Tô Lệ Nhã bắt đầu thay đổi thanh âm hướng mọi người kể chuyện
[ liêu trai chí dị ] chuyện xưa kinh điển nhất — mặt nạ:“Đây là một chuyện xưa
về nữ quỷ báo thù ……” Nàng kể là phim truyền hình từ diễn viên Giang Hoa, Phan
Nghi diễn mặt nạ. Vốn ở hiện đại làm nghề đóng thuê kiếm cơm ăn nên Tô Lệ Nhã kể
chuyện mặt nạ suy diễn phi phàm động lòng người: Nàng đem nữ quỷ — Mai Tam
Nương đối với bội bạc kia, Vương An Húc vì cưới nữ nhi quan lớn mà giết chết
chính mình tình yêu phẫn hận hỗn loạn miêu tả sinh động vô cùng; Đem Vương An
Húc — một người có mới nới cũ, vì tư lợi, nam nhân có thể không tiếc sát hại
người yêu của mình nói được rất sống động;
Đem Trần Nguyệt Huệ — thê tử Vương An Húc, một vị tiểu thư thiện lương yêu trượng
phu của mình, vì trượng phu, sau khi biết chuyện cũ của trượng phu, vẫn tình
nguyện không hối hận giúp trượng phu, ý đồ hóa giải cừu hận trong nội tâm của nữ
quỷ Mai Tam Nương.
Tại đây nơi thiếu nguồn giải trí, kể câu chuyện xưa cổ đại
này, không thể nghi ngờ là làm cho người ta tưởng là chuyện mới, rất nhanh đã bắt
được tâm của người xem dưới đài. Bọn họ tâm đi theo các nhân vật trong chuyện
phập phồng mà thoải mái, có vì Mai Tam
Nương trong chuyện gặp bất hạnh mà lặng lẽ rơi lệ, có bởi vì Vương An Húc cám
bã sát hại chi thê, không nhìn nhận mẫu thân thân sinh ra mình mà thầm mắng hắn
vô sỉ, có bởi vì Trần Nguyệt Huệ thiện lương, hiền thục cuối cùng lại bị chính
trượng phu mình hại chết mà bi thống không thôi. Dưới đài người nghe trái tim đều
bị quấn vào trong chuyện xưa .
Chủ sự ở phía sau màn như thế nào cũng không nghĩ tới vốn
tính dùng nữ tử kia ứng phó tạm thời cư nhiên giống như người có kinh nghiệm
thuyết thư, cư nhiên làm cho cả tửu lâu trở nên một mảnh im ắng, liền ngay cả lầu
hai trên hành lang cũng đứng đầy người tính ra khỏi ra khỏi phòng ra. Thời gian
giống như trong khoảng khắc này ngừng lại. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở
trên đài tựa như ánh trăng tỏa ra ánh sáng chói mắt mọi người. Cho dù là Như
Nguyệt, cũng không có tài năng như thế. Nhưng là, chủ sự dù sao cũng là người từng
trải, rất nhanh liền từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Hắn lập tức theo sau một
thân ảnh quen thuộc đứng ngoài cửa:“Trang chủ.”
Người nọ ánh mắt cũng không có rời đi người trên đài biểu hiện
sinh động, nói:“Vương Huyền, không phải nói phú huyện người thuyết thư là Như
Nguyệt, một vị mặt như quan ngọc công tử, như thế nào biến thành nàng?”
Vương Huyền, chủ sự khách vân tửu lâu, mặt toát mồ hôi
nói:“Nàng này là ta mời đến ứng phó tạm thời. Hôm nay, Như Nguyệt có việc không
thể tới.”
Người nọ dùng ánh mắt đảo qua đầu Vương Huyền cúi xuống,
nói:“Thân là một chủ sự, liền giống như một kỵ sĩ, quan trọng nhất là hiểu được
như thế nào chinh phục ngựa. Nếu con ngựa tự cho mình rất cao, dám có ý đồ làm
chủ nhân cỡi nó ngã xuống, như vậy thà rằng giết ngựa, cũng không cần lưu lại,
để tránh cấp chính mình lưu lại tai họa.”
Vương Huyền có thể trở thành chủ sự khách vân tửu lâu, tự
nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của người nọ , vẻ mặt nghiêm túc nói:“Trang
chủ, ta biết làm như thế nào.”
Lúc này, trên đài người đã muốn đã thuyết thư xong. Trong
phòng bỗng nhiên một mảnh im ắng, rồi sau đó tiếng khóc nổi lên, người xem vì
chuyện xưa mà rơi lệ, theo sát sau là tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng âm thanh trầm
trồ khen ngợi.
Trên đài Tô Lệ Nhã rốt cục kể xong toàn bộ chuyện xưa, nín
thở chờ đợi phản ứng người xem. Một lần im ắng làm cho nàng nghĩ đến mặt nạ của
chính mình ở cổ đại không có thị trường, âm thầm lo lắng kế tiếp có phải hay
không nhận một trận mưa rau trứng gà. Nhưng là, tiếng khóc tiếng vỗ tay cùng
thanh âm trầm trồ khen ngợi làm cho nàng buông tâm tình lo lắng xuống. Nhìn ánh
mắt người xem dưới đài rưng rưng kích động, lòng của nàng nói không ra cảm giác
thành tựu. Này đó vỗ tay giống nhau làm cho nàng nhớ tới lúc diễn kịch ở hiện đại
. Nàng bắt đầu hào phóng tự nhiên hai tay kéo hai bên đàn bãi, mỉm cười hướng
người xem hành lễ.
Tự tin mà hào phóng tươi cười như vậy làm tại cái thế giới
thẩm mỹ này nhìn thấy trên gương mặt xấu xí phát ra một hào quang, hào quang
kia che dấu đi diện mạo xấu xí của nàng, bắt đầu từ trong ra ngoài tản ra hào
quang hấp dẫn mọi người. Hào quang này làm cho người nọ trong mắt xuất hiện
tinh quang, bạc môi nổi lên tươi cười, nói:“Vương Huyền, ngươi mang nàng tới gặp
ta.”
Vương Huyền ngây ngốc, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Người nọ sau khi nghe được trả lời, liền cất bước hướng nhã
phòng ở lầu hai đi đến.