Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 30: Chương 30: Chỉ Là Muốn Quay Về




- Chuyện này đâu thể trách Tú Xuân! Tú Xuân là hòn ngọc quý trên tay chúng ta, chúng ta sao có thể đẩy con bé vào hố lửa? Ai mà không biết gả cho Quỷ vương sẽ chết không toàn thây chứ!

Trang chủ phu nhân Chung thị nói, vô cùng dung túng nữ nhi Tô Tú Xuân.

- Nữ nhi rõ ràng đã bỏ thuốc cho nha đầu kia, để ả ngoan ngoãn gả vào phủ Quỷ vương, nào ngờ ả tỉnh lại, còn to gan lớn mật bỏ trốn!

Tô Tú Xuân cũng không biết đã sơ sót chỗ nào mà mọi chuyện không phát triển theo kế hoạch của nàng ta.

Nàng ta vốn muốn tìm một kẻ thế thân, dù sao gả qua cũng là chết, đến lúc đó Quỷ vương đâu biết kẻ kia là giả mạo.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tân nương bỏ trốn khiến họ trở tay không kịp.

- Một bước đi nhầm, toàn tộc hiểm nguy.

Tô trang chủ lắc đầu, nhìn ánh lửa trước mặt, sắc mặt nặng nề.

- Mọi người lúc đầu tìm được cô nương đó ở đâu? Chúng ta lại tìm nàng ta về, thỉnh tội với Quỷ vương, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.

Có người lên tiếng, chỉ sợ Quỷ vương đã nhìn thấy dáng vẻ của tân nương kia nên bây giờ họ không thể tùy tiện tìm một người thay thế.

- Nhị thúc, chưa ai từng gặp nha đầu đó, căn bản không biết nhà ả ở đâu, ả đến từ đâu. Lúc con gặp ả, hình như ả bị thương, trông vô cùng yếu ớt. Trên người ả cũng không có gì cả, muốn tìm được rất khó.

Tô Tú Xuân nói, nàng ta vốn muốn tìm một nha hoàn làm vật hi sinh, nhưng lại nghĩ nếu đã gặp nữ tử xa lạ này thì cứ hi sinh ả đi, dù gì cũng là người không quen biết.

- Ôi! Thế này thì khó rồi!

Mọi người lắc đầu, Quỷ vương hiện giờ muốn Điệp Vũ sơn trang giao người, họ tìm không được người thì giao thế nào đây?

- Mấy kẻ này đúng là xem mạng người như cỏ rác mà!

Mộng Hàm Yên nghe được Điệp Vũ sơn trang không phải người thân gì của nàng cả, ngược lại còn coi rẻ mạng người, đem nàng làm vật hi sinh!

Đúng là lố bịch!

- Mạng nữ nhi nhà mình là mạng còn mạng người khác thì không phải chắc?

Nàng tức nghiến răng, hóa ra mình khổ sở bị ép làm tân nương của Quỷ vương như thế!

Nàng đã nói mà, với mắt nhìn của nàng, không có khả năng bụng đói ăn quàng như vậy!

Tuy đã rõ nguyên nhân nàng trở thành tân nương của Quỷ vương nhưng lại mất đi manh mối cuối cùng cũng chính là manh mối liên quan đến thân phận của nàng.

Không ai biết nàng là ai, trước đó cũng không ai gặp nàng.

Cái gọi là nhà mẹ đẻ của nàng căn bản chỉ là một trò lừa bịp.

Nghĩ đến việc vẫn không tìm được mình là ai, vẻ mặt nàng hơi mất mát.

Tuyết Trần Phong thấy thần sắc nàng thay đổi thất thường, không nhịn được nói lời quan tâm:

- Đâu phải cô bị đưa đi làm tân nương của Quỷ vương, sao lại hồn bay phách lạc như vậy?

- Muội chỉ là muốn quay về!

Mộng Hàm Yên lắc đầu, nàng cảm thấy mình không về nhà được.

- Bé con muốn về đâu? Huynh tiễn muội một đoạn!

Tuyết Trần Phong vốn muốn mặc kệ tiểu nha đầu này nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của nàng, hắn không thể nào bàng quan không đếm xỉa.

Mộng Hàm Yên thu lại nỗi mất mát nơi đáy lòng, nói với Tuyết Trần Phong:

- Về Thủy Nguyệt Cung chứ đâu! Muội ra ngoài lâu lắm rồi, tỷ tỷ sẽ lo lắng!

Nàng hiện tại không biết nên đi đâu tìm quá khứ của mình, nàng cảm thấy tòa miếu cổ kia trong hoàng cung có lẽ sẽ có câu trả lời nàng muốn.

- Được!

Tuyết Trần Phong mang nàng bay vút qua nóc nhà, sau đó từ giữa bầu trời bay thẳng vào phạm vi hoàng cung. Kết giới ở đây không hề cản trở bước chân hắn, hắn qua lại hoàng cung tự nhiên như thường.

Không lâu sau, Mộng Hàm Yên nhận ra nàng đã về đến phụ cận Thủy Nguyệt Cung.

- Bé con, huynh đưa đến đây thôi, tự muội vào nhé!

Tuyết Trần Phong đưa tay sờ đầu nàng, nhìn dáng vẻ ngớ người ra của nàng, cảm thấy rất đáng yêu.

- Tạm biệt Trần Phong ca ca! Đa tạ huynh!

Mộng Hàm Yên gật đầu, vẫy tay với hắn rồi cúi đầu lách qua cửa sau đi vào.

Nàng mặc trang phục cung nữ nên không khiến người khác chú ý.

Nàng tìm đến địa điểm giấu y phục, thay đồ, chôn y phục cung nữ của Cúc Thúy xong xuôi rồi mới về chỗ ở của mình.

Cửa không khóa, nàng đẩy mạnh bước vào, cảm giác như khí lạnh đều bị ngăn cách bên ngoài.

Nàng vào nhà đóng cửa cài then rồi xoay người tìm Nguyệt Thiển Mi, thấy nàng ấy chưa ngủ mà đang khiêu đèn viết chữ.

Thư pháp xinh đẹp tự nhiên, sống động trên trang giấy.

Nghe tiếng bước chân, nàng ấy ngẩng đầu lên, bút trong tay ngừng lại.

- Cóng rồi hả? Mau qua đây sưởi tay nè!

Nguyệt Thiển Mi không hỏi Mộng Hàm Yên đi đâu chơi, muội ấy có tự do của riêng mình, chỉ cần bình an là được.

Nàng đưa lò sưởi nhỏ đến gần Mộng Hàm Yên, đặt lòng bàn tay nhỏ lạnh lẽo của muội ấy lên, giúp muội ấy sưởi ấm.

- Nguyệt tỷ tỷ, muội không lạnh! Đừng để tỷ nhiễm lạnh!

Mộng Hàm Yên rụt tay về, chạy bên ngoài thật lâu, toàn thân nàng đều lạnh ngắt.

Nàng tuy yếu ớt nhưng vẫn khỏe hơn Nguyệt Thiển Mi, xem như còn có chút căn cốt.

- Giờ này không có nước nóng, bằng không muội ngâm nước nóng sẽ thoải mái hơn nhiều!

Nguyệt Thiển Mi nói, nơi này dù sao cũng không phải là nhà, nàng cũng không phải phi tử chính thức, thế nên đồ ăn hay nước nóng đều được cung cấp theo đúng thời gian quy định.

Bây giờ đã qua giờ cung cấp nước nóng nên không thể có nước nóng.

- Ở nơi trời băng đất tuyết như vầy nếu được tắm suối nước nóng thì mới là sảng khoái!

Mộng Hàm Yên không nhịn được nói, nàng cũng rất muốn tắm nước nóng thoải mái.

Suốt quãng đường này, nàng đã mệt lắm rồi, khắp người khó chịu.

- Nhắc tới suối nước nóng, tỷ nghe nói đỉnh núi của hoàng cung Thiên Vũ có một suối nước nóng thiên nhiên, nhưng chỉ Thiên Vũ đế quân mới có tư cách dùng. Nơi đó bình thường luôn là cấm địa.

Nguyệt Thiển Mi lấy một bộ y phục mới đưa cho Mộng Hàm Yên.

- Bộ y phục này là Thanh ma ma đưa, sau khi vào cung phải mặc cung trang. Bộ này là của muội!

- Ồ!

Mộng Hàm Yên cầm lấy cung trang, tuy cung trang không hoa lệ nhưng đẹp và tinh xảo hơn trang phục cung nữ nhiều.

Trong cung rất chú trọng ăn mặc, căn cứ vào thân phận và địa vị khác nhau mà y phục được phân phối khác nhau.

- Muộn rồi, Nguyệt tỷ tỷ nghỉ ngơi sớm đi!

- Ừ. Viết xong hàng cuối cùng này tỷ sẽ nghỉ!

Nguyệt Thiển Mi viết xong những con chữ cuối cùng rồi lên giường nằm ngủ.

Trong lòng nàng đầy lo lắng bất an, vốn là khó ngủ, nhưng vì quá mệt mỏi nên cuối cùng vẫn thiếp đi.

Mộng Hàm Yên ngủ trên giường khác, nàng ngửi ngửi mùi trên người mình, thực sự ngủ không được, bèn bò ra ngoài theo lối cửa sổ, túm lấy bộ cung trang mới, đi về hướng suối nước nóng trên đỉnh núi.

Đêm hôm khuya khoắt, bóng dáng nho nhỏ của nàng rất không nổi bật, thêm vào đó đỉnh núi là cấm địa, không ai dám đến gần, càng tiện cho nàng xâm nhập.

Lúc đến đỉnh núi, quả nhiên nàng thấy suối nước nóng giữa những ụ tuyết lớn, mắt nàng lập tức sáng rực.

- Cuối cùng có thể tắm nước nóng rồi!

Nàng đặt y phục phía sau tảng đá, sau đó cởi y phục trên người mình, nhảy vào suối nước nóng.

Nàng bơi thỏa thích trong suối nước nóng, toàn thân được làn nước ấm áp bao phủ, thoải mái đến mức chỉ muốn ngủ.

Nàng bơi một vòng lớn dưới nước, lúc ló đầu ra hít thở thì thấy trên bờ có một nam tử tuấn tú lạnh lùng đang cởi y phục, sau đó đi về phía suối nước nóng.

“Đúng là xui xẻo mười tám kiếp mà!”

Nàng ở góc kia của suối nước nóng, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bởi vì nam nhân trước mặt ấy rất nguy hiểm! Nàng không muốn bị phát hiện!

Nàng cảm giác rằng nếu bị phát hiện thì mình sẽ chết rất thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.