Ánh trăng
thản nhiên chiếu vào thư phòng của Mạc Trọng Hình, chiếu vào trên người Mạc Trọng
Hình. Giờ phút này vốn hẳn là đang xử lý công văn, hắn ngẩng đầu đối với ánh trăng
ngoài cửa sổ ngẩn người. Lúc này, hiện ra dung nhan tươi cười, làm hắn vui sướng
đứng dậy. Nhưng ảo giác rất nhanh biến mất, lưu lại tiếng thở dài của hắn.
Đã nhiều
tháng không nhìn thấy nương nương tươi cười. Lần này nương nương đi phía nam
tránh lạnh so với năm rồi lâu hơn rất nhiều. Tình cảm vốn đã bị áp chế xuống
lòng bởi vì nhung nhớ mà một lần nữa nổi lên. Nương nương, người duy nhất đời
này hắn thương, lại giống như mặt trăng kia không thể nào có được. Hắn đã cưới
Bạch Toàn Tình làm vợ, cũng đã thầm hạ quyết tâm phải vĩnh viễn chôn phần tình
này xuống đáy lòng. Đối với Bạch Toàn Tình, vị hôn thê thanh mai trúc mã này,
đã vì hắn chịu thiệt nhiều năm. Nàng vì nghĩ cách cứu chính mình, trả giá lớn
như thế, hắn không có khả năng tổn thương nàng. Đây là trách nhiệm, hắn tuyệt đối
cũng không bỏ xuống được. Bởi vậy, hắn lựa chọn tuân thủ hôn ước, cưới nàng.
Trong mười lăm năm, nàng thật sự là một thê tử hiền lương thục đức, làm cho cuộc
sống của hắn không cần lo nghĩ nhiều, hơn nữa nàng còn vì hắn sinh hạ một đứa
con có thể kế thừa tất cả những gì của hắn. Đối với nàng, hắn thật sự cảm kích.
Đồng thời, hắn cũng thực may mắn chính mình cưới được một thê tử như vậy. Mấy
năm qua, nhìn thê tử ôn nhu tươi cười, nghe tiếng cười hạnh phúc của con , hắn
nghĩ đến bóng dáng kia sẽ dần biến mất trong lòng. Dù sao, mấy năm qua nhìn thấy
nương nương, tim đã không còn đập nhanh như trước. Hắn nghĩ đến rốt cục có thể
không thẹn với thê tử tươi cười, không thể tưởng được, mới ba tháng ngắn ngủn,
làm hắn biết chính mình ngốc cỡ nào. Hóa ra phần tình cảm này không phải dần biến
mất, mà là đã ăn sâu vào trong lòng, vĩnh viễn đều không thể tiêu thất. Chính
là bởi vì hắn cố gắng vùi lấp, mới có thể ngay cả chính mình đều lừa gạt.
“Nha –” Tiếng
đẩy cửa rất nhỏ cũng không có đánh thức Mạc Trọng Hình đang chìm trong suy
nghĩ.
Bạch Toàn
Tĩnh trên tay bưng bữa khuya đứng trước cửa khẽ mở, nhìn trượng phu đang ngắm
trăng, biết hắn lại nhớ nương nương. Tình cảm của hắn đối với nương nương, nàng
ở trong đêm động phòng mới biết được. Đêm hôm đó hắn uống thật say, cư nhiên
đem nàng trở thành một nữ nhân khác. Thời điểm nàng cùng nam nhân mình yêu
thương hợp thể mà chảy xuống nước mắt vui sướng, hắn mở to mắt say lờ đờ, mãn
nhãn thâm tình hôn nhẹ khóe mắt nàng. Khi đó, nàng cảm thấy chính mình là nữ
nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Nhưng bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu:“Nương
nương, đừng khóc……”
Một khắc
kia, nàng chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng. Một khắc kia, nàng hy vọng
chính mình nghe lầm. Nhưng nam nhân ở trên người nàng tiến lên, trong miệng
cũng gọi :“Nương nương, nương nương……”
Một tiếng lại
một tiếng nhu tình làm nàng giống như nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát. Nước
mắt nhưng xâu chuỗi bị đứt rơi xuống không ngừng.
Đêm hôm đó,
đối với nàng mà nói là một đêm đau lòng.
Sau, nhìn
khuôn mặt tuấn tủ ngủ say bên cạnh, thân thể đã vô cùng mỏi mệt nàng lại không
hề nửa điểm khó khăn, chính là nghiêng người nhìn nam nhân mà mình dùng cả đời
để yêu. Một khác kia, lòng của nàng tràn ngập thống khổ cùng phẫn hận. Một khắc
kia, nàng thật sự rất muốn đánh thức hắn, chất vấn hắn. nàng vì hắn trả giá nhiều
như vậy, hắn cư nhiên vào thời khắc động phòng kêu tên một nữ nhân khác. Cái
này nàng có thể dùng từ nào để diễn tả nổi khốn khổ a! Khi tay nàng sắp chạm
vào hắn, nghe được hắn mông lung nói xin lỗi:“Tình nhi, thực xin lỗi, thực xin
lỗi……”
Tay nàng
cũng chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ. Nước mắt vốn đã ngừng lại một lần nữa rơi xuống.
Nàng muốn không phải xin lỗi. Nàng muốn là lòng hắn! Nước mắt làm trôi đi mọi
dũng khí. Nàng lựa chọn đem tất cả việc này quên đi, làm bộ không có phát hiện
bí mật trong lòng hắn. Nàng biết, chính mình thương hắn đến mức không thể mất
đi hắn.
Cuộc sống về
sau, bởi vì nàng đã trở thành một trong ba thượng cụng lớn nhất trong cung
nương nương, cho nên, dù đã thành thân, nàng vẫn muốn mỗi ngày đi vào cung giúp
nương nương để ý hậu cung. Đứng ở bên cạnh nương nương, nàng thường xuyên có thể
nhìn thấy khi trượng phu nhìn nương nương, đáy mắt vui sướng cùng áp lực. Trong
lúc đó, nàng chỉ có thể nắm chặt hai tay, áp chế thống khổ cùng phẫn hận trong
lòng. Có khi, nàng thật sự rất hận chính mình hèn yếu. Nàng càng hận nương
nương cướp đi lòng của trượng phu.
Ở bên cạnh
nương nương càng lâu, nàng càng phát hiện năng lực của nương nương, nương nương
giống như mặt trời chói mắt tự tin, cùng với nương nương được lòng dân chúng.
Cho dù lòng hận ý trong lòng có sâu, dưới tươi cười chân thành của nương nương
cũng làm phai nhạt. Nàng không thể không thừa nhận nương nương có năng lực hấp
dẫn ánh mắt người khác. Chỉ cần nam nhân, đều sẽ bị tươi cười kia hấp dẫn, mà
hãm sâu trong đó. Ngay cả hoàng thượng có thể có được hậu cung ba ngàn người đẹp
lại chỉ chuyên sủng một mình nương nương, là có thể nhìn ra. Nàng còn phát hiện
thân là phó thượng thư bộ tài chính Tần đại nhân đối với nương nương cũng ôm
tình cảm. Khi hắn nhìn thấy nương nương, đáy mắt cũng vui mừng cùng áp lực, giống
như trượng phu. Hơn nữa, nương nương cũng không sai. Trong mắt nàng cho tới bây
giờ chỉ có Hoàng Thượng. Nếu nói nương nương thật sự có sai, chính là nàng quá
mức chói mắt. Nghĩ thông suốt điều này, nàng không hề oán hận nương nương nữa.
Nàng bắt đầu thiệt tình giúp nương nương.
Mà oán hận
đối với trượng phu sau khi sinh con, dần dần cũng phai nhạt. Không, phải nói là
nàng lựa chọn đem oán hận vùi lấp ở chỗ sâu nhất trong lòng mình. Nàng bắt đầu
hiểu. Tuy rằng, nàng không thể có được tình yêu của trượng phu, nhưng vẫn có được
hắn, có được đứa con đáng yêu, có được một gia đình. Như vậy đã đủ rồi. So với
nữ nhân khác chia sẻ trượng phu với người khác mà nói, nàng xem như may mắn. Dù
sao, hắn cũng không có cưới người khác. Trong mắt hắn cũng không phải là không
có chính mình. Cho dù không phải là tình yêu nàng từng khát vọng. Chỉ cần trong
lòng hắn có nàng, như vậy đã đủ. Nữ nhân có khi phải biết thỏa mãn, không cần rất
tham lam. Hiện tại một lần nữa nhìn thấy biểu tình tưởng niệm của trượng phu đã
lâu không có xuất hiện, lòng của nàng mặc dù có chút đau, nhưng đã có thể xem
nhẹ. Nàng có thể cười đẩy cửa đi vào.
“Tướng công
–” Nàng đi đến bên cạnh hắn dịu dàng gọi hắn.
Tiếng gọi
này, làm Mạc Trọng Hình từ trong tưởng niệm tỉnh táo lại. Nhìn trên mặt thê tử
tràn ngập tình cảm, hắn trong mắt hiện lên chột dạ, cúi đầu để che dấu
nói:“Tình nhi, nàng làm cái gì?”
Cho dù hắn
cúi đầu tốc độ rất nhanh, nàng vẫn bắt giữ được hắn chột dạ. Lòng có một trận
đau, nàng lựa chọn xem nhẹ, ôn nhu cười nói:“Là cháo ngân nhĩ tướng công thích
nhất. Thừa dịp còn nóng ăn đi. Tướng công.”
Tiếng gọi
tướng công tràn ngập nhu tình làm lòng Mạc Trọng Hình càng mãnh liệt xuất hiện
áy náy. Hắn tiếp nhận chén cháo, ăn. Nước cháo ấm áp, làm trước mắt hắn mơ hồ,
hắn nức nở nói:“Tình nhi, thực xin lỗi.”
Bạch Toàn
Tình bởi vì trượng phu xin lỗi mà ngẩn ra. Nàng biết hắn vì mới vừa rồi tưởng
niệm nương nương mà xin lỗi. Nàng cười nói:“Tướng công, chàng phải nói cám ơn mới
đúng a!”
Mạc Trọng
Hình ngẩng đầu nhìn thê tử tươi cười, trong lòng cuồn cuộn xúc động. Hắn biết lấy
trí tuệ cùng cẩn thận của thê tử, hẳn là đã biết tình cảm của chính mình đối với
nương nương. Nhưng nàng lại lựa chọn bỏ qua rộng lượng bao dung, làm bộ không
có phát hiện. Thâm tình như vậy, làm cho hắn động dung. Hắn khẽ tựa vào vai
nàng nhẹ giọng nói:“Tình nhi, xin cho ta thời gian. Thời gian có thể làm phai mờ
tất cả, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.” Đây là hắn đối với nàng hứa hẹn.
Bạch Toàn
Tình ngây ngốc, sau đó vươn bàn tay mềm dùng sức ôm trụ hắn, nức nở nói:“Ừm.
Thiếp tin tưởng chàng.”
Ánh trăng
màu bạc chiếu vào trên người hai vợ chồng ôm nhau.
_HẾT_