Đại Mao lén lút tiếp cận A Kim đang đứng ngoài cửa, vỗ nhẹ
nói:“Lão đại –”
A Kim tầm mắt cũng không có rời cửa phòng tắm, trả lời:“Chuyện
gì a?”
Đại Mao do dự một chút, vẫn là khuyên nhủ:“Lão đại, ta xem
ngươi vẫn là nên nhìn sơ qua cũng đã cảm thấy ghê người. Nếu, đại tẩu nhìn đến
toàn thân của mình “Vết thương” vô cùng thê thảm. Nói, hắn không dám tưởng tượng
nàng sẽ tức giận đến cỡ nào a.
“Không, ta không rời A Nhã.” A Kim không chút nghĩ ngợi cự
tuyệt nói.
Đại Mao không khỏi đồng tình nhìn lão đại sắp bị bão táp thổi
đến, lấy cớ nói:“Lão đại, chúng ta đi ra ngoài mua thuốc cho đại tẩu đi! Ngươi
cũng biết nàng bị thương, cần phải bôi thuốc mỡ.”
Lý do này A Kim nghe lọt tai, vội vàng đứng dậy giữ chặt Đại
Mao nói:“Chúng ta nhanh chút đi.” Rồi sau đó, lấy tốc độ nhanh nhất, lôi kéo Đại
Mao rời đi.
Rốt cục rửa mặt chải đầu xong Tô Lệ Nhã chỉ cảm thấy cả người
thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác đau nhức cũng suy giảm nhiều. Nhưng là, mới
đi hai bước, nơi giữa hai chân truyền đến
không khoẻ làm cho nàng mặt ửng đỏ: Này đều do đứa ngốc A Kim. Nàng có điểm thẹn
quá hóa giận mở cửa muốn tìm A Kim nổi cáu, nhưng tìm toàn bộ phòng ở đều không
có tìm được, đang nghi hoặc hắn cùng Đại Mao đi nơi nào, thì bên ngoài phòng
truyền đến tiếng đập cửa.
Nghĩ đến bọn họ trở về Tô Lệ Nhã không khách khí mở cửa
phòng ra, húc đầu liền mắng:“A Kim, ngươi đi –” Nhìn gương mặt tuấn mỹ ngoài cửa,
nàng trợn mắt há hốc mồm mà nói:“Tần trang chủ –”
Tần Tử Dực nhìn Tô Lệ Nhã trợn mắt há hốc mồm, buồn cười
nói:“Không mời ta đi vào.”
Thế này mới phản ứng lại Tô Lệ Nhã vội vàng mời nói:“Tần
trang chủ mời –”
Tần Tử Dực một đường đánh giá biệt viện lịch sự tao nhã này,
ở trong đại sảnh ngồi xuống, nói:“Ngươi đem phòng ở bố trí không tệ a! Thoải
mái lịch sự tao nhã.”
Tô Lệ Nhã khách khí trả lời:“Tần trang chủ khích lệ. Không
biết ngươi hôm nay tiến đến có chuyện gì a?”
Tần Tử Dực thu hồi tầm mắt đánh giá bốn phía lại, trả lời:“Nga!
Ta nghe nói ngươi xin nghỉ bệnh, nhìn ngươi tốt lắm. Dù sao đêm nay là ngày
chúng ta thủ diễn.”
Đối với việc thủ diễn, Tô Lệ Nhã vô cùng coi trọng. Dù sao
thủ diễn thành công cũng quan hệ đến vấn đề bán vé về sau. Nàng không chút do dự
trả lời:“Ta chỉ là cảm mạo, đã tốt lên nhiều rồi. Buổi chiều ta sẽ đi hỗ trợ
chuẩn bị công việc cuối cùng.”
Thấy đạt được mục đích Tần Tử Dực đứng dậy nói:“Ta đây đi về
trước.”
“Ta đưa Tần trang chủ.” Vốn muốn bước nhanh đi về phía trước
Tô Lệ Nhã quên giữa hai chân không khoẻ, cước bộ theo không kịp, thân thể về
nghiêng về phía trước, mắt thấy sẽ cùng cửa lớn hôn môi, một đôi bàn tay to đã
nắm thắt lưng của nàng, tránh cho nàng ngã trên mặt đất.
Đứng lên Tô Lệ Nhã có điểm quẫn bách nói:“Cám ơn, Tần trang
chủ.”
Nhưng là, hắn cũng không có hồi phục, nghi hoặc ngẩng đầu chỉ
thấy Tần Tử Dực vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm cổ của nàng. Cổ?! Nàng thân thủ
vuốt khăn lụa vốn dùng để che đậy dấu vết đã không thấy. dấu vết màu xanh kia
đã thuyết minh đáp án. Nàng vội vàng lấy khăn lụa quấn quanh lại cổ, mặt trắng
nõn nhuộm thành màu đỏ, khốn quẫn cúi đầu xuống. Rất, rất mất mặt. Cư nhiên làm
cho Tần Tử Dực nhìn thấy tình trạng này của nàng. Hắn sẽ không nghĩ hai ngày
nay nàng là vì “Bận việc” không phải cảm
mạo mà xin phép đi!
Vội vã muốn giải thích Tô Lệ Nhã ngẩng đầu trông thấy con
ngươi đen thâm trầm kia rất nhanh hiện lên không hờn giận, nhất thời thất thần.
Tần Tử Dực cũng không biết vì sao khi nhìn thấy dấu vết đại
biểu cho hoan ái nhiều điểm lấm tấm trên cổ nàng, một cỗ phiền chán từ trong
lòng dâng lên. Sauk hi nhìn thấy hắn ngẩn người, hắn biết chính mình biểu hiện
ra nhiều cảm xúc không nên có, nhanh chóng thu hồi phiền chán trong lòng, cười
nói:“Nhớ rõ buổi chiều tới sớm một chút.”
“Ta sẽ. Tần trang chủ đi thong thả.” Tô Lệ Nhã trả lời.
Nhìn bóng xe ngựa đi xa, Tô Lệ Nhã trong đầu hiện ra biểu
tình mới vừa rồi nắm bắt được của Tần Tử Dực, thầm nghĩ: Khẳng định là chính
mình đa tâm. Nhất định là vậy.
“A Nhã, A Nhã.” Thanh âm phía sau làm cho nàng thu hồi nỗi lòng,
quay đầu chỉ thấy A Kim đầu đầy mồ hôi đứng ở phía sau, thở hồng hộc mà ôm cẩn
thận một cái hộp nhỏ trong lòng nói:“A Nhã, cho ngươi dùng.”
“Hô — hô — hô –” Rốt cục đuổi theo Đại Mao thở dốc nói:“Đại
tẩu, đây là lão đại
đi thiệt nhiều chỗ mua cho ngươi.”
Nhìn đầu đầy mồ hôi kia, con ngươi đen tràn ngập chờ đợi,
lòng của nàng không tự giác mềm xuống, tiếp nhận hộp thuốc, lấy khăn tay trong
lòng ra giúp hắn lau lau mồ hôi nói:“Đứa ngốc, muốn mua thuốc cũng không chạy
nhanh như vậy a!”
“Ta nghĩ A Nhã cần dùng liền.” A Kim ngây ngô cười nói.
“Đứa ngốc. Tốt lắm, chúng ta vào nhà đi!”
Đại Mao hô một hơi, thầm nghĩ: Xem ra chiêu này thành công.
Tiếp nhận, cười hớ hớ đi vào theo đi.