Trong nhà Tô Lệ Nhã khắp nơi đầy sắc đỏ dấu hiệu của việc hỉ
sự. Tô Lệ Nhã nhìn bộ hỉ phục Tam tẩu mượn dùm người trong thôn cho nàng, nội
tâm vô cùng cảm khái: Không thể tưởng tượng được nàng hai mươi tuổi đã lập gia
đình, cho dù lần lập gia đình này chỉ là vì quyền lợi trước mắt. nhưng vô luận
là muốn hay không nàng cũng phải lập gia đình. Nàng ở thế kỉ hai mươi mốt từng
đánh nát biết bao nhiêu trái tim của nam nhân, chỉ vì nàng muốn gã cho một
lãocông thật suất cón phải là một lão
công giàu có. Tuy rằng A Kim cũng rất tuấn tú, hơn nữa còn suất quá đáng, nhưng
nàng đối với hắn chỉ có cảm giác giống đệ đệ, quan trọng nhất là hắn lại không
có tiền.
Lúc này, Tam tẩu nét mặt nhu hòa tiến vào nói: “A Nhã, ngươi
thế nào còn chưa mặc xong y phục?” Tam tẩu chú ý tới đôi mắt buồn bực không vui
của nàng, đặt tay lên vai nàng khuyên giải, an ủi nói: “A Nhã, tuy rằng A Kim
là đứa ngốc, nhưng đối với ngươi rất tốt. Chúng ta cho hắn cái này cái nọ, hắn
đều cho ngươi trước tiên. A Nhã, nữ nhân a, có thể gã cho một nam nhân hết lòng
vì mình thì quả không sai.”
“Đối nga. Bằng diện mạo của ngươi có thể tìm được nam nhân
như A Kim cũng đã muốn cảm tạ trời đất.” Bỗng nhiên trên mặt Trương tẩu xuất hiện
ghen tị, châm chọc nói.
“Nga. A Kim có ngốc thì tướng mạo cũng như Phan An, chính là
mỗi ngày mở mắt ra xem cũng thấy đáng giá.” Tô Lệ nhã không khách khí châm chọc
lại.
“Ngươi – ngươi – ngươi.” Trương tẩu rõ ràng bị nói kích,
liên tục nói ba từ ngươi, rồi phất tay áo bỏ đi.
Tô Lệ Nhã hướng thân ảnh giận dữ rời đi làm mặt quỷ: Hừ,
cùng ta đấu, tu thêm ba kiếp đi!
Lúc này, Tô Lệ Nhã mới chú ý tới Tam tẩu bên cạnh, mặt ửng đỏ,
nhẹ giọng nói: “Tam tẩu làm ngươi chê cười.”
Trương tẩu thông cảm cười nói: “Tốt lắm. Tân lang sẽ đến
ngay, chúng ta nên nhanh chút.”
Tô Lệ Nhã bất đắc dĩ gật đầu.
Một nơi khác, trong nhà trưởng thôn, mọi người có ép buộc
như thế nào A Kim chết cũng không chịu mặc quần áo.
Người thứ nhất cầm hỉ phục trên tay cầu xin: “A Kim, ngươi
đem y phục mặc vào đi!”
A Kim một bộ dạng thề chết không sống, cự tuyệt nói: “Không,
ta không mặc, ta không mặc. Ta muốn gặp A Nhã, ta muốn gặp A Nhã. Các ngươi là
người xấu, người xấu a. Không cho ta gặp A Nhã.”
Người thứ hai giải thích đã muốn khàn giọng, mở miệng nói:
“Tân lang cùng tân nương trước khi thành thân không được gặp mặt. Như vậy là điềm
xấu.”
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ. Ta chỉ muốn gặp A Nhã, ta chỉ muốn gặp
A Nhã.”
Đại Mao đến nhà trưởng thôn vừa vặn nhìn thấy một màn trước
mắt. Vốn hắn tính đến tặng cho lão đại một lễ vật thần bí, nhưng nếu tình hình
cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ mặt trời lặn xuống núi hôn lễ vẫn chưa hoàn thành.
Hắn không thể không tiến lên nói: “Hai vị đại ca, hãy để ta khuyên A Kim đi.
Các người trước uống miếng nước đi.”
Hai nam nhân phụ giúp bị A Kim ép buộc đã muốn kiệt sức vội
vàng gật đầu, đem củ khoai lang bỏng này quăng cho Đại Mau, bỏ chạy ly khai.
A Kim vừa thấy Đại Mao, vội vàng tiến lên ủy khuất nói: “Đại
Mao, bọn họ xấu lắm. Đem ta nhốt ở đây, không cho ta về nhà gặp A Nhã. Ta không
gặp A Nhã đã gần một ngày rồi, ta rất muốn gặp A Nhã a!”
Một ngày?! Đại Mao có điểm không chịu nổi trợn mắt. Hắn cầm
lấy hỉ phục mới vừa rồi hai nam phó kia đưa nói: “Lão đại, chỉ cần ngươi mặc y
phục này, lặp tức ngươi có thể nhìn thấy A Nhã. Hơn nữa về sau có thể cùng nàng
vĩnh viễn chung một chỗ.”
“Thực?!” A Kim hai mắt lóe sáng.
“Ân. Ta cam đoan.” Đại Mao vỗ ngực nói.
A Kim lặp tức tiếp nhận quần áo, rất nhanh mặc vào. Bởi tốc
độ quá nhanh nên quần áo có phần loạn xạ. Đại Mao không thể không tiến lên hỗ
trợ.
Cố gắng chừng một khắc sau (15′), A Kim đem hỉ phục mặc
xong.
Đại Mao trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm thân ảnh A Kim nửa
ngày, hơi giật mình toát ra một câu: “Lão đại, ngươi thật sự rất tuấn tú.”
A Kim mặc kệ người khác khen ngợi. Việc hắn muốn làm nhất hiện
tại chính là về nhà gặp A Nhã. Hắn lôi kéo tay Đại Mao hướng ra cửa, nhưng bị Đại
Mao nhanh chóng kéo về.
Đại Mao cười nói: “Lão đại, yên tâm. Ta cam đoan đêm nay
ngươi có thể nhìn thấy nàng. Lão đại, ta có phần lễ vật tặng ngươi.” Nói xong,
Đại Mao thần bí lấy trong tay áo ra một quyển sách đưa cho A Kim.
A Kim nghi hoặc nhận lấy sách, hỏi: “Đại Mao, đây là cái gì
a?”
Đại Mao cười ái muội nói: “Đây là sách ‘Tính phúc’ (sách nói
về chuyện nam nữ xxoo ấy ==’). Nhớ rõ, buổi tối nhất định phải xem nga!”
Lúc này, giọng bà mối xa xa truyền đến. Đại Mao nhanh chóng
nhét quyển sách vào trong lòng A Kim, rồi nói: “Lão đại, ngươi chỉ cần ngoan
ngoãn nghe lời bọn họ nói, là có thể nhìn thấy A Nhã của ngươi.” Đại công cáo
thành, Đại Mao liền trốn đi.
A Kim nhớ kỹ chỉ cần nghe lời, có thể nhìn thấy A Nhã, liền
ngoan ngoãn mặc cho bà mối bài bố, cởi con ngựa gầy duy nhất trong thôn. Tuy hắn
thực nghi hoặc rõ ràng có thể đi lộ gần về nhà, không nên đi đường vòng mới có
thể về nhà. Nhưng có thể về nhà mới là quan trọng nhất. Kỳ thật đây là tập tục
lấy vợ của thôn. Vốn là tân lang đem tân nương nghênh đón về nhà, nhưng bởi vì
bọn họ sống chung, nên chiếu theo tục lệ phải đi một vòng thôn mới về nhà.
Trải qua một ngày chật vật, hoàn thành hai bộ khúc thành
thân – đá cửa kiệu, bái đường, A Kim rốt cuộc trở về nhà, đứng trong phòng A
Nhã. Nhìn thấy hỉ phục màu đỏ của A Nhã, A Kim không biết vì sao lại cảm thấy
khẩn trương lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Trong đầu hắn quanh quẫn những câu chúc
mừng của dân thôn. Bọn họ nói hắn cưới A Nhã. Ha ha, hắn cưới A Nhã. Hắn có thể
cùng A Nhã vĩnh viễn một chỗ. Ha ha.