Đưa lên một tay, trợ giúp nàng buông xõa mái tóc xuống.
“Ta… Ta muốn đi thu thập một ít hàng hóa!“
Ngạo Mai nói dối.
“Ngươi tới đây làm cái gì?“
Ngạo Mai hỏi ngược lại hắn.
“Ta cũng đến làm một việc, lần trước vẫn còn chưa xong!“
Trần Nhất Kiếm trợ giúp nàng đem khăn trùm đầu đội lên, trùm kín mái tóc đen mượt của nàng.
“Trần công tử, ta xem ngươi không giống như là người xấu, hy vọng ngươi đừng gây ra chuyện lại trốn đông trốn tây! Ta cảm thấy như vậy thật làm tổn hại thân phận của ngươi!” Ngạo Mai nhìn Trần Nhất Kiếm liếc mắt một cái, “Nam tử hán đại trượng phu, có dũng khí làm thì phải gánh vác!“
“Nàng là lo lắng an nguy của ta sao? Hay là đang cảnh báo ta?“
Trần Nhất Kiếm vừa lại lộ ra dáng tươi cười vô tội, “Bất luận là nguyên nhân gì, đều nói rõ nàng bắt đầu quan tâm ta, để ý đến ta rồi! Ta thật cao hứng!“
Ngạo Mai đứng dậy, vỗ vỗ đất bám trên người, “Ta phải đi!“
“Nàng chừng nào thì trở về?“
Trần Nhất Kiếm có chút thất vọng, “Một mình xuất môn không an toàn, nàng phải mang theo tùy tùng chứ!“
“Thói quen rồi!” Ngạo Mai cười một cái.
Một mình đi ra thật nhiều lần, nếu không gặp gỡ ngươi, vẫn vốn là rất an toàn!
“Ta… Không nhất định, ngắn thì mười ngày, tám ngày, lâu là một tháng!” Ngạo Mai cũng bắt đầu học cách nói dối rồi.
Nhưng nàng không hy vọng Trần Nhất Kiếm lại trong đêm khuya lẻn vào phòng của nàng, nếu để cho những người khác biết được, nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Ca… Ca…“
Trần Nhất Nhu thanh âm càng ngày càng gần.
Đưa tay ôm Ngạo Mai vào trong lòng, bắt đầu hôn lên môi nàng từ biệt.
“Lần trước đề cập đến chuyện lấy nàng cũng không phải chỉ tùy tiện nói ra, ta còn có rất nhiều chuyện không chuẩn bị tốt! Lần này đến, cũng là cố ý nói cho nàng biết một tiếng.“
Hung hăng cắn vào cần cổ trắng ngần của Ngạo Mai một cái, “Ta sẽ còn đến tìm nàng nữa!“
“Ca… Ca…” Trần Nhất Nhu thanh âm mỗi lúc tiến gần hơn.
“Ở chỗ này!“
Trần Nhất Kiếm cùng Ngạo Mai một trước một sau đi lên đường lớn.
“Ca, ngươi làm sao vậy?“
Nhìn thấy hoàng huynh quay đầu ngựa lại, Trần Nhất Nhu lo lắng, cũng đuổi theo trở lại.
“Hả… Gặp lại một người bằng hữu, tùy tiện hàn huyên vài câu!“
Trần Nhất Kiếm che dấu nói.
Ngạo Mai hướng về phía hai người huynh muội Trần Nhất Kiếm ôm quyền một cái, xoay người lên ngựa, giơ roi đi.