Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 27: Chương 27: Muội Muội Của Bổn Công Chúa




- Yên nhi, ở đây chúng ta lạ nước lạ cái, không nên xích mích với họ!

Nguyệt Thiển Mi nghe họ nói thì cắn cắn đôi môi đỏ, nhịn xuống.

Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn!

Nàng không muốn vì mấy câu nói đó mà rước lấy phiền toái vô tận.

- Vâng!

Mộng Hàm Yên cũng không muốn rước phiền toái về cho Nguyệt Thiển Mi, đám nữ nhân như hổ như sói này người nào người nấy đều không phải hạng tốt lành gì.

Một nữ tử mềm yếu như Nguyệt Thiển Mi ở cái nơi ăn thịt không nhả xương này vốn đã vô cùng nguy hiểm, nếu gặp phải kẻ tiểu nhân cố tình gây khó dễ thì càng khó sống yên.

Nàng kiềm chế cơn giận trong lòng, không nói gì với họ.

Thấy hai nàng không đáp trả, họ cảm thấy như mình đánh vào vải bông, không có hiệu quả gì.

Họ không vui!

Thấy Nguyệt Thiển Mi đi tới, có người đưa chân ra khiến nàng ấy vấp ngã.

May mà Mộng Hàm Yên đỡ kịp, nàng ấy mới không ngã nhào trên đất.

Mộng Hàm Yên tức giận ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một nữ tử dung nhan diễm lệ.

Nàng ta trang điểm đậm, vẽ khuôn mặt như một bức tranh, đôi mắt xếch toát ra khí thế bén nhọn, kiêu ngạo tự mãn.

Trong mắt Mộng Hàm Yên, nàng ta là một con công vênh váo.

- Ha ha ha!

Nhìn Nguyệt Thiển Mi chịu thiệt, mọi người cười ồ lên.

Nữ tử diễm lệ nhìn hai nàng đầy khinh thường, lên tiếng chế nhạo:

- Nhìn gì mà nhìn? Tiểu nha đầu chưa từng thấy mỹ nhân đẹp như ta à? Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi hẳn là cũng không có bao nhiêu kiến thức.

- Ta đúng là chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy! Bộ dạng chanh chua đủ chứng minh nội tâm cô méo mó cỡ nào! Dù trên mặt cô bôi bôi trét trét bảy tám lớp phấn cũng không che được mùi cặn bã đâu!

Mộng Hàm Yên thấy Nguyệt Thiển Mi nhiều lần nhượng bộ nhưng họ vẫn hùng hổ ép người thì không muốn thế nữa.

Nếu nhượng bộ chỉ khiến họ cho rằng các nàng dễ ức hiếp, càng lúc càng lấn tới thì thà rằng dứt khoát cứng rắn đối phó!

- Tiểu nha đầu lẻo mép, xem ta xé nát miệng ngươi đây!

Nữ tử diễm lệ giận dữ, đưa tay muốn đánh Mộng Hàm Yên, toàn thân giận đến run rẩy.

- Ta là công chúa Nguyệt tộc, ai dám động đến muội muội của bổn công chúa?

Nguyệt Thiển Mi thấy Mộng Hàm Yên bị ức hiếp bèn lạnh giọng quát.

Nàng vốn muốn nhẫn nhịn cho êm chuyện, không muốn vô cớ rước lấy phiền toái nhưng những người này thật sự quá đáng!

Tượng đất còn biết tức giận, huống hồ nàng là con người bằng xương bằng thịt!

- Nàng ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ trong lời đồn!

- Nàng ta là công chúa Nguyệt tộc!

- Dựa vào nhan sắc của công chúa Nguyệt tộc, nàng ta không phải rất có khả năng trở thành đế hậu ư?

- ….

Mọi người sau khi biết thân phận Nguyệt Thiển Mi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Họ vốn muốn ra oai phủ đầu với nữ tử mới tới, nào ngờ nàng ta lại có thân phận hiển hách như vậy!

Danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đủ khiến nàng ta trở thành tiêu điểm chú ý của Thiên Vũ đế quân.

Nhưng đồng thời nó cũng khiến nàng ta trở thành mục tiêu công kích, kẻ thù chung của mọi người.

- Nguyệt tộc thì sao chứ? Tử Cung Diên ta trời sinh mỹ lệ, chẳng lẽ không sánh bằng nàng ta?

Ánh mắt bén nhọn của nữ tử diễm lệ Tử Cung Diên nhìn Nguyệt Thiển Mi đầy địch ý.

“Hậu vị này Tử Cung Diên ta muốn chắc rồi! Ai cũng đừng hòng tranh với ta!”

Nàng ta nói trong lòng, nhất quyết phải có được hậu vị.

- Bổn công chúa mệt rồi, các ngươi tránh đường!

Nguyệt Thiển Mi thản nhiên nói, trong nhu nhược lộ ra khí thế kiên cường bất khuất.

Lần đầu tới Thủy Nguyệt Cung, nàng đã cảm nhận được ác ý nồng đậm.

May mà có Mộng Hàm Yên bên cạnh nắm lấy tay nàng, tiếp cho nàng dũng khí và sức mạnh.

- Hai vị ở phòng này.

Thanh ma ma dẫn đường âm thầm quan sát, đưa hai nàng đến chỗ ở.

- Nguyệt tỷ tỷ, ma ma này không đơn giản, nhớ để lại ấn tượng tốt cho bà ấy! Chúng ta vừa tới đã gây thù chuốc oán vô số, không thể không có người chiếu cố.

Mộng Hàm Yên nói nhỏ với Nguyệt Thiển Mi, nàng cảm thấy tiến cung không phải là việc cho người bình thường, ở đây bước bước kinh hoàng, nơi nơi nguy hiểm, người người đều là kẻ địch!

Nếu muốn sống thì phải mạnh hơn tất cả mọi người.

Rất rõ ràng, Nguyệt Thiển Mi hiện vẫn chưa đủ mạnh, cộng thêm đây là lần đầu tiên ra ngoài, hoàn toàn là dê nhỏ đợi làm thịt.

- Đa tạ ma ma dẫn đường! Đây là chút tấm lòng nho nhỏ, mong ma ma vui lòng nhận cho.

Nguyệt Thiển Mi lấy ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo đưa cho Thanh ma ma.

- Đa tạ Nguyệt công chúa!

Thanh ma ma cười híp mắt nhận lấy chiếc vòng ngọc chất lượng thượng đẳng, thái độ tốt hơn trước rất nhiều.

- Ma ma đi thong thả!

Nguyệt Thiển Mi thấy có hiệu quả, bèn cảm kích nhìn Mộng Hàm Yên.

Nàng cảm giác mình chưa hiểu muội ấy lắm, muội ấy trông rất nhỏ nhưng đôi lúc lại rất chín chắn.

- Yên nhi, muội thật thông minh!

- Tàm tạm! Muội chỉ thông minh chút xíu hà! Tại Nguyệt tỷ tỷ ngốc thôi!

Lời của Mộng Hàm Yên khiến Nguyệt Thiển Mi không kiềm được nở nụ cười.

Bầu không khí căng thẳng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

- Vậy Nguyệt tỷ tỷ ngốc phiền Tiểu Yên nhi chỉ bảo nhiều hơn!

Nguyệt Thiển Mi nắm lấy tay Mộng Hàm Yên, có muội ấy bên cạnh thật tốt!

- Được! Yên tâm đi! Muội sẽ bảo vệ tỷ!

Mộng Hàm Yên gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.

Nàng nếu để một mình Nguyệt Thiển Mi ở lại đây, tỷ ấy chắc chắn không sống được đến ngày sắc phong.

Dù sao nàng vẫn muốn tìm kiếm bí mật của tòa miếu cổ kia nên trước tiên phải ở lại đây.

- Nguyệt công chúa, nô tỳ đưa cơm đến!

Có tiếng cung nữ truyền từ bên ngoài vào, đi đường vất vả, Nguyệt Thiển Mi quả thật rất đói.

- Vào đi!

Nguyệt Thiển Mi lên tiếng, cung nữ liền bưng thức ăn vào.

- Ngươi tên gì?

Nguyệt Thiển Mi hỏi, muốn hiểu rõ hơn tình hình nơi này.

- Nô tỳ tên Cúc Thúy! Sau này nô tỳ sẽ hầu hạ công chúa!

Cúc Thúy đặt thức ăn lên bàn, giúp hai nàng thu xếp tốt chăn đệm, đốt huân hương, sau đó lui ra ngoài.

- Đi đường mệt chết được! Cảm thấy toàn thân như rã ra ấy!

Nguyệt Thiển Mi thấy Cúc Thúy đi rồi, trò chuyện với Mộng Hàm Yên cũng buông lỏng hơn nhiều.

Nàng không hề kiêu ngạo, cho người khác cảm giác rất bình dị dễ gần.

- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có ngân châm không?

Mộng Hàm Yên hỏi, không cho Nguyệt Thiển Mi ăn cơm ngay.

- Có!

Nguyệt Thiển Mi lấy ra một cây ngân châm, hiếu kỳ xem Mộng Hàm Yên muốn làm gì.

- Nếu có độc thì ngân châm sẽ đổi màu. Trong cung này không thể tin ai cả, việc gì cũng phải cẩn thận.

Mộng Hàm Yên tuy mất đi ký ức quá khứ nhưng kiến thức trong đầu vẫn còn, lúc cần thiết sẽ tự động hiện ra.

- Được rồi! Thức ăn không có vấn đề!

- Vậy tỷ ăn đây!

Nguyệt Thiển Mi dọc đường đều chưa ăn gì cả, giờ đã đói muốn chết.

Nàng vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì nghe Mộng Hàm Yên nói:

- Không được! Bây giờ vẫn chưa thể ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.