Buổi trưa mặt trời chói chan ở trên thiên không, phát ra những
ánh sáng nóng rực chiếu xuống mọi nơi. Trong ngự thư phòng, Tô Lệ Nhã ngồi ngay
ngắn trên ghế phượng, nhìn danh sách quan viên trong triều, cùng với chức vụ của
từng người.
Hệ thống quan chế của Long Viêm quốc , đứng đầu là Tể tướng,
hai tướng quân, ngũ bộ tạo thành. Trước mắt Tể tướng tạm thời là Thượng Quan
Hành. Hai tướng quân, hữu tướng quân vốn là Long Hạo Thừa và tả tướng quân là
Long Kình Lệ. Nhưng hiện tại Long Hạo Thừa đã trở thành hoàng đế, bởi vậy chỉ
còn lại có tả tướng quân Long Kình Lệ.
Ngũ bộ gồm có: Lại, hộ, lễ, hình, công. Ngũ bộ thượng thư đều là đến từ các đại
gia tộc Long Viêm quốc. Trong đó lấy Lại bộ Lã gia Lã Trác cùng hình bộ Hách
gia Hách Huy có quyền thế nhất. Mà Lã gia thông qua hôn nhân với hộ bộ Hà gia
nên hai nhà trở thành liên minh quyền thế vững chắc nhất. Trong khi đó Hách gia
cùng lễ bộ Dương gia, công bộ Liễu gia cũng thông qua hôn nhân, nên quyền lợi
có liên quan với nhau. Hai đoàn thể này đều tự quản lý, tuy rằng thường xuyên sẽ
có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng thế lực vẫn cân đối. thật ra đối phó với Long Kình Lệ so với ngũ
gia vẫn trọng yếu hơn nhiều. Dù sao dã tâm Long Kình từ trước tới giờ cũng đã
không nhỏ. Bất quá, đối phó với người hữu dũng vô mưu như thế, nàng đã có kế
sách trong lòng. Giờ chỉ việc chờ thời cơ chín muồi.
Tại cái triều đại này, nàng cũng phải cố gắng làm tốt vị trí
của mình. Môi đỏ mọng nổi lên mỉm cười:“Lâm Tư, ngươi thông báo tối nay ta muốn
ở trong ngự hoa viên tổ chức một buổi yến hội, để cho các tú nữ trong cung và
thường nhân đều tham gia.”
Lâm Tư tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn đi xuống làm việc.
Tô Lệ Nhã hớp một miệng trà, trong mắt nổi lên tinh quang:
tú nữ cùng thường nhân vốn đều là của Long Cần Nhận. Quy củ của hoàng gia Long
Viêm quốc là khi tiên đế băng hà, trừ bỏ phi tần cùng hoàng hậu phải đến chùa
chiền hoàng gia thủ tiết, tú nữ cùng thường nhân khác có thể lưu lại trong hậu
cung tân đế.
Mở danh sách trong tay ra, nhìn những tên chi chít, hắc tuyến
của nàng bắt đầu ép xuống, tầm mắt di chuyển xuống dừng ở tổng sống: Một trăm
hai mươi lăm người. Một trăm hai mươi lăm người?! Này cũng quá nhiều đi! Long Cần
Nhận để lại cho nàng không ít phiền toái. Đôi mắt đẹp đảo qua, dừng trên họ
tên, đơn giản nơi này không có người của ngũ đại gia tộc. Theo nàng biết, tất cả
người trong ngũ đại gia tộc đã vào chùa thủ tiết. dù sao thu thập những người
này vẫn đơn giản. Hơn nữa, nhiều người như vậy, những người này đều có người hầu
hạ, một thường nhân có bốn người hầu hại, vô hình sẽ nuôi hơn ba trăm người. thật
lãng phí lương thực. tất yếu sẽ có bồi bổ
thân thể. Không phải nói quốc khố gần như trống không sao? Vừa vặn nàng làm
hoàng hậu dẫn đầu cắt giảm chi tiêu trong hoàng cung. Chỉ sợ tất cả hoàng hậu
trong lịch sử Long Viêm quốc, sẽ không tìm ra người thứ hai “Cần kiệm” như thế.
Ha ha…… Môi đỏ mọng lại nổi lên tươi cười.
Ánh trăng chiếu xuống, vì ngự hoa viên tô lên một tầng ngân
quang. bên trong vườn to như vậy, trăm người đến trước đều đã ngồi an vị. các
thường nhân cùng tú nữ sắc mặt cũng không tốt. Các nàng ở trong hoàng cung đã
lâu, tự nhiên biết lần này tân nhậm hoàng hậu triệu tập mọi người, nhất định có
đại sự muốn tuyên bố.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm –” Một giọng nói chói tai
vang lên, làm tất cả tú nữ cùng thường nhân đều đứng dậy quỳ xuống nghênh đón
nói:“Hoàng hậu nương nương Phúc Yên,”
“Đứng dậy, các vị muội muội không cần đa lễ.” Giọng nói
thanh thúy vang lên. Tô Lệ Nhã cố nén cười, chậm rãi nâng tay nói. Người ta nói
trong hoàng cung tràn ngập “Yến gầy hoàng phì”, đủ loại mỹ nhân, nhưng nếu chỉ
dùng “Phì” để hình dung các mỹ nhân đang đứng, trường hợp này sẽ làm người ta
có loại cảm giác là một màn hài kịch.
Chúng tú nữ và thường nhân đều đứng dậy, vụng trộm đánh giá
vị tân hoàng hậu này. Nhưng đập vào mắt là dung nhan tuyệt sắc làm các nàng thật
chấn động: Các nàng chưa bao giờ biết một nữ nhân có thể bảo trì dáng người đầy
đặn trên một cơ thể gầy như thế. Đêm nay Tô Lệ Nhã mặc một kiện tử y do Thượng
Quan Hành tặng riêng cho nàng, tôn lên dáng người xinh đẹp, ngay cả trang điểm
cũng yêu diễm. Nàng lần này tốn nhiều thời gian chuẩn bị như thế, là vì muốn dù
kiều diễm lấn áp toàn trường. nàng đánh đòn phủ đầu cho những người ở dây biết
cho dù có ở lại trong hậu cung cũng sẽ không được sủng ái.
Chúng tú nữ và thường nhân mang theo thần sắc ảm đạm trở lại
chỗ ngồi của mình.
Tô Lệ Nhã trước chiêu đãi món ăn nàng chuẩn bị riêng cho hôm
nay.
Chúng nữ nhìn trên bàn chỉ có thể dùng từ “Cơm rau dưa” Hình
dung thức ăn, trong lúc nhất thời mắt đều choáng váng.
Tô Lệ Nhã trên mặt hiện ra thần sắc khó xử, nói:“Các vị muội
muội, thức ăn này chỉ sợ không hợp khẩu vị đi!”
“Không, sẽ không.” Lập tức có người mở miệng nói.
“Đúng vậy! Thực hợp khẩu vị!” Đã có người cầm lấy chiếc đũa
ăn.
……
“Ai –” Trên mặt nàng nhiễm lên một tầng mây đen:“Kỳ thật, ai
gia làm hoàng hậu cũng không dễ a! Hoàng hậu phải phụ trách chi tiêu trong
cung. Gần đây quốc khố trống không, vốn phụng ngân phân đến hậu cung cũng đã rất
ít. Lần này vì hưởng ứng Hoàng Thượng xuất chinh, ai gia làm hoàng hậu, đại biểu
cho các vị muội muội ủng hộ Hoàng Thượng, đem phần lớn phụng ngân trong hậu
cung đều quyên góp. Phụng ngân còn lại sợ không đủ để duy trì chi phí trong
cung như thường lệ. Ai ~”
Chúng nữ vừa nghe, sắc mặt nhất thời khó coi không ít. Ý của
Hoàng hậu là muốn cắt giảm chi phí ăn mặc của bọn họ, mỗi ngày đều ăn “Cơm rau
dưa”. Đối với nữ nhân quen ăn thịt cá mà nói, tin này vô cùng là tin dữ. Nhưng
các nàng vẫn không thể không thu hồi sắc mặt, đều tỏ vẻ ủng hộ cắt giảm chi
phí.
Tô Lệ Nhã phát huy kỹ năng diễn của chính mình, nhất thời
trong mắt nổi lên hơi nước, nức nở nói:“Các vị muội muội, ai gia đại diện cho
Hoàng Thượng cảm tạ các vị muội muội. Nhưng là –” Nàng thoáng tạm dừng, làm tim
mọi người treo lên: Sẽ không cắt xén gì nữa đi! Sầu lo lại xuất hiện trên mặt.
“Nhưng ai gia như thế nào để cho muội muội chịu khổ. Bởi vậy,
ai gia suy nghĩ một phương pháp: Chính là cho các vị muội muội tự do, để các vị
muội muội ra cung tìm kiếm hạnh phúc chính mình. Đương nhiên ai gia sẽ bồi thường
cho các vị.”
Mọi người vừa nghe, sắc mặt biến hóa: Đại bộ phận bởi vì có
thể rời khỏi hoàng cung mà vui mừng, cũng có số ít người sắc mặt âm trầm.
Bỗng nhiên, một nữ tử diện mạo tú lệ quỳ xuống nói:“Hoàng hậu
nương nương, nô tỳ nguyện ở bên cạnh nương nương hậu hạ ngài.”
Tiếp theo lại có vài nữ tử quỳ xuống, tỏ vẻ nguyện ý ở lại
trong cung.
Con mắt sáng quét về phía các nàng: Hóa ra các nàng đều là
thường nhân a! Hơn nữa trên mặt các nàng đều mang theo kiên nghị. Hảo, nếu các
nàng rượu mời không uống, nàng không ngại một mình vì các nàng chuẩn bị rượu phạt.
Tô Lệ Nhã trên mặt khôi phục tươi cười rang lượng, nhưng ý
cười cũng không có tới đáy mắt, âm thanh lạnh lùng nói:“Nếu vài vị muội muội có
thành ý như thế, ai gia đêm nay liền đặc biệt cám ơn các vị muội muội.” Nàng nhấn
mạnh hai chữ cám ơn. Tất cả mọi người biết mấy người các nàng có tội. thân thể
mềm mại của vài nữ tử đang quỳ chấn động.
………………………………………………………………………………………………………………
Ánh trăng đã ngã về tây chiếu vào trong điện hoàng hậu, đem
bóng của mọi người kéo thật dài, rất dài. ba thường nhân đang ngồi sắc mặt ở dưới
ánh trăng, có vẻ tái nhợt vô cùng. không khí áp lực trầm trọng tràn ngập.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm –”
Rốt cục, Tô Lệ Nhã chỉnh trang xong, xuất hiện trước mặt các
nàng.
“Bái kiến hoàng hậu nương nương –” Ba người đẹp quỳ xuống.
Tô Lệ Nhã cũng không có bảo các nàng đứng dậy, chính là ngồi
vào phượng vị, bưng chén rượu trên bàn, nhẹ giọng nói:“Các vị muội muội, các
ngươi cũng biết thiên hạ này rượu có thể chia làm hai loại: Một là rượu mời, một
là rượu phát. Mới vừa rồi, ai gia đã cho các vị muội muội rượu mời, nào biết
các ngươi cư nhiên không tiếp nhận. Như thế nào, các ngươi thích uống rượu phạt
sao?” Nói đến cuối cùng giọng của nàng trở nên bén nhọn. Đối với người vọng tưởng
trượng phụ của nàng, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Ba người lại chấn động, biết lần này các nàng là khó chạy
thoát.
Nữ tử mới vừa rồi dẫn đầu mở miệng một lần nữa nâng dung
nhan tái nhợt lên, trong mắt thiêu đốt hai ngọn lửa phẫn nộ, giọng nói lạnh lùng:“Hoàng hậu nương nương, trên danh
nghĩa là vì tiết kiệm chi tiêu hoàng cung, thật ra là muốn đuổi chúng ta ra khỏi
cung, để có thể độc chiếm Hoàng Thượng. Nhưng hoàng hậu nương nương, cho dù lần
này ngươi thành công thanh trừ hậu cung, nhưng hàng năm một lần tuyển tú, vẫn sẽ
có trăm tú nữ tiến cung. Từ xưa đến nay, chưa từng có hậu cung của đế vương nào
chỉ có một mình hoàng hậu. Bởi vậy, hoàng hậu nương nương cũng không có khả
năng cả đời độc chiếm Hoàng Thượng. Hoàng hậu nương nương hà tất gì trở thành tật
phụ (người phụ nữ có tính đố kỵ, ghen ghét)” Nàng nói đến cuối cùng, lại biến thành châm chọc.
“Độc chiếm?! Tật phụ?!” Tô Lệ Nhã bên bạc môi nổi lên cười
khẩy nói:“Các vị muội muội khả năng không biết Hoàng Thượng đã đáp ứng ai gia một
đời chỉ có một nữ nhân là ai gia. Thay lời khác mà nói, Hoàng Thượng đã ngầm đồng
ý hành động lần này của ai gia.”
Nàng kia sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng vẫn mở miệng châm
chọc nói:“Hoàng Thượng trong lúc nhất thời xúc động. Nói không chừng qua năm
năm, mười năm, đợi cho hoàng hậu nương nương lớn tuổi sắc đẹp phai tàn, sẽ lại
lần nữa nạp phi.”
Trên mặt nàng kiên định nói:“Hừ, chỉ có nam nhân nông cạn mới
thế. Hoàng Thượng tuyệt đối không phải.” Nàng tin tưởng tình cảm của Hạo Thừa
theo thời gian sẽ không thay đổi .
Con mắt sáng quét qua dung nhan tái nhợt, nàng rất là nghi
hoặc vì sao ba người này không lĩnh hội ý tứ của nàng. Nhìn cặp mắt quật cường
cùng không cam lòng, nghi hoặc càng sâu :“Các ngươi vì sao không tiếp nhận ý tốt
của ai gia? Ra cung tìm hạnh phúc cho chính mình. Dù sao ở lại bên cạnh một nam
nhân vĩnh viễn không có khả năng liếc mắt nhìn mình một cái, còn không bằng ra
cung tìm kiếm nam nhân có thể sống chung cả đời.”
“Hoàng hậu nương nương, ngươi nghĩ rằng ta và mấy người ở
đây không nghĩ ra cung, rời đi cái nhà giam này? Nhưng chúng ta đều là người gánh
vác vận mệnh gia tộc. Nếu chúng ta nhận ý tốt của nương nương, về nhà, chỉ sợ
chờ đợi chúng ta chính là nhục nhã vô tận. Đến lúc đó, cha mẹ chúng ta cũng sẽ
bị liên lụy. Cùng với như vậy, còn không bằng uống rượu phạt của nương nương.
Ít nhất cha mẹ có thể thản nhiên sống.”
Trên mặt hai người khác đều nổi lên quyết tuyệt.
Nguyên lai, các nàng có nổi lo như thế a! Cho dù hy sinh
tánh mạng cũng phải bảo vệ gia tộc. trong lòng dâng lên kính nể. Người như vậy
hẳn là có thể vì nàng sở dụng:“Nói ra thân phận và gia tộc của các ngươi đi!
Nói không chừng, ai gia có thể giúp các ngươi ở lại trong cung.”
Sau đó ba người khai báo ra thân phận cùng tên:
Nữ tử mở miệng chống đối tên Thi Tĩnh. Phụ thân của nàng hóa
ra là công bộ thị lang. Nhưng là một người cương trực công chính, không muốn
thông đồng làm bậy, kết quả bị người hãm hại, chịu cảnh lưu đài nơi phía tây
Long Viêm quốc một vùng lạnh khủng khiếp. Nàng tiến cung cũng là vì hy vọng có
một ngày Hoàng Thượng sẽ tin, mà đem phụ thân giải cứu khỏi nơi khổ hàn.
Một vị tên là Cổ Nguyệt Cầm, sở dĩ tiến cung chính là bởi vì
muốn giúp thúc phụ một lần nữa trở lại Viêm Đô.
Cuối cùng một vị gọi Bạch Toàn Tình, nàng tiến cung là vì có
thể giải cứu tình lang chính mình thoát khỏi thiên lao do tố cáo quan lại mục
nát.
Nghe các nàng kể xong, Tô Lệ Nhã nhìn kiên quyết trên mặt ba
người, đánh giá qua lại. Cuối cùng, nàng mở miệng hỏi:“Mặc dù ai gia cho các
ngươi ở lại trong cung, các ngươi cảm thấy chính mình có cơ hội bắt lấy tim của
Hoàng Thượng sao? Khả năng đến lúc đó, các ngươi ngay cả mặt Hoàng Thượng cũng
không thấy. Lại càng không nói, ai gia cố ý ngăn cản Hoàng Thượng nhìn các
ngươi. Như vậy, các ngươi cũng nguyện ý tiếp tục ở lại trong cung sao?”
Ba khuôn mặt vôn đã tái nhợt nay lại càng thêm trắng bệch,
nhưng các nàng vẫn kiên trì nói:“Nguyện ý.”
Nhìn ba cặp mắt kiên định, kính nể cho tình cảm kiên định của
nàng. người có tình có nghĩa như thế, nếu vì nàng sở dụng, hẳn là không lựa chọn
sai:“Nếu nói, ai gia có thể giúp các ngươi thực hiện mục đích tiến cung , điều
kiện chính là các ngươi vĩnh viễn nguyện trung thành ai gia. Các ngươi có bằng
lòng hay không?”
Ba người trên mặt đều hiện lên kinh hỉ, dập đầu nói:“Cám ơn
hoàng hậu nương nương thành toàn! Cám ơn hoàng hậu nương nương thành toàn!……”
“Đừng cao hứng quá sớm. Đi theo ai gia, thì phải loại bỏ
thân phận thường nhân của các ngươi. Ai gia sẽ hạ chỉ, cho các ngươi trở thành
cung nữ. Về phần ngày sau, phải an bài như thế nào, chờ nhìn năng lực của các
ngươi sẽ định đoạt.”
Ba người trên mặt cũng không có xuất hiện do dự, cùng kêu
lên nói:“Nô tỳ nguyện tuân theo an bài của nương nương!”
Tô Lệ Nhã xua tay nói:“Tốt lắm, các ngươi đều đi xuống đi!”
Ba người lên tiếng trả lời cung kính rời đi.
Tô Lệ Nhã xoay người hướng Lâm Tư nãy giờ vẫn im lặng
nói:“Lâm Tư, ngươi không hiếu kỳ ta vì sao phải an bài như thế sao?”
Lâm Tư trên mặt một mảnh lạnh nhạt nói:“Nương nương, an bài
như thế đều có dụng ý.”
Nàng có thể lý giải vì sao Hạo Thừa lại đem Lâm Tư trở thành
tâm phúc, nhưng nàng coi Lâm Tư là tỷ muội,
có thể chia xẻ suy nghĩ trong lòng:“Hậu cung này dù sao ta cũng mới nắm giữ
không lâu. Bên trong cung nữ thái giám cũng không phải là người của ta. Bên
trong nói không chừng có rất nhiều người đều là cơ sở ngầm của người khác, bởi
vậy, ta cần bồi dưỡng những người trung thành một lòng với mình. Lâm Tư, ngươi
giúp ta tra tình huống cụ thể của những người mà các nàng muốn bảo hộ.”
“Dạ.” Lâm Tư cung kính rời đi.
Điện hoàng hậu to như vậy, chỉ còn lại có Tô Lệ Nhã. Ngẩng đầu
nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, tình cảm nhung nhớ đột nhiên gia tăng. Không thể
tưởng tượng được mới qua có một ngày, nàng lại nhớ Hạo Thừa như thế. Ai…… Về
sau ngày còn dài, chỉ sợ cũng bị loại tình cảm tưởng niệm này tra tấn.