Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lệ Nhã hướng người hầu ở Thanh
Phong hỏi thời gian Trình Lân rời giường, liền chuồn ra ngoài. Nguyên lai Trình
Lân mỗi ngày là giờ Tỵ [ buổi sáng chín giờ ]mới rời giường, bất quá cũng khó
trách. Buổi tối hắn đều ngủ trễ như vậy, buổi sáng đương nhiên thức không nổi.
Nàng còn có một canh giờ, có thể hảo hảo cùng A Kim gặp nhau.
Y nhai các là nơi lưu trữ sách của Trình gia, bên trong cất
chứa nhiều sách thuốc nhất thời đại này cùng tiểu sử đương gia của Trình gia
ghi chép lại phương pháp chính mình trị liệu bệnh nhân, có thể tưởng tượng có
bao nhiêu lớn.
“Nha –” một tiếng, Tô Lệ Nhã đẩy ra cánh cửa to lớn ra.
“A Kim, A Kim……” Tô Lệ Nhã nhẹ giọng gọi.
Bỗng nhiên một thân ảnh từ bên trên bay xuống, làm Tô Lệ Nhã
sợ tới mức lui về phía sau.
“A Nhã –” thân ảnh kia lao thẳng tới ôm lấy nàng.
Nghe thanh âm quen thuộc, Tô Lệ Nhã buông tâm tình căng thẳng
xuống, giận dữ nói:“Muốn chết, A Kim, ngươi cư nhiên làm ta sợ.”
Nhưng là, A Kim giống như không có nghe được tức giận của
nàng, đứa ngốc hơi giật mình đối với nàng cười nói:“A Nhã, A Nhã, A Nhã……”
“Ngừng –” Tô Lệ Nhã rốt cuộc chịu không nổi người khác lặp lại
tên của nàng như thế, ra tiếng ngăn cản nói.
A Kim thế này mới ngừng kêu, rồi sau đó đổi thành thanh âm ủy
khuất nói:“A Nhã, ta rất nhớ ngươi nga!”
Tô Lệ Nhã chỉ cảm thấy tâm bởi vì A Kim nói lý do đối với
nàng tình càm nồng đậm mà nhộn nhạo lên, cười nói:“Ta cũng rất nhớ A Kim. Đúng
rồi, ta đem đến thứ tốt cho ngươi nga!”
Tô Lệ Nhã cẩn thận từ trong lòng lấy ra khăn tay mở ra,
nói:“Là ba tầng cao mà ngươi thích nhất nga!”
A Kim hai mắt phiếm quang cầm lấy trong đó một khối ăn, mồm
miệng không rõ nói:“A Nhã, ăn thật ngon nga!”
Tô Lệ Nhã buồn cười nói:“Đứa ngốc, từ từ ăn. Còn có một khối.”
Rất nhanh, khối ba tầng cao kia liền vào miệng A Kim. Tô Lệ
Nhã đưa thêm một khối khác, nhưng A Kim lại đưa trả cho nàng nói:“Khối này để
cho A Nhã ăn. Ta là trượng phu của A Nhã, thứ tốt hẳn là cấp thê tử ăn.”
Tô Lệ Nhã vi lăng, nói:“A Kim, ai dạy ngươi vậy?”
A Kim chỉ vào phía sau một đống giá sách nói:“Trên sách nói
như vậy. Phu vì trời, trượng phu nên vì thê tử khởi động một mãnh trời. A Nhã
là thê tử, mà ta là trượng phu. Bởi vậy, ta muốn bảo hộ A Nhã mới được.”
Tô Lệ Nhã nhìn A Kim trên mặt ngu đần chắc chắc, bỗng nhiên
cảm giác A Kim dường như trưởng thành, không hề là đứa trẻ bảy, tám tuổi chỉ biết
là chạy theo phía sau nàng. Hắn bắt đầu hiểu được trách nhiệm. Mà trách nhiệm
này vẫn là nhằm vào nàng. Bởi vì hắn muốn làm vì nàng khởi động một mảnh trời của
nam nhân. Tô Lệ Nhã nội tâm đã bị đánh sâu vào. Nàng hiện tại thực cảm tạ ông
trời ban thưởng một đứa ngốc như vậy làm trượng phu của nàng. Bởi vì trên thế
giới này không còn có ai giống A Kim tin tưởng nàng vô điều kiện, bảo hộ nàng.
“A Nhã, A Nhã –” A Kim xua tay gọi nàng.
Tô Lệ Nhã thu hồi nội tâm bị đánh sâu, cười nói:“A Kim, thực
ngoan, thật sự là đứa bé ngoan. Bé ngoan sẽ thưởng cho.”
“Thưởng cho?! Thưởng cho cái gì a?” A Kim oai đầu nghi hoặc
hỏi.
Tô Lệ Nhã cười nói:“Cái ngươi muốn nhất.”
“Ăn quà vặt đi?!” A Kim khó có thể tin kêu lên.
Tô Lệ Nhã buồn cười sửa lại cho đúng nói:“Cái này gọi là
hôn.” Nàng cũng không hy vọng bị A Kim hôn lãng mạn mỗi ngày giảng thành ăn quà
vặt. Này cũng quá phá hư không khí.
“Hôn?!” A Kim lặp lại nói.
“Đúng. Nhắm mắt lại đi! A Kim.” Tô Lệ Nhã mê hoặc nói.
A Kim lập tức tuân mệnh nhắm con ngươi đen lại.
Đây là lần đầu tiên Tô Lệ Nhã chủ động hôn A Kim, bỏ lần trước
uy A Kim uống thuốc không tính. Nhìn gương mặt tuấn mỹ, cùng với bạc môi phi
phàm gợi cảm, nàng chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, hô hấp bắt đầu dồn dập.
“A Nhã, không có tốt lắm a?” Vẫn từ từ nhắm hai mắt, lại đợi
không được A Kim không kiên nhẫn nói.
“Tốt lắm.” Tô Lệ Nhã hít sâu một hơi, thân thủ đem dáng người
quá cao lớn của A Kim kéo xuống, đem môi đỏ tươi nhẹ nhàng áp lên bạc môi của hắn,
nhẹ nhàng hôn. A Kim giống như chịu không nổi thong thả của nàng, bắt đầu một
tay ôm nàng vào lòng, dùng đỉnh lưỡi mở môi đỏ mọng của nàng, truy đuổi cái lưỡi
đinh hương kia.
Thời gian tựa hồ qua một thế kỷ, Tô Lệ Nhã rốt cuộc chịu
không nổi trạng thái thiếu dưỡng khí, mãnh liệt vỗ ngực hắn. Rốt cục, A Kim lưu
luyến buông nàng ra.
“Hô — hô –” Tô Lệ Nhã vô lực khẽ tựa vào A Kim thở hào hển.
Mà A Kim chỉ cảm thấy tim đập cấp tốc nhảy lên. Hắn vốn đang
muốn hỏi A Nhã chính mình có phải hay không sinh bệnh, nhưng là nhìn khuôn mặt
hồng hào, cùng với cảm giác vừa trải qua, chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, cúi
đầu, khàn khàn giọng nói:“A Nhã, ta còn muốn thưởng cho.”
Vừa bị trì hoãn không khí Tô Lệ Nhã theo bản năng muốn mở miệng
cự tuyệt, nhưng câu nói cự tuyệt của nàng đều bị nuốt vào miệng A Kim.
Thời gian tiếp theo, Tô Lệ Nhã bị bắt cho A Kim rất nhiều rất
nhiều “Thưởng cho”.