Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Chương 20: Chương 20




Tô Lệ Nhã nguyên bản đang trầm tĩnh trong mộng đẹp, bởi vì bị A Kim ôm chặt, ở trong mộng thấy mình bị một con mãng xà quấn quanh thân. Cái loại ghê tởm này, cảm thấy hít thở không thông, làm nàng liều mạng vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi mãng xà này. Đương nhiên, động tác trong mộng cũng biểu diễn ở hiện tại.

A Kim thấy người trong lòng chuyển động tưởng nàng tỉnh lại, vội vàng buông đôi môi đỏ mọng ra. Hắn cúi đầu phát hiện thấy hai mắt nàng vẫn nhắm, mới yên tâm thở ra một hơi. Nhưng, hắn thả lỏng không được bao lâu. Ở trong mộng Tô Lệ Nhã cùng mãng xà chiến đấu kịch liệt cơ thể lại bắt đầu vặn vẹo. Lộn xộn tay chân khiêu khích A Kim bên cạnh, A Kim cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cái chân lộn xộn kia đảo qua hạ thân của hắn, hắn thở gấp một hơi, chỉ cảm thấy từng đợt dòng nước ấm tập trung đổ xuống hạ thân hắn.

Thật là khó chịu, thật là khó chịu, hạ phúc hắn trướng ra thật khó chịu. A Kim đáng thương không biết làm cách nào để giải tỏa, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại. Rột cục chịu không nỗi cái cảm giác này, hơi thở của hắn bắt đầu ngắt quãng nhỏ giọng kêu Tô Lệ Nhã đang say mộng: “A Nhã, A Nhã.”

Đã muốn bỏ chạy ra khỏi ác mộng, giấc mộng bị cắt ngang Tô Lệ Nhã mừng như nhặt được vàng, không hờn giận hỏi: “Chuyện gì?”

“A Nhã, ta thật khó chịu nga!” A Kim nức nở nói.

Tô Lệ Nhã biết nếu không giải quyết vấn đề của hắn, khẳng định là không thể ngủ, nửa ngồi dậy nói: “Khó chịu làm sao? Ta giúp ngươi nhu nhu.” [nhu = sờ ta thấy để nhu nghe có vẻ hay hơn nên để nguyên văn.]

A Kim kéo tay Tô Lệ Nhã chạm vào vật dưới khóa hạ, nói: “Nơi này rất khó chịu.”

Đây là cái gì? Xác định được dưới tay là vật gì, nàng không tự giác sờ soạng máy cái (sắc nữ =)))

“Tê~~” A Kim trợn mắt, hít sâu một hơi.

Tô Lệ Nhã rốt cuộc biết dưới tay nỗi lên cảm giác gì, nhất thời khuôn mặt tái đi, xuất ra vô ảnh cước cấp tốc đá đứa ngốc xuống giường, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm A Kim nói: “ Không được phép lên giường.”

Vốn đang chìm đắm trong cảm giác thoải mái, A Kim lại bị đá ngã ngồi trên mặt đất, lớn tiếng khóc nói: “A Nhã, phá hư, xấu quá. Biết rõ ta khổ sở, cũng không giúp ta nhu.”

Tiếng khóc ngày càng vang, chỉ sợ kinh động những nhà xung quanh. Đến lúc đó, tam cô lục bà nhiều chuyện sẽ cấp nàng hỏi tội – không tuân thủ nữ tắc. Tô Lệ Nhã khóe miệng rút gân, quát: “Câm miệng!”

A Kim nhất thời ngừng khóc, ngay cả hít thở cũng đình chỉ.

Tô Lệ Nhã nhanh chóng xuống giường, đên gần đứa ngốc dụ dỗ.

“Đứng lên đi.” Tô Lệ Nhã nâng A Kim còn đang ngồi trên mặt đất dậy.

A Kim run rẫy nói: “A Nhã, ta thật khó chịu nga, thật sự khó chịu.”

Tô Lệ Nhã dùng khóe mắt dư quang ngắm nhìn khóa hạ của A Kim, biết A Kim có phương diện xúc động. Tuy nàng thấy có điểm kỳ quái, A Kim đơn thuần như dê con làm sao có thể xúc động, nhưng nàng biết nam nhân có dục vọng, nếu không hảo giải quyết chỉ sợ sẽ để lại di chứng. Vốn nàng tính kêu A Kim đi tắm nước lạnh, nhưng bây giờ đã giữa khuya hơn nữa là mùa xuân, nếu kêu hắn đi tắm chỉ sợ sáng mai sẽ cảm mạo, đến lúc đó nàng lại phải tốn tiền mời đại phu. Vô luận như thế nào cũng không có lợi.

“A Nhã, A Nhã.” A Kim giọng nói tràn ngập nước mắt lôi kéo tay áo Tô Lệ Nhã.

“Không cần ầm ĩ, để ta suy nghĩ cẩn thận.” Tô Lệ Nhã bỏ tay A Kim ra, xoay người. lúc này, trên bàn có một vật làm này chú ý. Nàng bước nhanh đến trước bàn, cầm một trong số đồ ăn dân thôn cho bọn họ – chuối.

Tô Lệ Nhã nhìn trái chuối mặt ửng đỏ, nội tâm đang giao chiến dữ dội: Nên hay không dạy A Kim phương pháp giải tỏa này? Ở hiện đại đây cũng được coi là một loại thưởng thức, nhưng nàng là một xử nữ chưa có kinh nghiệm lại đi dạy một nam nhân loại sự tình này, nàng có chút không được tự nhiên.

“Ô ô ô, A Nhã, thật khó chịu, thật khó chịu.” A Kim rốt cuộc chịu không nỗi khóc rống lên.

Tô Lệ Nhã nắm chắt trái chuối trong tay, vẻ mặt hy sinh lẫm liệt hiên ngang đến gần A Kim.

A Kim thấy A Nhã rốt cuộc cũng để ý đến hắn, liền ngừng khóc.

Tô Lệ Nhã giơ trái chuối lên, hít sâu một hơi nói: “A Kim, ta dạy ngươi nga, ngươi xem cho tốt nga!”

A Kim nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.

Tô Lệ Nhã rất nhanh giảng dạy cho A Kim…..[tác giả: về quá trình làm giáo sư của Tô Lệ Nhã, hy vọng mọi người tự mình suy nghĩ tưởng tượng một chút.]

Sau 5 phút, Tô Lệ Nhã nghiêm giọng hỏi: “A Kim, đã hiểu chưa?”(ách…ta chả hiểu gì cả *chớp chớp mắt*)

Đúng như nàng nghĩ A Kim thẳng thắn lắc đầu.

Tô Lệ Nhã bất cứ giá nào cũng phải cho A Kim hiểu, nàng liền chỉ chỉ vật nhô lên trong khóa hạ, nói: “Chuối này đại biểu cho cái kia của ngươi. Chính ngươi đi thực hành cái phương pháp ta mới dạy ngươi. Đã hiểu chưa?”

A Kim nhìn thoáng qua trái chuối, lại nhìn qua khóa hạ của mình, gật đầu.

“Vậy ngươi hảo hảo giải quyết đi.” Bỏ lại những lời này, Tô Lệ Nhã chạy như bay.

Tô Lệ Nhã tiếp tục thu dọn những thứ lúc nãy chưa dọn xong ở phòng ngoài, thẳng đến khi bên trong đình chỉ tiếng rên rỉ.

Sau một hồi gà bay chó sủa đêm động phòng rốt cuộc cũng hạ màn (kết thúc)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.