Ánh trăng nhu hòa chiếu vào trong phượng loan điện, chiếu
vào hai người ôm nhau trên giường. Không, nói chính xác là mỗ đứa ngốc ngây ngô
cười ôm chặt mỗ nữ. Ngược lại với đứa ngốc trong lúc ngủ mơ ngây ngô cười,
trong lúc ngủ mơ Tô Lệ Nhã đôi mi thanh tú trói chặt, cái trán toát mồ hồi, giống
như đang gặp ác mộng đáng sợ.
“Hạo Thừa –” Tô Lệ Nhã quát to một tiếng, mở đôi mắt tràn đầy
hoảng sợ ra. Vốn hẳn là ngồi bật dậy, bởi vì bên cạnh người nào đó hai tay hai
chân bò lên mà không thể nhúc nhích. Quay đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ ngây ngô
cười ở bên cạnh, sợ hãi trong mắt dần tan biến, thay thế cho nhu tình. Bàn tay
mềm vừa nhấc, vô hạn nhu tình vuốt ve gương mặt ngây ngô cười. Trong nhu tìnhlại
mang theo thản nhiên u sầu. Hắn hiện tại, đã muốn không phải cái kia quả quyết,
kiêu ngạo mà lại sủng ái của nàng Hạo Thừa. Hắn hiện tại càng giống AKim toàn
tâm ỷ lại vào nàng. Mấy ngày nay, hắn từ từ khôi phục trí nhớ. Hắn bắt đầu nhớ
rõ một ít chuyện lúc bọn họ ở thôn Tô Gia. Đối với tên, hắn cũng kiên trì bắt
nàng gọi hắn A Kim. Bởi vì, trong nhận thức của hắn, hắn là A Nhã là của A Kim.
Đối với sự kiên trì này, nàng cũng chỉ có thể thuận theo. Dù sao, nếu gọi hắn Hạo
Thừa, lòng của nàng sẽ ẩn ẩn đau. Tên này nhắc nhở chính mình đã mất đi một nam
nhân mình yêu. Trước kia nghĩ đến chính mình yêu A Kim hơn Hạo Thừa, nhưng che
dấu dưới đáy lòng nồng đậm thất vọng làm cho nàng biết Hạo Thừa ở trong lòng
chính mình địa vị đã vượt qua A Kim. Trước kia đối với Hạo Thừa, trong lòng của
nàng thường xuyên sẽ hiện ra tươi cười ngây ngô quen thuộc, hiện tại đối với
gương mặt ngây ngô này, ngược lại hiện ra gương mặt tuấn mỹ mang theo sủng ái của
Hạo Thừa. Con người thật là động vật mâu thuẫn a! Khi nàng phát hiện chính mình
càng hy vọng nhìn thấy gương mặt hết mực sủng ái chính mình, thì nó cũng đã biến
mất.
“Ha ha, A Nhã –” Bên cạnh mỗ đứa ngốc nhắm mắt ngây ngô cười.
Rõ ràng đang trong mộng đẹp.
Thu hồi vẻ u sầu, nhìn gương mặt ngây ngô cười, trong lòng
nàng mãnh liệt xuất hiện vui mừng. Hiện tại A Kim cũng đã không phải là A Kim
trước kia. Năng lực lý giải của hắn tốt hơn rất nhiều, giống như một bọt biển mới,
toàn bộ hấp thu tri thức mới. Vì có thể trong nửa tháng, làm cho A Kim hiểu được
cách trở thành quân vương, nàng phái người bí mật mời Thượng Quan Hành tới,
cùng ông giải thích tình huống hiện tại của A Kim, để Thượng Quan Hành đảm đương chức vị lão sự cho
A Ki. Dù sao so với chính mình chỉ có trình độ trung học, thì Thượng Quan Hành
từng là Trạng Nguyên càng có thể đem A Kim dạy tốt. May mà, năng lực lý giải của
hắn phi phàm, ngắn ngủn vài ngày, đã nhận biết không ít chữ. Thượng Quan Hành
cười cùng chính mình cam đoan lấy tiến độ hiện tại trước ngày tế thiên, A Kim
tuyệt đối có thể tự mình đọc thiên văn tế thiên. Nhưng thật ra nàng vẫn có chút
lo lắng. Hiện tại A Kim quá mức đơn thuần, nếu bộ dạng này đi ra ngoài, khẳng định
sẽ bị mấy lão hồ li phát hiện hắn đã biến thành ngốc tử, lại càng đừng nói là
Long Kình Lệ. Nhưng yêu cầu một đứa ngốc đơn thuần giả dạng thành thục, trang bị
thâm trầm thật sự là có chút không thực tế.
Bỗng nhiên đứa ngốc bên cạnh mở mắt ra, đối với nàng ngây
ngô cười :“A Nhã, ta thích ngươi nhất.” Sau đó, lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Tô Lệ Nhã chấn động toàn thân, bởi vì câu nói quen thuộc
trong trí nhớ, làm tầm mắt nàng mơ hồ. Hắn là A Kim, là A Kim đơn thuần ỷ lại
vào nàng, thích nàng nhất. Cho dù hắn hiện tại mất đi rất nhiều phần ký ức về
hai người bọn họ. Nhìn ngây ngô cười quen thuộc, nàng cảm thấy vẫn nên chờ, chờ
A Kim hiểu thêm nhiều chuyện, mới dạy hắn cách ngụy trang thành Hạo Thừa! Thu hồi
suy nghĩ, nàng tựa đầu vào trong ngực ấm áp, nghe tiếng tim đập hữu lực mà ổn định,
nặng nề lâm vào mộng đẹp.
…………………………………………………………………………………………………………………………………….
Sau giữa trưa ánh mặt trời chiếu vào trong đinh viện phượng
loan điện. Giờ phút này trong phượng loan có vẻ lạnh lẽo. Cung điện to như vậy
chỉ có vài cung nữ thái giám, người khác đều không có. Đây là Tô Lệ Nhã và Thượng
Quan Hành sợ tình huống hiện tại của A Kim sẽ bị người pháp hiện ra ngoài, đồng
thời Thượng Quan Hành phái hộ vệ của mình, canh giữ ở ngoài điện, nghiêm cấm hạ
nhân tiếp cận.
Bởi vì mang thai, trở nên lười biếng, lại muốn phơi nắng làm
cho Tô Lệ Nhã nằm trên ghế dài. Giờ phút này đang híp nửa mắt, bàn tay mềm đặt ở trên bụng của mình, cảm thụ được chuyển động của
thai nhi.
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, mở mắt ra, chỉ thấy đưa
lưng về phía ánh mặt trời tươi cười ngây ngô xuất hiện ở trước mắt:“A Nhã……”
Tiếng cười như thế, làm nàng biết A Kim nhất định có chuyện
gì muốn nói với mình. Tầm mắt dừng ở hai tay che dấu phía sau hắn, nàng đứng dậy
nói:“A Kim, có chuyện gì a?”
A Kim giống như hiến vật quý, theo sau lưng lấy ra một bức họa.
Tô Lệ Nhã vốn tầm mắt có lệ dừng trên bức họa. Đây là nàng
sao? Ý cười như vậy, mang theo vô hạn nhu tình
thật là nàng sao?
“A Nhã, này rất giống ngươi đi! Hành tướng cũng nói ta vẽ vô
cùng giống.” Giờ phút này A Kim giống như
đứa nhỏ làm được việc tốt chờ đợi người lớn khen ngợi..
“Ừm, vô cùng giống.” Nhìn chính mình trong bức họa, nàng
không chút keo kiệt thưởng cho hắn. Đây là chính mình trong mắt A Kim sao? Nhu
tình và xinh đẹp như thế. Từng nghe nói trên đời này chỉ có ảnh hình người là
khó vẽ nhất. Bởi vì họa sĩ cần phải có linh cảm. Chỉ bức họa có hồn, người
trong bức họa mới có hình tượng và có thể giống như đúc. Này thuyết minh khi A
Kim vẽ chân dung của chính mình, nhất định là trút xuống tất cả tình cảm của hắn
đối với mình. Khả năng hắn hiện tại còn không biết cái gì gọi là yêu, nhưng hắn
lại dùng hành động biểu đạt đối tình cảm của mình, thể hiện tình yêu của mình.
Đủ, thật sự đủ. Cho dù hắn mất đi trí nhớ,
vẫn nhớ rõ chính mình, nhớ rõ tình yêu đối với mình, như vậy thật sự đủ.
Bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú tiến sát tới làm Tô Lệ Nhã
không thể không thu hồi suy nghĩ. Nhìn hai mắt nhắm chặt, gương mặt tuấn mỹ
phóng đại, nàng trong lúc nhất thời quên hô hấp.
Chờ đợi thật lâu, nhưng không thấy nàng thưởng cho A Kim mở
mắt ra, chỉ vào bạc môi khêu gợi của mình nói:“A Nhã, thưởng cho, thưởng cho.”
Rặng mây đỏ bay lên trên mặt Tô Lệ Nhã. Nàng làm sao không
biết thưởng cho trong miệng A Kim là có ý tứ gì? Nàng phát hiện gần đây A Kim dần
dần nhớ tới nhiều điểm khi bọn họ ở chung.
A Kim thấy Tô Lệ Nhã chậm chạp không có động tĩnh, không
khách khí duỗi bàn tay to ra, đem nàng ngăn tiến vào trong lòng, bạc môi chuẩn
xác hạ xuống. Dựa theo bản năng, đầu lưỡi thừa dịp nàng đang bất ngờ mà nhếch
miệng chui vào, trêu chọc hương thơm trong miệng nàng.
Bởi vì kích tình mà không tự giác thả lỏng tay đang cầm bức
họa, bức họa chậm rãi bay xuống. Lúc này, một trận gió thổi tới, thổi bay bức họa
đi, theo gió bay múa giữa không trung.
Rốt cục, Tô Lệ Nhã chịu không nổi tình trạng thiếu dưỡng, vỗ
mạnh vào ngực A Kim.
A Kim cực vì luyến tiếc.
Nàng vô lực dựa vào trong ngực A Kim thở hào hển.
Lúc này, vật màu trắng ở giữa không trung khiến cho nàng chú
ý. Tầm mắt dừng trên tay trống không. Nàng nhất thời hiểu được vật bay trong
không trung là cái gì. Nàng lo lắng nắm lấy áo hắn, nói:“A Kim, bức họa bị thổi
đi rồi.”
A Kim cũng ngẩng đầu nhìn trên không, thấy bức họa đã bay tới
trên ngọn cây cao nhất trong đình viện, sau đó dừng ở đỉnh cành, hắn không có một
tia do dự lập tức hướng đại thụ bước nhanh đên. Tranh này hắn không thể bỏ. Hắn
còn tính lúc nào cũng mang theo bên người, để khi đi học, không thể nhìn thấy A
Nhã thì lấy ra xem.
Đứng ở dưới cây đại thụ, A Kim giống hài đồng vén vạt áo cấp
tốc leo lên. Giờ phút này Tô Lệ Nhã cũng chạy tới dưới tàng cây, mắt mang lo lắng
nhìn thân ảnh đã gần khuất sau tán cây. Vốn nàng muốn nói với hắn tranh này có
thể không cần, muốn hắn đi xuống. Nhưng nhìn đã A Kim rất nhanh đã leo đến ngọn
cây, nàng chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống. Nàng sợ chính mình lên tiếng, sẽ
làm hắn phân tâm.
Bàn tay to duỗi ra, rốt cục bắt được bức họa. A Kim hưng phấn
giơ tay lên cáo, đối với Tô Lệ Nhã ở phía dưới reo lên:“A Nhã, ta lấy được, lấy
được.”
Tô Lệ Nhã nhìn tươi cười hồn nhiên mà thỏa mãn, cũng nở nụ
cười theo. Nhưng tươi cười cũng không có liên tục bao lâu, đã bị cành cây dưới
chân A Kim xuất hiện rạn nứt làm cho hoảng sợ, vội vàng lên tiếng nói:“A Kim, cẩn
thận dưới chân.”
A Kim còn không có nghe rõ, thì cành cây đã bị gãy, người hắn
cũng cấp tốc tơi xuống.
“A — A Kim –” Nhìn thấy một màn này Tô Lệ Nhã không chịu khống
chế hô to. Nàng rõ ràng biết A Kim mới vừa rồi đứng trên độ cao it nhất năm,
sáu thước. khoảng cách cao như thế, A Kim ngã xuống, nhất định xảy ra chuyện.
Giờ phút này sợ hãi lan tràn trong lòng nàng, chỉ có thể làm cho nàng lớn tiếng
khóc lên. Nghe được tiếng la Lâm Tư cũng từ xa xa rất nhanh chạy tới.
Kỳ tích trong một khắc đã xuất hiện, A Kim hướng mặt đất
đánh ra một chưởng, nương chưởng phong tìm được điểm chống đỡ, sau đó xoay người
một cái, vững vàng dừng trên mặt đất. Chờ đứng vững, A Kim chỉ ngây ngốc ngẩng
đầu nhìn nơi mới vừa rồi rơi xuống, sau đó ngây ngô cười đi tới bên cạnh Tô Lệ
Nhã luôn bị kinh hách, nói:“A Nhã, ta biết bay nha!”
“Ba –” Trả lời hắn là bàn tay Tô Lệ Nhã phẫn nộ.
A Kim chỉ ngây ngốc vuốt gương mặt hiện rõ năm dấu tay, vốn ủy
khuất muốn khóc, nhưng khi tầm mắt tiếp xúc với nước mắt trên mặt nàng, tay
chân lập tức luống cuống, ôm lấy nàng nói:“A Nhã, ngươi làm sao vậy? Làm sao
đau!”
Tô Lệ Nhã không khách khí dùng sức cúi người trong ngực hắn,
nức nở nói:“Đứa ngốc, ngươi làm ta sợ. Ngươi làm ta sợ. Về sau không cho phép
lên cao như vậy.”
“Ừm!” Giờ phút này A Kim đã bị Tô Lệ Nhã làm cho hoảng loạn.
Chỉ hy vọng nàng có thể ngừng khóc.
“Không cho phép làm cho chính mình lâm vào nguy hiểm.”
“Ừm.”
“Không cho phép lại làm ta sợ.”
“Cam đoan sẽ không.”
…………………………….
Theo nàng từng bước từng bước yêu cầu được khẳng định đáp lại,
lòng của nàng bắt đầu dần dần yên ổn. Ngẩng đầu, nhìn đến trên gương mặt tuấn mỹ
vẫn còn in năm dấu tay của nàng, không khỏi hối hận mới vừa rồi dùng sức. Bàn
tay mềm vừa nhấc, vuốt mặt hắn nói:“Đau không?”
“Không đau.” Hắn tuy rằng bởi vì đau đớn mà hơi hơi nhếch miệng,
khẩu thị tâm phi trả lời:“Chỉ cần A Nhã không khóc, có thể đánh tiếp.”
Nhìn A Kim cho dù đau đớn cũng ẩn nhẫn, chỉ vì muốn nàng
không khóc, nàng có thể nào không rung độgn. Đứa ngốc, hắn thật là đứa ngốc.
Vươn tay lên, kéo mặt hắn xuống, mềm nhẹ hôn lên nơi in dấu tay.
A Kim ngây ngô cười vuốt mặt mình, đưa bên mặt khác không có
dấu tay qua, nói:“A Nhã, bên này bên này cũng muốn.”
Tô Lệ Nhã thấy thế cũng rộng rãi ngẩng đầu in lên nụ hôn.
A Kim giống như không biết cái gì gọi là đủ, ngay sau đó lập
tức đem bạc môi đưa đến trước mắt nàng, rất vô sỉ chỉ vào môi, nói:“A Nhã, nơi
này, nơi này.”
Vì mỗ đứa ngốc không biết chừng mực mà hắc tuyến bắt đầu rơi
xuống.
Lâm Tư nhìn thấy một màn này trong lòng cũng nở nụ cười, tiến
lên giải cứu mỗ đứa ngốc:“Hoàng Thượng, vừa rồi Hành tướng tới tìm ngài?”
A Kim thu hồi khuôn mặt tuấn tú chờ đợi, bởi vì nghe được
hai chữ Hành tướng mà khuôn mặt đều nhăn cùng một chỗ. Hiện tại hắn thực không
muốn rời khỏi A Nhã, nhưng tính tình Hành tướng mà bộc phát, thật đáng sợ nga!
Cân nhấc kỹ lưỡng, A Kim luyến tiếc đem bạc môi rất nhanh in lên chu môi khát vọng,
sau đó cáo biệt nói:“A Nhã, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Tô Lệ Nhã bởi vì A Kim trước mặt người khác làm hành động lớn
mật mà khuôn mặt đỏ ửng lên. A Kim cũng quá qđáng. Lâm Tư đang ở chỗ này, cư
nhiên hôn nàng.
Lâm Tư thấy thế, biết da mặt Tô Lệ Nhã mỏng, khẳng định sẽ
không được tự nhiên, liền dời đi đề tài nói:“Nương nương, vừa rồi Hoàng Thượng
từ trên cây ngã xuống, sau đó mượn khinh công mới có thể không có việc gì . Bởi
vậy, Hoàng Thượng còn giữ lại công phu vốn có, chính là bị quên. Mới vừa rồi bởi
vì tình huống khẩn cấp nên không tự giác sử dụng.”
Tô Lệ Nhã tâm tư cũng bị vấn đề này này làm cho lâm vào suy
nghĩ. Quả thật, vừa rồi bởi vì võ công phi phàm của A Kim cứu hắn. Bằng không,
từ độ cao như vậy rơi xuống, làm sao có thể lông tóc vô thương? Nếu biết A Kim
còn giữ lại công phu, cũng có thể làm cho hắn nhớ lại. Dù sao, này triều đình
có rất nhiều nhân muốn mạng của hắn, hắn khôi phục võ công, có thể dưới tình huống
khẩn cấp tự bảo vệ mình. Nghĩ thông suốt điểm này, nàng xoay người nói:“Tiểu
Tư, ngươi đi tìm Chu Phong lại đây.”
Lâm Tư vừa nghe, tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, gật đầu rời
đi.
A Kim về sau chương trình học càng nặng. Đương nhiên, cổ
nhân học võ coi trọng canh giờ, hơn phân nửa đều chọn vào lúc sáng tinh mơ. Mà
Tô Lệ Nhã hiện đại dưỡng thành thói quen ngủ trễ. Mỗ đứa ngốc vì cùng mỗ nữ ở
trên giường ôm nhau lâu hơn một chút, tự nhiên là không chịu, Tô Lệ Nhã vì làm
cho đứa ngốc ngoan ngoãn học công phu. Không tiếc lấy thân mình làm phần thưởng,
mới có thể làm cho mỗ đứa ngốc mỗi ngày sáng sớm đi học công phu.
Vốn A Kim đã có một thân công phu cao thâm, chẳng qua hiện tại
bởi vì bị thương mà quên, Chu Phong cũng là một cao thủ, rất nhanh giúp hắn có
thể linh hoạt nắm giữ và sử dụng công phu vốn có. Nhưng công phu bên trong, hắn
thích nhất chính là khinh công. Dùng khinh công, hắn có thể lập tức đến bên cạnh
A Nhã. Như vậy tiết kiệm được thời gian nghỉ ngơi, hắn có thể ở cạnh A Nhã nhiều
hơn. Do đó trong phượng loan điện, thường xuyên có thể nhìn thấy thân ảnh cấp tốc
chạy như bay qua lại.