Đêm đó Tô Lệ Nhã cáo biệt A Kim lưu luyến không rời chuyển đến đình viện Trình Lân – Thanh phong các. Thanh phong các này, nàng ở Trình phủ nửa tháng cũng chưa đi qua, bởi vì nó có hai gia đinh trông cửa, không cho đi vào. Vốn đang tính quan sát phong cảnh xung quanh một chút, đáng tiếc đêm nay không có trăng, đành phải đình chỉ ý nghĩ. Nàng đi theo gia đinh tiêu sái đến căn phòng có đèn đuốc sáng trưng. Vừa bước vào cửa, nàng có điểm thất vọng nhìn phòng ốc bày trí đơn giản. Nàng nghĩ đến tài phú của Trình gia, nơi ở của đương gia hẳn là bố trí rất khang trang huy hoàng, tài vận bức người. Không thể tưởng được, Trình Lân như thế tiết kiệm, trong đại sảnh ngay cả bình hoa đều không có, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Đều luyến tiếc hoa, tiêu chuẩn thần giữ của. Nàng liền kỳ quái lấy gia tài hàng tỉ của Trình gia, làm sao có thể so đo với nàng tám trăm lượng, nguyên lai là có nguyên nhân a!
Khi Tô Lệ Nhã đang than ngắn thở dại Trình Lân keo kiệt, Trình Lân đã muốn xuất hiện: “Uy, xấu nữ!”
Tiểu tử này lại kêu nàng là xấu nữ. Tô Lệ Nhã tươi cười giả dối nói: “Chủ tử, tên của ta là Tô Lệ Nhã, không phải kêu xấu nữ. Nếu ngươi vẫn kêu ta là xấu nữ, người ngoài nghe được còn tưởng chính ngươi cấp cho mình cái tên xấu nữ, tục danh thị nữ đâu? Người ta sẽ chê cười ngươi có biết tên thị nữ khó nghe, cũng không cấp sửa cái tên.”
Trình Lân vuốt cằm, cố tình tự hỏi: “Ân. Quả thật sẽ bị người khác chê cười. Thị nữ trước ta kêu Tiểu Thúy, thị nữ tốt nhất kêu Tiểu Hồng. Còn ngươi?” Trình Lân liếc mắt nhìn Tô Lệ Nhã trên người mặt xiêm y màu xanh, bên môi nở lên nụ cười tà ác nói: “Gọi là Tiểu Lục đi!”
Tiểu Lục?! Tô Lệ Nhã nghe được mặt biến tái đi. Nhưng nàng biết, ở cổ đại mấy nhà giàu đều thích đặt nhữ những tên quê mùa cho người hầu mình. Nàng ẩn nhẫn tức giận, cười nói: “Chủ tử, người cũng giống A Kim kêu ta là A Nhã đi. Nhớ nha!”
Giống như A Kim. Trình Lân nghe xong chỉ cảm thấy không thoải mái, cự tuyệt: “Ta không cần. Thị nữ của ta phía trước tự đều có chữ ‘Tiểu’. Như vậy đi, ta gọi ngươi là Tiểu Nhã.”
Tiểu Nhã?! Bị một cái hoành khán thụ khán đều so với chính mình nhỏ (tiểu nhân) tiểu tử kêu thành chữ nhỏ bối, Tô Lệ Nhã trong lòng là như thế nào cũng không nguyện ý.
“Như thế nào, ngươi vẫn là thích cái tên tiểu lục?” Trình Lân “Thiện ý” giúp nàng một lựa chọn cái khác.
Tô Lệ Nhã khẽ cắn môi, thầm nghĩ: Kêu Tiểu Nhã, tổng so với kêu tiểu lục tốt hơn. Nàng buông đầu xuống, nói:“Tiểu Nhã thỉnh an chủ tử.”
Trình Lân nhìn kia rõ ràng hận ý dào dạt, Tô Lệ Nhã vẫn cười, cảm thấy cực kỳ thú vị, giống một con mèo bị người ta dẫm lên đuôi, vốn sẽ đối với hắn giương nanh múa vuốt, lại vẫn là dừng móng vuốt, đối với hắn cười. Thú vị, thật là có thú! Xem ra, đem nàng đặt ở bên người là quyết định đúng. Ít nhất, những ngày về sau sẽ không buồn tẻ. Trình Lân thu hồi tâm tư, mang theo Tô Lệ Nhã đến đại phòng bên trong có một gian sườn cho Tiểu Nhã.
Tô Lệ Nhã gian phòng thông thoáng thoải mái, lập tức liền thích. Trình Lân bỏ lại một câu:“Thu thập xong, đến thư phòng gặp ta.” Bước đi.
Tô Lệ Nhã liếc mắt nhìn trăng tròn đã lên cao ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Đã qua thời gian làm việc, còn bắt nàng tăng ca. Hôm nay bỏ qua, lần sau lại kêu nàng tăng ca, nàng nhất định sẽ hướng hắn đòi tiền tăng ca.
Sau nửa canh giờ, Tô Lệ Nhã đã xuất hiện ở thư phòng Trình Lân giúp hắn mài mực. Mà Trình Lân tập trung tinh thần xem xét quyển sách hiệu thuốc bắc ở phong huyện .
Tô Lệ Nhã gặp mặc ma không sai biệt lắm khi, liền lén lút đi đến ghế bên ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn những điểm tâm đặt trên bàn, trực giác bụng bắt đầu bồn chồn. Bận việc một buổi tối, nàng quả thật là đói bụng. Vốn bình thường phía sau, nàng đã muốn ngủ, sẽ không nghĩ đến đói, muốn ăn cái gì. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Lân vẫn đang cúi đầu.Đều là tiểu tử này làm hại nàng đến bây giờ cũng không có thể ngủ, ăn của hắn một chút này nọ cũng đúng đi! Nghĩ thông suốt, Tô Lệ Nhã bắt đầu lén lút cầm lấy một khối thức ăn cho vào miệng. Ân, hương vị thật không sai. Đúng rồi, cũng lấy cho A Kim mấy khối, ngày mai đem cho hắn. Tô Lệ Nhã lại lén lút lấy ra khăn tay đem hai khối điểm tâm đặt vào đó, rất nhanh để vào trong lòng.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Lệ Nhã cũng ăn chừng no bụng rồi, ánh trăng đều phải tây tà. Tô Lệ Nhã cúi đầu, thẳng ngáp.
“A –” Tô Lệ Nhã lại đánh cái không văn nhã ngáp.
Trình Lân vẫn trầm mặc rốt cục ra tiếng nói:“Tiểu Nhã, ngươi mệt mỏi thì đi ngủ đi!”
Tô Lệ Nhã vừa nghe như lấy được đại xá bàn, chỉ sợ hắn hối hận nên vội vàng lên tiếng trả lời chuồn mất.