Phía nam ban đêm vào mùa hạ tương đối oi bức, chỗ phương bắc
Viêm Đô hạ đêm cũng có vẻ mát mẻ nhiều lắm. Gió đêm chậm rãi thông qua khe hở cửa
sổ tiến vào trong thư phòng Long Hạo Thừa, vì toàn bộ phòng mang theo mát mẻ.
Gió đêm nhẹ nhàng mà gợi lên trong tay hắn trang giấy, rồi sau đó nhẹ nhàng mà
phất qua vẻ mặt nhu tình trên gương mặt tuấn mỹ. Rốt cục, Long Hạo Thừa buông
phong thư Lâm Tư gửi đến báo cáo tin tức gần đây. Trước mắt, Lâm Tư đang ở phú
huyện, bí mật che chở A Nhã. Đồng thời đã tìm được cơ hội tiếp cận nàng. phong
thư này miêu tả những chuyện mấy ngày nay nàng theo dõi A Nhã đã nhìn thấy. A
Nhã của hắn thật sự thiện lương, thiện lương đến có thể lấy tất cả số tiền mình
có được tiếp tế cho nạn dân. Nếu như nàng muốn giúp người, hắn sẽ không tiếc hết
thảy giúp nàng đạt thành nguyện vọng. Đến lúc đó, Trình Lân kia dường như cùng
A Nhã càng ngày càng thân thiết. Hắn phải ngăn cản nam nhân không an phận với A
Nhã tiếp tục tiếp cận A Nhã. Con ngươi đen hiện lên quả quyết.
Hắn cúi đầu viết rất nhanh, sau đó đem hai phong thư đưa cho
Chu Phong người luôn luôn hầu hạ bên cạnh mình nói:“Chu Phong, ngươi đem phong
thư này đưa cho Lâm Tư. Đem một phong
thư khác đưa cho Lương Bân người phụ vận chuyện ngân lượng cứu tế, nói cho hắn
phái người đến từng địa phương, giám sát quan viên địa phương có cắt xén tiền
này hay không. Nếu có quan viên dám có chủ ý với ngân lượng này–” ánh mắt hiện
lên âm ngoan:“Bổn vương sẽ làm cho bọn họ vĩnh viễn hối hận vì hành động này.”
Chu Phong vẻ mặt rùng mình, trịnh trọng tiếp nhận tín hàm
nói:“Dạ.”
Long Hạo Thừa có ảnh hưởng tới toàn bộ Long Viêm quốc, chỉ với
việc hắn tự nguyện xuất tiền tiếp tế ảnh hưởng đến các quan viên trong triều là
có thể hình dung ra thế lực hiện nay của hắn. Phía nam có hai mươi lăm châu huyện
gặp nạn hạn hán, quan viên lớn nhỏ hơn năm mươi người, cư nhiên không có một
quan viên dám cân não suy nghĩ tìm cách cắt xén ngân lượng, mà là đồng tâm hợp
lực cứu trợ thiên tai. Tài lực vừa đủ duy trì nên trận hạn hán này rất nhanh liền
vượt qua. Mà các nạn dân ở phú huyện khác cũng lần lượt trở lại nơi ở của chính mình. Mà hơn trăm cô nhi được
Trình Lân lấy danh nghĩa tìm thêm y đồ liền được cho vào Trình gia. Phú huyện hết
thảy bắt đầu khôi phục lại bình thường.
Mặt trời vẫn chói chan ở trên cao, chiếu sáng xuống từng địa
phương ở phú huyện, đương nhiên cũng bao gồm biển quảng cáo ở sang trước rạp
hát. Sang trước rạp hát hiện tại đã trở thành dấu hiệu tính vật kiến trúc hàng
đầu ở phú huyện. Mọi người trong phú huyện có khả năng không biết nha môn ở chỗ
nào, nhưng tuyệt đối biết sang trước rạp hát ở nơi nào. Này không chỉ do sang
trước rạp hát dùng biển quảng cáo siêu lớn mà hấp dẫn ánh mắt mọi người, mà còn
do hiện tại nó đã trở thành nghề giải trí hàng đầu ở đây, giúp mọi người ở phú
huyện giải quyết nhàm chán. Nhà giàu có tiền thì có tiêu khiển, còn những người
không dư giả gì mấy thì hướng tới sang trước rạp hát.
Theo [ mặt nạ ] liên tục trình diễn, kịch bản giải trí mới mẻ
này, bắt đầu theo thương nhân lưu truyền khắp nơi trên Long Viêm quốc. các châu
huyện phụ cận phú huyện những người có tiền đều nghe danh mà đến , Mẫu Đơn,
Bách Hợp sắc đẹp của hai người cũng bắt đầu truyền bá. Theo mặt nạ trình diễn đến
nay cũng đã hơn một tháng, nhưng vé vào xem mặt nạ vẫn là phi thường lửa nóng,
mỗi ngày xuất hiện cục diện cung không đủ cầu . Mà đối với vé vào cửa dự định đến
hai tháng sau mới diễn cũng hết sạch. Cục diện hỏa bạo như thế làm cho mọi người
khó có thể tin. Nhưng là buôn bán quá phát đạt, quản lý càng thêm khó khăn. trước
đó vài ngày bởi vì Tô Lệ Nhã xin nghỉ bệnh, kế tiếp bởi vì lại bận việc tiếp tê
mà vô lực quản lý công việc của sang trước rạp hát , nên không thể không tạm thời
làm cho Vương Huyền kiêm nhiệm thêm chức vụ này. Theo sang trước rạp hát mỗi
ngày càng ngày càng phát đạt, mỗi ngày doanh thu, dù là Vương Huyền được mệnh
danh là quản sự hàng đầu của Tần thị sơn trang cũng ăn không tiêu, mệt mỏi suy
sụp, tóc bạc đều nhiều hơn rất nhiều. Bởi vậy, hắn nhìn thấy Tô Lệ Nhã nhiều
ngày vì lo tiếp tế trở về cao hứng giống như nhìn thấy Bồ Tát cứu mạng, còn kém
khóc rống ra nước mắt :“Tô quản sự, ngươi rốt cục đã đến.”
Vương Huyền kích động như thế làm cho Tô Lệ Nhã hoảng sợ,
nói:“Vương Huyền, ngươi làm sao vậy?”
Vương Huyền vừa nghe, lập tức bắt lấy cơ hội đem mệt nhọc mấy
ngày nay lôi ra kể.
Vương Huyền cầm sổ sách trong tay giao cho nàng nói:“Tô quản
sự, ngươi nếu đã trở lại, chuyện của sang trước rạp hát liền giao cho ngươi .
Dù sao, sang trước rạp hát do ngươi làm chủ. Ta rốt cục có thể buông trọng
trách trầm trọng này xuống.” Nói xong, Vương Huyền vội vàng bước nhanh rời đi.
Bộ dáng giống như người trốn nợ, bị người truy đuổi.
Tô Lệ Nhã buồn cười cúi đầu, tầm mắt tiếp xúc với đám nòng nọc
văn, tươi cười liền cứng đờ. Nàng lại quên chính mình đã là một người thất học.
Ngẩng đầu lên nhìn đã không có một bóng người, nàng biết không thể trông cậy
vào Vương Huyền. Xem ra, nàng phải tự mình tìm phòng thu chi, đến xử lý chuyện
như vậy.
Tô Lệ Nhã thuộc phái hành động . Sau khi hạ quyết tâm, nàng
liền kêu người ra thông báo tuyển dụng phòng thu chi.
Thông báo tuyển dụng vừa mới dán lên , liền khiến cho rất
nhiều người chú ý, rất nhiều người bắt đầu vây quanh lại xem, đều kích động thảo
luận :
“Thật tốt quá, Tần thị sơn trang rốt cục lại chiêu phòng thu
chi.” Một người thanh trang cho rằng, rõ ràng là người đã có kinh nghiệm vài
năm làm việc trong phòng thu chi mặt đỏ lên hưng phấn nói.
“Huynh đệ, cái kia, rốt cuộc làm việc trong phòng thu chi của
Tần thị sơn trang tốt như vậy chuyện ?” Bên cạnh một người nghi hoặc hỏi.
Người nọ dùng ánh mắt khing thường liếc mắt người bên cạnh một
cái nói:“Làm trong phòng thu chi của Tần thị sơn trang cho dù là cấp bậc thấp
nhất, thì mỗi tháng cũng được năm mươi lượng–”
Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng hút không khí. Dù sao,
công việc bình thường có thể kiếm mười lượng một tháng đã không tệ. Này tiền
lương đến năm mươi lượng a!
Người nọ đắc ý vạn phần nói:“Này vẫn là thấp nhất. Bình thường
người làm trong phòng thu chi mỗi tháng đều cũng có trên trăm lượng bạc.”
“Này huynh đệ, ngươi nói xem, phòng thu chi của sang trước rạp
hát thu vào bao nhiêu a?” Bên cạnh lại có người kiềm chế không được hỏi.
“Ân, lấy việc kinh doanh hiện tại của sang trước rạp hát ,
ta nghĩ ít nhất cũng hai, ba trăm lượng đi!”
Nhất thời, mọi người xung quanh mắt đều biến thành khổng
hình vuông (²_² ), mắt mang tham lam nhìn thông báo tuyển dụng bố cáo, giống
như trông thấy trên đó tản ra lượng hào quang của vàng lắc lắc đi ra.
“Hơn nữa –” Lúc này, người nọ lại thêm vào một câu, đem tầm
mắt mọi người từ bố cáo kéo trở về:“Làm trong phòng thu chi của Tần thị sơn
trang, chỉ cần làm tốt, còn có thể điều đến làm trong phòng thu chi ở Viêm Đô.”
Viêm Đô?! Kia chính là kinh đô của Long Viêm quốc, phú huyện
không thể so được. Mọi người cảm xúc lại sôi trào lên. Bọn họ vì chuyện này mà
hưng phấn. Dù sao có thể làm việc ở Tần thị sơn trang, cũng là công việc mơ ước
của rất nhiều người. Đây không chỉ có do Tần thị sơn trang trả lương cao, hơn nữa
cũng bởi vì làm việc ở Tần thị sơn trang , sẽ có tiền đồ sáng lạn.
Một người chiếm được vị trí có tầm nhìn tốt nhất nhìn mọi
người hưng phấn đàm luận, lẳng lặng đứng ở một bên, mắt mang thâm trầm nhìn
thông báo kia Lâm Tư vẻ mặt không cảm xúc. Khóe môi của nàng nổi lên mỉm cười:
Rốt cục có cơ hội tiếp cận Tô Lệ Nhã, người Vương gia ái mộ.
Lần thông báo tuyển dụng này có thể nói là phi thường hỏa bạo,
người đến xin việc cũng hơn ba trăm người. đối với địa phương như phú huyện ,
người đọc sách chiếm tỉ lệ rất ít , có thể có nhiều người đến xin việc đã vượt
qua dự liệu của Tô Lệ Nhã. Đương nhiên nhiệm vụ tuyển chọn vĩ đại này không phải
từ nàng một người thất học đảm nhiệm, là từ “Đứng đầu phòng thu chi” Vương Huyền
đảm nhiệm. Chuyện nàng có thể làm chính là ở trong phòng chờ đợi người cuối
cùng được thông qua đến.
Rốt cục, khi mặt trời ngã về tây, Vương Huyền dẫn một nữ tử
tuổi thanh xuân đến. Tô Lệ Nhã nhìn thấy nàng mắt sáng ngời lên. Bởi vì, nàng
có một dáng người gầy. Đương nhiên trong mắt của người ở triều đại này có thể
so sánh cùng “Trúc can” Hoa thượng đẳng hào , vẫn là có vẻ hơi béo. Nhưng Tô Lệ
Nhã sau khi nhìn quen dáng người tròn vo , khuôn mặt toàn thịt, có thể lại nhìn
thấy dáng người “Bình thường” như thế, làm cho nàng dâng lên cảm giác tha hương
gặp được bạn cố tri. Tuy rằng, khuôn mặt của nàng không giống dạng mặt mỹ nhân
hạt dưa, nhưng cũng không phải cái loại
“Mượt mà”, vừa phải. Tô Lệ Nhã đối với nàng thiện cảm tăng thêm.
Vương Huyền nước miếng bay tứ tung kể lại trận tỉ thí kiệt
liệt vừa rồi. Chiếu theo cách nói của Vương chủ sự, lần này đến xin việc có ba
trăm ba mươi người bên trong bỏ hai trăm hai mươi người chỉ biết ít chữ, hoặc là thật giả lẫn lộn, còn lại một trăm mười
người đều là biết chữ, có vài người đã làm ở phòng thu chi của những tửu lâu
khách điếm khác vài năm. Có thể biết tỷ thí kịch liệt thế nào. Nhưng ở nén hướng
quyết định cuối cùng, người hội đủ điều kiện cùng chiến thắng những người còn
chính là nữ nhân trước mắt Lâm Tư.
“Tô chủ sự, Lâm Tư thực là cao thủ trăm năm khó gặp trong
phòng thu chi a! Cho dù là ta, cũng không có tự tin có thể ở trong khoảng thời
gian ngắn như vậy tính toán xong hết các đề mục đưa ra, hơn nữa không sai chút
nào. Có nàng ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nói là như hổ thêm cánh.”
Tô Lệ Nhã cũng không có để ý tới Vương Huyền thổi phồng lên,
mắt nhìn chằm chằm Lâm Tư vẫn đang thản nhiên đối mặt với người khác khen ngợi.
Người bình thường vì được người khác khen ngợi bởi vì khiêm tốn mà biểu hiện ra
vẻ mặt mất tự nhiên. Nhưng nữ nhân trước mắt không có, giống như người hiện tại
Vương Huyền đang kiệt lực khen ngợi không phải nàng. Có tính cách, nàng thích.
Tô Lệ Nhã xua tay cắt ngang Vương Huyền đang thao thao bất
tuyệt, nói:“Ngươi kêu Lâm Tư phải
không?”
“Đúng vậy.” Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
“Ngươi cảm thấy sang trước rạp hát thế nào a?” Tô Lệ Nhã thưởng
thức nhìn nàng.
“Nó có thể kiếm nhiều tiền lớn. Hơn nữa, tiền này sẽ càng kiếm
càng nhiều, bởi vậy, mới có thể chiêu phòng thu chi.” Lâm Tư trả lời.
Này cũng coi như là một trong những lý do, nhưng chính yếu
là nàng không biết chữ, cần phải có người đến hỗ trợ. Đương nhiên, đáp án chính
xác này, chính mình là sẽ không nói cho nàng biết. Một lần nữa ngẩng đầu nhìn
gương mặt thản nhiên kia, đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Tư, vươn tay ra
nói:“Hoan nghênh ngươi gia nhập đại gia đình sang trước rạp hát này .”
Lâm Tư ngẩn người, nhìn bàn tay mềm dưới ánh sáng mặt trời
chiếu vào làm cho hồng nhuận, rồi sau đó cũng vươn tay.
Sau khi chính thức nhận Lâm Tư vào làm, Vương Huyền cũng liền
cáo từ. Tô Lệ Nhã đem sổ sách trong tay đều chuyển giao cho Lâm Tư. Rồi sau đó,
cũng bắt đầu kế hoạch gây dựng sự nghiệp của chính mình. Sang trước rạp hát
doanh thu cao, làm cho nàng biết nghề giải trí ở cổ đại rất đang phát triển. Thừa
dịp bây giờ còn chưa có ai xuất hiện cùng nàng chiếm đoạt thị trường, nàng muốn
khuếch trương giải trí ra bản đồ. Bước đầu tiên chọn lựa châu huyện giàu có ở
phụ cận, mở mấy chi nhánh cho sang trước rạp hát. Kỳ thật đối với kế hoạch mở
chi nhánh sang trước rạp hát, vài ngày trước nàng cũng đã bảo Vương Huyền viết
thư gửi cho Tần Tử Dực ở Viêm Đô. Dù sao, xây dựng thêm chi nhánh, cần một nguồn
vốn khổng lồ, cùng với mạng lưới quan hệ. Không có tiền, là không có khả năng
tiến hành. Không cần nói nha môn một cửa này liền không dễ qua được. Ngay cả ứng
phó những quan viên khoác quan bào ma cà rồng (ý vơ vét tiền của dân) cũng đã
chịu không nổi, lại càng không nói đến bọn du côn lưu manh.
Ngày hôm qua nàng nhận được tin tức từ Tần Tử Dực. trong
thư, hắn tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý chuyện mở chi nhánh. Đồng thời, hắn còn nhắc nhở
nàng quyền lợi của lệnh bài đại biểu cho thân phận: Không những được triệu tập
ngân hàng tư nhân củaTần thị , hơn nữa có thể làm nha môn kính nể. Bởi vậy, Tô
Lệ Nhã bắt đầu gom góp tài chính, bắt đầu an bài kế hoạch. Thời gian lặng yên cực
nhanh, trong nháy mắt mười ngày lại trôi qua. Thời gian mười ngày này, nàng
trên cơ bản đều ở sang trước rạp hát thoải mái làm công trong phòng vượt qua.
Làm bạn với nàng còn có Lâm Tư. Thông qua này mười ngày tiếp xúc, nàng phát hiện
chính mình thực thật sự thích Lâm Tư một nữ tử bình thường trong mắt người
khác, nhưng ở trong của mình: khí chất thanh nhã mà yên tĩnh của nàng, làm cho
người ta cùng nàng ở chung thực thật sự thư thái. Hơn nữa nàng cũng không nhiều
chuyện. Sau khi nhìn thấy kế hoạch khổng lồ mình viết bằng Hán ngữ hiện đại mà
không nói gì thêm, chính là chuyên tâm làm mình cảm thấy nàng ít nói.
Phần eo đã bắt đầu run lên, ngẩng đầu nhìn dưới ánh trăng thản
nhiên, thân ảnh có vẻ thanh nhã , lòng của nàng trở nên phi thường bình tĩnh.
Phầnbình tĩnh này từ khi A Kim rời nàng đi đã thật lâu không có xuất hiện. Nàng
muốn cùng Lâm Tư trở thành bằng hữu tri kỷ. xúc động làm nàng đứng dậy, đi đến
bên người Lâm Tư.
Trước mắt tối sầm lại, làm cho Lâm Tư nghi hoặc ngẩng đầu, mắt
mang nghi hoặc nhìn người trước mắt. Tô Lệ Nhã ngượng ngùng nói:“Lâm Tư, ngươi
có thể hay không dạy ta biết chữ? Ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ quái với mấy
kí tự ra viết mấy ngày qua .” Nàng chỉ chỉ sổ sách trên bàn nói:“Nó bất đồng với
chữ viết bên trên. Bởi vậy, nghiêm khắc mà nói, ta là không biết chữ. Hy vọng
ngươi có thể dạy ta.”
Lâm Tư con ngươi đen chứa đựng kinh ngạc, rồi sau đó nở nụ
cười. thản nhiên mà mang tươi cươi chân
thành như vậy, làm Tô Lệ Nhã không thể không thừa nhận mỹ mạo ủa nàng. Ít nhất,
trong mắt nàng nhìn đến Lâm Tư là cái loại mỹ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ta nguyện ý.” Môi đỏ mọng thổ lộ này ba chữ, mở ra cửa sổ
tâm hồn của hai người. Lâm Tư bắt đầu cũng xem Tô Lệ Nhã là bằng hữu trọng yếu,
tri kỷ, dung nhập vào cuộc sống của nàng.
Sang trước rạp hát thường xuyên nhìn thấy bóng của hai người,
trên quan đạo cũng thường xuyên nghe được tiếng cười của cả hai, Tô Lệ Nhã bắt
đầu chân chính nhận bằng hữu này. Nếu là trước đây, việc kết giao đều ngăn cách
bởi một vách tường vô hình nàng là không có khả năng thiệt tình kết giao bằng hữu
như thế. Ở hiện đại, cho dù đối với bằng hữu duy nhất của chính mình là Dương
Tình, thì trong lòng của nàng cũng có phần nào đó giữ lại không thể cởi mở ra hết
được. Nhưng là, A Kim lại lấy tươi cười ngây ngô của hắn, đơn thuần của hắn cắt
vách tường kia, làm cho nàng có thể đối với những người khác mở trái tim ra. Bất
quá, thì ra thiệt tình đối đãi một người, đồng thời nhận người khác thiệt tình,
là chuyện tốt đẹp như thế.