“Tần trang chủ, mời. Ta đi gọi Mẫu Đơn cùng Bách Hợp tới.”
Tô Lệ Nhã sau khi nghe được tiếng đóng cửa, mới dám ngẩng đầu.
Nhìn trong phòng đã không có người của kỹ viện, nàng âm thầm vỗ ngực, thầm
nghĩ: Bộ dạng Trần ma ma cũng rất khủng bố. Hiện tại, nàng rốt cục có thể lý giải
tâm tình của Đại Mao cùng Trình Lân ngày đó .
“Dường như ngươi rất sợ Trần ma ma a?” Tần Tử Dực ngồi bên cạnh
nàng thú vị mở miệng hỏi .
“Ngươi không biết là bộ dạng nàng thực khủng bố sao? Rất giống
cái loại nữ quỷ buổi tối đến lấy mạng sao?” Tô Lệ Nhã rót một ly trà, an ủi
quát.
“Trần ma ma, mười năm trước là hoa khôi Bách Hoa lâu a!” Tần
Tử Dực thừa nhận hiện tại tuổi tác của Trần ma ma đã làm phai một phần nhan sắc,
nhưng vẫn phảng phất nét đẹp thanh xuân , mặc dù không kịp nhìn thấy vẻ đẹp năm
đó, nhưng là bây giờ cũng không kém bao nhiêu a! Vì sao nàng lại hoảng sợ như thế?
Tô Lệ Nhã cảm thấy ánh mắt nghi hoặc của Tần Tử Dực, nhưng
nàng cũng không tính cùng hắn giải thích cái gì. Dù sao thẩm mỹ của hai người bọn
họ chênh lệch nhiều lắm. Chính như vịt không thể yêu cầu gà đi lý giải vẻ đẹp của
nó, nàng cũng lười đi giải thích điều vô nghĩa.
Tần Tử Dực vốn muốn hỏi nguyên nhân, nhưng lời chưa kịp nói
đã bị tiếng mở cửa đánh gãy.
“Mẫu Đơn [ Bách Hợp ] ra mắt Tần trang chủ.”
Tô Lệ Nhã cảm thấy hứng thú ngẩng đầu muốn nhìn thấy hai đại
hoa khôi Bách Hoa lâu, nhưng khi nhìn thấy diện mạo hai người bọn họ , hứng thú
liền tiêu thất vô tung vô ảnh. Nói thật ra thì diện mạo hai người bọn họ so với
Trương tẩu cùng Trần ma ma mà nói tốt hơn nhiều lắm: Da thịt hồng nộn, môi đỏ mọng
kiều diễm cùng với thần hồn con ngươi, nhưng những thứ xinh đẹp này lại tổ hợp
xuất hiện trên gương mặt béo núc, liền có vẻ ảm đạm thất sắc. Hơn nữa — tầm mắt
của nàng kéo xuống, nhìn dáng người viên béo kia, không khỏi cảm thán chính
mình thông minh tìm Tần Tử Dực đến. Bằng không, nhìn thẩm mỹ của hắn mà xem, chỉ
sợ mắt của nàng đã rớt xuống đất. Quay đầu nhìn Tần Tử Dực rõ ràng đang thưởng
thức “Sắc đẹp”, nàng lại cảm thán chính mình càng thông minh.
Tần Tử Dực dùng khóe mắt dư quang chú ý tới ánh mắt của Tô Lệ
Nhã, rất là không quen nhìn gương mặt vốn tản ra tinh thần tự tin phấn chấn mà
giờ lại ảm đạm đi xuống, mở miệng nói:“Bách Hợp, ngươi đi bồi bằng hữu ta đi.”
Bách Hợp tuy rằng không phải thực nguyện ý, nhưng vẫn đứng dậy
đi tới bên cạnh Tô Lệ Nhã .
Cảm thấy sức nặng rõ ràng bên cạnh, Tô Lệ Nhã lập tức nhảy
người lên, trực tiếp vào mục đích hôm nay nói:“Hai vị có hay không theo ta ngoạn
(chơi) trò chơi a? Ai thắng có phần thưởng nga! Ngươi nói có phải hay không, Tần
trang chủ?”
Tần Tử Dực tuy rằng không biết trong hồ lô của nàng mua dược
gì, nhưng vẫn gật đầu. Mẫu Đơn vừa thấy, lập tức cũng đứng dậy nói:“Vị công tử
này không biết là muốn chơi trò gì?”
Tô Lệ Nhã bất động thanh sắc cùng hai người bọn họ tạo khoảng
cách, nói:“Rất đơn giản. Chính là cho các ngươi làm một chút biểu tình hỉ nộ ái
ố thôi.”
Trải qua một khắc chung biểu hiện, Tô Lệ Nhã không thể không
thừa nhận hai người bọn họ có thiên phú diễn kịch, muốn nước mắt liền có nước mắt,
không cần dùng tới thuốc nhỏ mắt. Phải biết rằng rất nhiều ngôi sao ở hiện đại
khi diễn khóc, trừ bỏ muốn biểu hiện cảm xúc bi thương, còn phải dùng thuốc nhỏ
mắt hỗ trợ. Nhưng các nàng cư nhiên có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủn
vài giây, nói khóc liền khóc, nói giỡn liền cười, ngay cả nàng còn không có đạt
tới cảnh giới như thế. Tô Lệ Nhã làm cho hai người bọn họ đứng ở nơi đó một
chút, xoay người nhìn Tần Tử Dực bên cạnh hỏi:“Ngươi cảm thấy mới vừa rồi hai
người bọn họ biểu diễn thế nào a?”
“Không sai. Sinh động như thực.” Tần Tử Dực đưa ý kiến đúng
trọng điểm.
“Vậy ngươi cảm thấy hai người bọn họ thế nào?” Tô Lệ Nhã hỏi
tới vấn đề trọng yếu . Dù sao, một diễn viên nếu không có gương mặt tốt, bước
khởi đầu đều có vẻ khó khăn. Nàng muốn rạp hát của mình phải một bước thành
danh, bởi vậy ở giai đoạn chọn lựa quyết không cho phép thất bại.
“Xinh đẹp. Có thể nói là mỹ nữ thượng đẳng.” Tần Tử Dực nói
ra ý nghĩ của chính mình.
“Vậy các nàng. Tần trang chủ, ta liền tuyển hai người bọn họ
làm vai chính cho rạp hát tương lai. Ngươi giúp các nàng chuộc thân đi!”
Tô Lệ Nhã hứng phấn ngẩng đầu nói:“Hai vị, các ngươi mới vừa
rồi biểu diễn đều thực phấn khích. Tần trang chủ quyết định giúp các ngươi chuộc
thân làm phần thưởng.”
Mẫu Đơn cùng Bách Hợp vừa nghe, hai mắt phiếm quang bước
nhanh đi đến bên người Tần Tử Dực, dựa vào hắn, dịu dàng nói:“Cám ơn ngươi, Tần
trang chủ.”
Tô Lệ Nhã biết hai người nghĩ đến Tần trang chủ coi trọng
các nàng, giúp các nàng chuộc thân làm tiểu thiếp, bởi vậy, mới có thể nịnh hót
a dua như thế. Nàng quyết định không quấy rầy ba người bọn họ, liền lén lút mở
cửa chuồn mất.