“Sàn sạt sa –” Gió nhẹ phất qua rừng trúc, phát ra tiếng
vang rất nhỏ.
“Ai nha, này không tính, không tính –” Trúc viên vốn yên
tĩnh bị một thanh âm vui vẻ làm nũng đánh vỡ.
Trúc viện đốt đèn lồng màu xanh lục, đem mọi nơi trong phòng
ốc đều được chiếu sáng. Đã thay cho tươi cười xinh đẹp hơi làm nũng trên mặt Tô
Lệ Nhã, cầm lấy một quân cờ, nói:“Gia gia, bước này không tính!”
Thượng Quan Hành cười nói:“A Nhã, nhấc tay không nên hối hận,
là quân tử. Quân cờ này, không thể nói không tính.”
Tô Lệ Nhã gian trá cười nói:“Gia gia, ta không phải quân tử.
Ta là tiểu nữ tử.” Vừa dứt lời, một quan cờ trên bàn cờ dịch chuyển.
Thượng Quan Hành sủng ái lắc đầu cười nhìn “Tiểu nữ tử” đã
ba bốn lần đổi ý.
Tiếng cười ấm áp quanh quẫn toàn bộ rừng trúc. Cho dù là
đang ở ngoài rừng trúc Thượng Quan Nham
cũng nghe thấy tiếng cười đã lâu chưa có của phụ thân. Ánh trăn trong trẻo
nhưng lạnh lùng chiếu vào gương mặt thâm trầm của Thượng Quan Nham: Phụ thân rốt
cuộc là đang tính toán cái gì. Mang theo nghi vấn này, hắn đi vào vườn trúc.
“Tướng gia, thiếu gia cầu kiến.” Giọng nói khàn khàn của Đại
Hiển vang lên.
Tiếng cười bị cắt đứt. Tô Lệ Nhã biết người này là vì Hoàng
Thượng nghi vấn mà đến. Ngẩng đầu, trông thấy Thượng Quan Hành trên mặt trầm mặc,
nàng biết bọn họ có việc phải thương lượng, mình ở đây không có tiện, liền đứng
dậy khoa trương đánh ngáp nói:“Gia gia, mệt mỏi quá nga! Ta trước đi xuống nghỉ
ngơi.”
Sau khi thấy Thượng Quan Hành gật đầu, nàng đứng dậy theo đại
sảnh tiến vào buồng trong.
“Bảo hắn vào đi!”
Thượng Quan Nham bước vào phòng đã nhiều năm ông không có đặt
chân tới. một đôi phụ tử đánh giá lẫn nhau. Không khí trầm mặc lan tràn ra.
Rốt cục, Thượng Quan Nham dẫn đầu phá vỡ trầm mặc hỏi:“Vì
sao?”
Thượng Quan Hành tầm mắt dừng trên bức họa nữ nhân xinh đẹp ở
bên cạnh, nhẹ giọng trả lời:“Bởi vì A Nhã là cháu gái Yên nhi.”
Thượng Quan Nham thân hình chấn động, khó có thể tin ngẩng đầu
nhìn nữ nhân trong bức họa mà mình đã từng vô cùng chán ghét. Không, là oán hận
mới đúng. Lòng của phụ thân tới bây giờ cũng không ở trên người mẫu thân, làm mẫu
thân buồn rầu mà chết. Bởi vậy, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng không đến trúc
ốc này, chính là không muốn nhìn thấy bộ dạng nhớ thương của phụ thân dành cho
một nữ nhân khác. Đối với phụ thân, từ nhỏ hắn còn có một loại cảm giác bài
xích, bài xích ông cô phụ mẫu thân. Bởi vậy, sau khi lớn lên hắn lại bài xích
bóng dáng làm cho chính mình mãi mãi không chấp nhận được.
Áp lực trầm mặc lại lan tràn.
“Phụ thân, ngay cả như vậy. Ngươi cũng không nên nhận nàng
làm cháu gái, còn để nàng gả cho Long Hạo Thừa. Ngươi có biết điều này có nghĩa
là gì không?” Thượng Quan Nham phẫn hận nói.
Thượng Quan Hành ánh mắt
sắc bén dừng trên mặt nhi tử của chính mình, tiếp lời nói:“Này ý nghĩa
ta đứng về phía Long Hạo Thừa.”
Thượng Quan Nham thân hình chấn động, giọng nói run run :“Phụ
thân, ngươi thực ủng hộ Long Hạo Thừa?!”
Nhìn gương mặt đã nói lên đáp án. Đây coi như là chuyện gì.
Phụ thân biết rõ chính mình một lòng phụ trợ Hoàng Thượng. lại muốn cùng mình đối
nghịch. Hắn ở trong lòng phụ thân rốt cuộc là cái gì? Vẫn áp lực phẫn hận làm
Thượng Quan Nham phát tiết nói:“Phụ thân, ở trong lòng của ngài, ta rốt cuộc
tính là gì? Ngài biết rõ ta nguyện trung thành Hoàng Thượng, nhưng ngài lại hướng
Hoàng Thượng, hướng đại thần chứng tỏ chính mình muốn ủng hộ Long Hạo Thừa.
Ngài nói ta sau này phải làm sao nhìn mặt Hoàng Thượng.”
Thượng Quan Hành trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng đau lòng,
rồi sau đó nhẹ giọng nói:“Nham nhi, ngươi cảm thấy từ khi Hoàng Thượng đăng cơ
tới nay, quốc gia trở nên thế nào?”
Thượng Quan Nham trong mắt hiện lên khốn khổ: Vài năm nay,
biên cảnh thường xuyên chiến loạn, cùng với nạn hạn hán, làm dân chúng Long
Viêm quốc khổ không nói nổi. Thống khổ chợt lóe lên, rất nhanh bị ý trí thay thế:“Đó
là bởi vì Long Hạo Thừa nắm binh quyền.”
“Binh quyền?!” Thượng Quan Hành hừ lạnh nói:“Ta nhìn thấy đều
là Long Hạo Thừa làm hết mọi việc đều là vì dân chúng.”
Thượng Quan Nham trở nên trầm mặc. Dù sao, đó đều là sự thật.
Những năm gần đây mỗi khi biên cảnh phát sinh chiến loạn, đều là Long Hạo Thừa
bãi bình. Quốc khố hư không, làm triều đình khó khăn lo được cái ăn cái mặc cho
binh lính. Rốt cục, Thượng Quan Nham đánh vỡ trầm mặc nói:“Đó là Long Hạo Thừa
lung lạc lòng người. Chỉ cần cho Hoàng Thượng cũng đủ quyền lợi, tin tưởng
Hoàng Thượng sẽ làm rất tốt.”
“Lung lạc lòng người?!” Thượng Quan Hành bên miệng nổi lên
châm chọc nói:“Nham nhi, trong lòng của ngươi Hoàng Thượng là quân chủ thế
nào?”
Thượng Quan Nham trong mắt lóe ra khát khao cùng kính sợ
nói:“Hoàng Thượng là người có khát vọng, muốn vì dân chúng, vì Long Viêm quốc
làm một minh quân.”
“Minh quân?!” Thượng Quan Hành hừ lạnh nói:“Một người chỉ vì
lợi ích chính mình, vì trừ bỏ uy hiếp, không tiếc cùng Triều Dương quốc bí mật
ký kết cắt đất thật là minh quân sao?” Sau đó đưa ra một phong thư là mật báo ở
Triều Dương quốc gửi về.
Thượng Quan Nham rất nhanh tiếp nhận tín hàm. Hai mắt mở to,
khó có thể tin nhìn tín hàm. Tín hàm từ trong tay hắn bay xuống. Thượng Quan
Nham ngẩng đầu nhìn phụ thân, cự tuyệt tin tưởng chuyện như thế:“Chuyện này
trong đó nhất định có huyền cơ, Hoàng Thượng tuyệt đối không phải người như thế.”
“Nham nhi, ngươi có biết tiên hoàng băng hà không mấy ngày,
ta liền nhận được một tín hàm trong tay thân tín. Ở trong tín hàm, tiên hoàng
đau lòng kể lại chuyện ba nhi tử tự giết lẫn nhau cư nhiên đều là do đại hoàng
tử chính mình vẫn luôn tin cậy ở sau lưng bày ra. Vốn, hắn muốn một lần nữa viết
chiếu thư, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tam vương gia. Nhưng lại bị đại
hoàng tử phát hiện, giam lỏng. Hắn hy vọng nếu có một ngày, đại hoàng tử làm ra
chuyện có lỗi với Long Viêm quốc, chuyện có lỗi với dân chúng, ta có thể trở lại
triều đình, phụ trợ Tam vương gia đoạt lại ngôi vị vốn thuộc về hắn. Lá thư này
cũng là trước khi hoàng băng hà đưa cho thân tín gửi cho ta.” Thượng Quan Hành
lại đưa ra một tín hàm do chính tay tiên hoàng viết.
Thượng Quan Nham vươn tay run nhè nhẹ tiếp nhận đọc.
Nhìn trên mặt khiếp sợ cùng thất vọng của nhi tử, ông có thể
lý giải hết thảy. Lúc trước, ông phát hiện
tiên hoàng bị độc chết bởi đại hoàng tử người mà tiên hoàng vẫn luôn tin tưởng,
cũng đã bị đả kích rất lớn. Thế cho nên về sau, ông nản lòng thoái chí từ quan.
Nhưng sau khi ông nhận được tín hàm, ông
bắt đầu cảm thấy nên vì quốc gia, vì dân chúng làm chút chuyện. Cũng không làm
thất vọng tổ tiên Hoàng Thượng năm đó tin cậy phó thác cho ông. Bởi vậy, ông mới
sai mật thám ẩn núp ở Triều Dương quốc. Rốt cục, một tháng trước, ông đã nhận
được mật báo Hoàng Thượng thông đồng với địch. Ông quyết định phải hoàn thành
trách nhiệm một thần tử Long Viêm quốc, hoàn thành khẩn cầu của tiên hoàng trước
khi lâm chung.
Nhìn tay đang run rẩy, có thể thấy được sự kích động trong
lòng Thượng Quan Nham. Thượng Quan Hành nhẹ giọng nói:“Nham nhi, làm một vị
trung thần nguyện trung thành vì quân chủ là tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là
quân chủ này phải vì quốc gia, vì dân chúng mà suy nghĩ. Nhưng đương kim Hoàng
Thượng hiện nay lại không có điều đó.”
Thượng Quan Hành thoáng tạm dừng, nói:“Còn có, ta sở dĩ muốn
đi ủng hộ Long Hạo Thừa, là hy vọng có thể bảo vệ ngươi cùng Lam nhi.”
Lam nhi?! Thượng Quan Nham cả người chấn động, sắc mặt đột
nhiên trở nên xanh mét vô cùng. Nếu Hoàng Thượng thực sự là người như thế, vậy hắn chẳng phải là đem nữ nhi của mình đẩy
vào miệng hổ sao? Hắn rốt cục biết lúc trước chính mình quyết định đem Lam nhi
đưa vào cung, vì sao phụ thân lại phản đối. Nhưng lúc ấy hắn là khư khư cố chấp,
đem nữ nhi đưa vào trong cung.
“Phụ thân –” Thượng Quan Nham hướng phụ thân cầu cứu.
Đối với chính hắn một cá tính ngay thẳng, nhưng lại thiếu
quyết đoán, Thượng Quan Hành chỉ có thể thở dài nói:“HIện tại chỉ có thể ám
binh bất động, chờ thời cơ chín muồi, nghĩ biện pháp đem Lam nhi đưa ra khỏi
cung. Yên tâm, ta sẽ cố gắng bảo hộ Lam nhi. Dù sao nàng cũng là cháu gái của
ta a!”
Thượng Quan Nham ngẩng đầu, nhìn thấy phụ thân trên mặt ôn
nhu, bỗng nhiên hiểu được phụ thân không phải là người lạnh lùng vô tình như chính
mình từng nghĩ. Ông đối với chính mình, đối với Lam nhi, cũng có tình cảm.
Trong khoảnh khắc, một đôi phụ tử nhiều năm vẫn không hiểu
nhau đều tiêu tan đi trở ngại tâm lý.