Tuyết đọng thật dày dần dần hòa tan, màu lục dần thay thế màu trắng thuần khiết, vạn
vật tràn ngập sức sống. Cảm xúc bi thương của Tô Lệ Nhã cũng ra đi. Vốn nàng
tính đi Viêm Đô tìm người, nhưng sau khi hỏi rõ địa chỉ Viêm Đô, nàng liền đình
chỉ dự tính. HIện tại chỗ này là tiểu châu phía nam Long Viêm quốc cách phía bắc
khoảng vạn dặm, nàng không phải Tôn Ngộ Không, lộn một vòng là đến. Đương nhiên
nàng cũng không noi theo gương Đường Tăng từng bước một đến Viêm Châu. Quan trọng
nhất là bởi vì nàng không có tiền. Bởi vậy nàng tính trước hết kiếm đủ tiền rồi
nói. Nhưng kiếm tiền nói dễ hơn làm a? Đối với hiện tại đã trở thành thất học,
cộng thêm cái danh hiệu đệ nhất xấu nữ, nghĩ bán sắc thì nam nhân gặp cũng rút
lui mười dặm. bởi vậy, nàng chỉ có thể tiết kiệm từ chút lương thực. Cho dù đêm
ba bữa biến thành hai, mỗi bữa cơm cùng với nước có thể gọi là “Hi Cháo”, lương
thực cũng rất nhanh vơi đi. Nàng hiện tại phi thường nhớ tới hương vị của rau nắm
dại, ít nhất, bụng nàng cũng không cách nửa canh giờ lại kháng nghị.
“Thầm thì~” Bụng người nào đó cao giọng kháng nghị.
“Đã biết, đã biết, ta lập tức tìm này nọ cho ngươi ăn.” Đói
đến tay chân đã muốn nhũn ra Tô Lệ Nhã vô lực đứng dậy, cầm lấy cần câu mấy
ngày trước làm xong. Một cái cây thẳng tấp không hề co dãn, phía trên quấn một
miếng vải đen, một đoạn vải thô lộ ra mốc câu bằng cây đinh rỉ sét, vật như vậy
gọi là cần câu trong lời nói.
“Nha” một tiếng, Tô Lệ Nhã mở cửa phòng. Một trận gió lạnh lập
tức đánh úp lại.
“Ngáp” Tô Lệ Nhã mượn sức cản quần áo hướng tới con sông duy
nhất ở ngoài Tô Gia thôn.
Con sông này thông với mười hai sông lớn của các châu (tỉnh)phía
nam Long Viêm. Nước sông phi thường ôn hòa, cũng không có song lớn.
“Ngáp—ngáp” Bờ sông thường xuyên truyền đến âm thanh của người
nào đó đang hắc xì. Trời lạnh đến nổi nước mũi Tô Lệ nhã muốn đông lại. Nàng
nhìn chằm chằm những con cá đang khoái hoạt dưới đáy sông.
“Cá con, cá con, ngươi liền từ bi, cắn câu đi! Phật nói cứu
người một mạng hơn xây bảy tháp phù đồ. Chỉ cần các ngươi cắn câu, ta sẽ không
bị chết đói. Ngươi cũng sẽ bởi vì cứu ta mà công đức vô lượng, thoát khỏi kiếp
súc sinh. Thật có lợi đi!” Tô Lệ Nhã phát huy tài ăn nói của chính mình, ý đồ
khuyên bảo cá cắn câu.
Nhưng là, trong sông nhóm cá con vẫn truy đuổi lẫn nhau,
không đá động gì đến nàng, tự đắc bơi lội.
Tô Lệ Nhã phát huy tinh thần Đường Tăng niệm kinh, tưởng tượng
nhóm cá con này là yêu quái bắt Đường
Tăng, tự sát mà chết. Đáng tiếc nàng niệm là tiếng người còn kia là cá.
Xa bờ có cái gì đó chói mắt đánh gãy lời niệm kinh của nàng
với mấy con cá. Nàng nghi hoặc đứng dậy, tìm kiếm. Không xem thì thôi, vừa thấy
đã dọa nàng nhảy dựng. Theo thượng nguồn một cái xác chết đang chậm rãi trôi tới.
bị hoảng sợ sắc mặt Tô Lệ Nhã trắng bệch nhưng ánh mắt nàng mẫn cảm với tài vật,
phát hiện quần áo thượng hạng mang theo sắc vàng. Nàng nghiên cứu, tưởng tượng
bên trong kia chứa mười lượng vàng ròng.
Nhìn tốc độ xác chết đã muốn trôi tới nàng, nàng do dự. Tuy
rằng nàng tính tiến lên lấy vàng, nhưng đối với tử thi nàng vẫn không dám đụng
vào. Nghe nói bộ dáng người chết đuối vô cùng khủng bố.
“Thầm thì” Cái bụng hợp thời kháng nghị, làm cho nàng hạ quyết
tâm chạy nhanh vào trong nước. Dù sao nàng không nghĩ sẽ chết đói, nghe nói bộ
dáng người chết đói càng phi thường khủng bố.
“Hắc hưu—hắc hưu—hắc hưu” Tô Lệ Nhã đem hết toàn lực, thật vất
vả tha thi thể lên bờ, liền ngã ngồi trên mặt đất, thở dốc.
Hảo nửa ngày, nàng mới hít thở đủ khí, liền không suy nghĩ
tiến đến lưng thi thể kia lấy vàng. Đây là vàng rồng nguyên bảo. Ánh mặt trời
chiếu xuống màu vàng phi thường chói mắt. Tô Lệ Nhã trợn mắt há mồm mà nhìn chằm
chằm vàng trên tay, một hồi lâu mới khôi phục lại lí trí. Thật tốt quá, nàng rốt
cục không cần ăn cháo loãng nữa. Nàng cẩn thận đem vàng bỏ vào trong lòng, sau
đó, nàng nhìn chằm chằm thi thể, do dự nên hay không đem “Nó” cấp đi. Nói không
chừng bên trong quần áo còn có vàng? Nhưng nàng nghĩ xác chết trôi bộ dạng khủng
bố, sợ buổi tối “Nó” đến gặp nàng trong mộng.
Bổng nhiên, một đạo linh quanh hiện lên. Nàng cười cởi đai
lưng bên người xuống, bịt kín hai mắt mình, hít một hơn thật sâu, đi qua thi thể.
Nàng run run vươn tay sờ soạng trên người thi thể. Vốn nghĩ nàng sờ phải phù thủng
thân thể, như da thịt co dãn làm lòng nàng buông sợ hãi xuống, yên tâm mà tiếp
tục sờ soạng. Rốt cục không phụ sự cố gắng của nàng, ở bên thắt lưng thi thể đụng
đến một túi tiền to gì đó, nhưng lại như thế nào không kéo ra được. nàng không
thể không đứng dậy, thử đi đến một hướng khác. Vốn tính vượt qua thi thể nhưng
nàng lại xem nhẹ chiều rộng thi thể, một cước đạp lên bụng thi thể. Lúc này cư
nhiên thi thể đứng dậy, trong bụng phun nước ra. Mà Tô Lệ Nhã bởi vì dưới chân
thi thể đột nhiên đứng dậy, mà mất đi trọng tâm té lên người thi thể.
“khụ khụ khụ”
Dưới thân truyền đến âm thanh ho khan, Tô Lệ Nhã lập tức kéo
đai lưng trên mắt xuống. Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú như mây trắng bàn
hạo (đám mây lúc mặt trời mọc), hai hang lông mày thẳng tấp, bạc môi tuấn dật.
Hảo suất nam nhân! Nàng si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới thân. (bla…bla…soái
ca lên sàn O.O)
Dưới thân nam nhân đã muốn ngừng ho. Nhiệt khí trên mặt hắn,
làm cho nàng biết hắn không phải là thi thể, là một nam nhân suất quá đáng.
Khôi phục lí trí nàng lập tức đứng dậy, mặt mang thẹn thùng
khóe mắt dư quang ngắm khuôn mặt dưới ánh mặt trời kia càng thêm tuấn mỹ. Lúc
này, bên hông hắn chiết xạ A Kim quang (?) làm nàng thu hồi tầm mắt. Nàng lôi
túi tiền kia ra, tâm chờ mong mở ra, cư nhiên chỉ có một vàng, mà bên trong túi
có một lỗ hổng lớn. Tô Lệ Nhã không nói gì nhìn chằm chằm cái lỗ hổng, rồi sau
đó tức giận xoay người nhìn nam nhân đã lâm vào trạng thái hôn mê, cả giận nói:
“Tiết kiệm tiền cũng không nên tiết kiệm túi tiền a! cư nhiên mua cái túi chất
lượng thấp như vậy.” Vốn bởi vì nam nhân tuấn mỹ mà sinh ra hảo cảm, nháy mất
liền tiêu thất. nàng tức giận thu hồi vàng, chuẩn bị rời đi, không hề quản cái
soái ca mĩ nam.
Soái ca mĩ nam?! Một đạo linh quang nổi lên, nàng dừng cước
bộ, cúi đầu liếc mắt nhìn ánh vàng trong tay. Lại suất lại có kim chủ! Tam đại
định luật xuyên qua! Nàng hưng phấn xoay người nhìn mĩ nam dưới đất. Kim chủ của
nàng! Nàng đợi suốt chin tháng! Nàng lập tức quyết định mặc kệ dùng thủ đoạn gì
cũng phải có kim chủ này.