Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 23: Chương 23: Cầm Hầu Mai Hàn Sênh




- Chuyện này?

Thiên Ca nhìn về phía Mộng Hàm Yên, tuy nàng còn nhỏ tuổi nhưng vừa rồi nàng bênh vực lẽ phải cho Nguyệt Thiển Mi, không sợ hãi cường quyền khiến hắn cảm thấy đáng tin cậy.

- An nguy của tỷ tỷ quan trọng nhất, hiện tại chỉ có thể làm như vậy!

Mộng Hàm Yên nói, bảo Thiên Ca bế Nguyệt Thiển Mi vào trong xe của nam tử kia.

- Ta không biết huynh là ai, cho nên để bảo đảm an nguy của tỷ tỷ, ta cũng muốn cùng vào.

- Không thành vấn đề!

Nam tử gật đầu, gương mặt tuấn tú nho nhã nở nụ cười thân thiết.

Mộng Hàm Yên ngồi lên xe, theo hắn vào hoàng cung.

- Vị hầu gia kia là ai thế?

Thiên Ca và những người Nguyệt tộc khác không được vào cung, chỉ có thể ở ngoài cung chuẩn bị trở về Nguyệt tộc phục mệnh.

- Ngài ấy là Cầm hầu tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Vũ đế quốc chúng ta – Mai Hàn Sênh!

Tướng giữ cửa nói với ngữ điệu tôn kính và sùng bái.

- Mai Hàn Sênh! Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất cầm sư?

Thiên Ca nhớ mình từng nghe qua cái tên này, Mai Hàn Sênh là cầm sư vô cùng nổi tiếng, không chỉ ở đế quốc Thiên Vũ mà cả ở những nơi khác nữa.

- Không sai! Đó chính là Cầm hầu của chúng ta!

Tướng giữ cửa từng ở xa xa nhìn Cầm hầu Mai Hàn Sênh đánh đàn, hình ảnh đó quả thực quá rung động cả trời và người.

Cả đời này ông cũng không quên!

Linh khí Liên Anh Sơn vô cùng nồng đậm, cho nên nơi này trừ chỗ ở của Thiên Vũ đế quân, những khu vực khác cũng dành cho các quý nhân được đặc biệt cho phép vào ở trong cung.

Cầm hầu Mai Hàn Sênh là một người trong đó, ở Trường Ca Điện.

Vì thân phận hắn tôn quý lại được Thiên Vũ đế quân Mặc Cẩn Tà đặc biệt cho phép nên có thể đi xe đến Trường Ca Điện.

- Đây là chỗ tỷ tỷ ta ở sao?

Mộng Hàm Yên thấy xe dừng trước một cung điện tao nhã liền mở miệng dò hỏi.

- Đây là chỗ ở của huynh!

Mai Hàn Sênh mỉm cười, từ tốn nói.

- Chỗ ở của Nguyệt công chúa còn phải đi một quãng rất xa nữa, trước tiên nên ở đây chữa trị tương đối ổn thỏa rồi hãy đi, bằng không để bệnh tình trì hoãn thì được không bù nổi mất.

- Vâng! Đa tạ huynh!

Mộng Hàm Yên nghe hắn nói vậy cũng không khăng khăng đòi đến chỗ ở của Nguyệt Thiển Mi.

Nàng vốn định cõng nàng ấy ra ngoài nhưng vóc dáng quá nhỏ, thế là Mai Hàn Sênh đưa tay giúp bế nàng ấy lên.

Trong xe, huân hương vấn vít lượn lờ bay đến mũi Nguyệt Thiển Mi, nàng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng khiến người khác sảng khoái trên người hắn, từ từ mở mắt.

Đập vào mắt là một khuôn mặt ấm áp như ngọc, và một đôi mắt dịu dàng như nước.

Mai Hàn Sênh bế Nguyệt Thiển Mi xuống xe, cổng Trường Ca Điện có trồng cây hoa, bóng râm xanh lục lờ mờ, ánh nắng vàng vụn vặt từ ngọn cây đổ xuống.

Hàng mi của hắn nhuốm sắc vàng khiến nàng cảm giác như hắn đang tỏa sáng.

Nàng không biết nam tử này là ai nhưng lúc này nàng cảm thấy rất an tâm.

Trái tim, chợt hẫng một nhịp.

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa từ trên cây rơi xuống như bươm bướm vỗ cánh đậu lên bờ vai hắn.

Hình ảnh ấy quá đẹp!

Nàng yếu ớt tựa vào lòng hắn, ý thức mơ hồ.

Mai Hàn Sênh đặt nàng lên giường trong thư phòng, thấy nàng đeo khăn che mặt, hô hấp có chút khó khăn bèn đưa tay muốn gỡ xuống.

- Huynh làm gì thế?

Mộng Hàm Yên thấy hắn muốn gỡ khăn che mặt của Nguyệt Thiển Mi bèn cảnh giác nói, lập tức đến bên cạnh bảo vệ nàng ấy.

- Mặt của tỷ tỷ chỉ có phu quân tỷ ấy mới được nhìn!

- Huynh chỉ lo lắng nàng ấy hô hấp không tiện chứ không có ý cợt nhả.

Mai Hàn Sênh giải thích, thấy Mộng Hàm Yên nhìn hắn như đề phòng sói thì không kiềm được cười khổ.

- Huynh trông giống dâm tặc háo sắc lắm sao?

- Anh hùng không hỏi xuất thân, lưu manh không nhìn tuổi tác! Mặc kệ huynh giống hay không giống, chuyện gì cũng đều có khả năng!

Mộng Hàm Yên nghiêm túc nói khiến Mai Hàn Sênh dở khóc dở cười.

- Linh y vẫn chưa tới ư?

- Huynh chính là linh y.

Mai Hàn Sênh nhẹ nhàng nói, giọng nói hiền hòa khiến người nghe như tắm gió xuân.

- Nàng ấy là đi đường quá mệt mỏi, lại ăn phải chất độc, cộng thêm hàn khí vào người nên mới ngất xỉu.

Dọc đường hắn đã nhìn triệu chứng của Nguyệt Thiển Mi, nói ra tình trạng bệnh của nàng ấy vô cùng chuẩn xác.

- Nấu một chén thuốc cho nàng ấy uống sẽ không sao, bình thường chú ý nghỉ ngơi nhiều là có thể bình phục.

Hắn kê một đơn thuốc giao cho một tùy tùng.

- Lạnh quá!

Giọng nói yếu ớt của Nguyệt Thiển Mi thốt ra khỏi bờ môi.

- Ở đây có bếp lò, sẽ nhanh ấm lên thôi. Mọi người đi xe vất vả cả ngày, nghỉ ngơi chốc lát đi, sau đó huynh sẽ đưa nàng ấy về chỗ ở.

Mai Hàn Sênh đốt bếp lò trong nhà, hơi nóng nhanh chóng tỏa ra ngoài.

- Huynh thật tốt!

Mộng Hàm Yên thấy hắn tỉ mỉ chu đáo như vậy, ấn tượng về hắn không tệ.

Nàng cảm thấy con người hắn rất tốt, rất xứng đôi với Nguyệt Thiển Mi!

- Muội không rời bỏ tỷ tỷ mình, muội cũng rất tốt!

Mai Hàn Sênh mỉm cười nói, nấu thuốc xong liền đưa cho Mộng Hàm Yên.

Nàng ngửi mùi thuốc, xác nhận thành phần không có vấn đề rồi định đưa tay đút cho Nguyệt Thiển Mi.

Nhưng Nguyệt Thiển Mi nằm đó, nàng không thể nào đút thuốc.

- Có thể phiền huynh giúp không?

- Giúp thế nào?

Mai Hàn Sênh khó hiểu hỏi, hắn chưa từng đút thuốc cho ai bao giờ.

Y thuật của hắn rất cao nhưng đa số mọi người đều không biết, họ chỉ biết hắn giỏi đánh đàn.

- Huynh giúp muội đỡ tỷ tỷ ngồi dậy là được.

Mộng Hàm Yên nói, bưng chén thuốc nóng trong tay, nhẹ nhàng thổi.

- Ờ! Được!

Mai Hàn Sênh bước tới đỡ Nguyệt Thiển Mi dậy, để phòng ngừa nàng ấy ngã xuống tiếp, hắn bèn ngồi phía sau mà đỡ.

Tư thế này quá mức thân mật, gương mặt hắn hơi ửng đỏ.

Nguyệt Thiển Mi cảm nhận được hơi ấm sau lưng, vô thức dựa vào lòng hắn.

Mộng Hàm Yên nhìn cảnh họ bên nhau, cảm thấy rất vui mắt thích ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.