Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 3: Chương 3: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Hàn Anh Ngàn Trượng




- Mộng Hàm Yên, tên thật đẹp! Quả nhiên người cũng như tên!

Giọng bạch y nữ tử như tiếng trời vang lên, thanh thoát thoát tục.

- Khiến ta liên tưởng đến tia nắng mai đầu tiên sau tuyết, giọt sương trong suốt trên cánh hoa dịu dàng xinh đẹp muôn hồng nghìn tía, giấc mộng mờ ảo nhẹ nhàng đánh thức sắc trắng đài trang.

- Chữ “Hàm” ngụ ý đêm hết trời hửng sáng, chữ “Yên” ngụ ý xinh đẹp. Cái tên này rất ý nghĩa, xem ra phụ mẫu nàng ấy vô cùng dụng tâm khi đặt tên, gửi gắm đầy hi vọng và chúc phúc.

Giọng nói chậm rãi sang sảng của Lam Minh Hiên vừa dứt, trên vai hắn có một con thú nhỏ lông nhung màu trắng bạc, đôi mắt to tròn màu tím đáng yêu lười nhác nằm đấy, cực kỳ dễ thương.

- Ta cảm thấy trọng điểm bây giờ hình như không phải là thảo luận xem cái tên này đẹp cỡ nào nhỉ? Mà là bây giờ mọi người xử lý sao với nha đầu này?

Mạch Yên Hoa buồn cười lắc đầu, họ thật là quá an nhàn rảnh rỗi, không nghĩ tới cái trọng điểm này sao?

- Ơ, hình như đây đúng là vấn đề.

Phượng Mị Tuyết thấy họ mở quan tài lại mở ra được một người sống, còn là một tiểu tân nương mười một mười hai tuổi, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của họ.

- Tiểu Trần Trần, ngươi nói xem chúng ta có thể đặt nàng ấy trở lại như cũ không?

Nguyễn Cầm Trần buồn cười, biết rõ Phượng Mị Tuyết chỉ nói đùa:

- Ta cảm thấy Tuyết nhi ngươi đúng là quá thiện lương, thiện lương tới mức vô sỉ rồi!

- Vô sỉ cũng là một loại phẩm chất!

Phượng Mị Tuyết không để bụng, ánh mắt liếc về phía Mộng Hàm Yên. Lolita đáng yêu thế này mà ai nỡ để nàng ấy vào trong quan tài? Kẻ đó phải bị thiên lôi đánh!

- Vậy chúng ta dứt khoát vô sỉ đến cùng đi! Ta cảm thấy tiểu nha đầu này hẳn là muốn ở cùng phụ thân, mọi người thấy thế nào?

Nguyễn Cầm Trần vô lương tâm nói, tuyệt đối không thừa nhận là họ tích cực trộm mộ nhưng khi trộm ra được người sống thì lại muốn gắp lửa bỏ tay người.

- Phụ tử đoàn tụ, rất tốt.

Mạch Yên Hoa không đếm xỉa tới gương mặt đen thui của Lãnh Nguyệt Ly, đôi môi xinh đẹp cong lên vui vẻ.

Đôi con ngươi thâm thúy như bầu trời của Lam Minh Hiên hiện lên ý cười, hắn cất tiếng nhàn nhạt:

- Là quân tử chân chính thì phải tôn trọng quyết định của tiểu cô nương này.

- Tiểu Yên nhi, muội muốn sống với ai?

Phượng Mị Tuyết nhìn Mộng Hàm Yên, lai lịch của cô bé là một câu đố, giờ đây lại mất tất cả ký ức, họ không thể nào bỏ cô bé ở đây một mình tự sinh tự diệt.

Nếu không phải họ mở quan tài Cửu Hoàng Thiên Ngọc ra thì cô bé cũng sẽ không tỉnh lại từ giấc ngủ vạn năm.

- Muội muốn sống cùng phụ thân!

Bàn tay nhỏ bé của Mộng Hàm Yên kéo góc áo Lãnh Nguyệt Ly, chân ngọc nhấc lên, tiếng chuông viền quanh giá y đỏ rực phát ra tiếng kêu giòn tan, nàng tao nhã bước ra khỏi quan tài Cửu Hoàng Thiên Ngọc, dường như lội qua con sông dài thời gian mà đến, mỗi bước chân là mỗi đóa hoa sen.

Tuổi nàng tuy nhỏ nhưng toàn thân lại toát ra khí chất cao quý thanh nhã, giơ tay nhấc chân hiển thị rõ rệt bá khí hoàn mỹ không tỳ vết.

Nàng không biết tại sao mình nằm trong quan tài ngọc này, mọi thứ trước mắt đều xa lạ, chỉ có nam tử như anh đào đập vào mắt nàng từ cái nhìn đầu tiên cho nàng cảm giác an toàn.

Trên người hắn có hương thơm thoang thoảng dễ chịu tựa mùi hương của lá trúc sạch sẽ.

Hắn cho nàng cảm giác như Hàn Anh ngàn trượng trong trẻo lạnh lùng, đó là loài hoa nàng thích nhất.

Tuy mất đi ký ức nhưng nàng biết mình thích loài hoa này.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trong đầu nàng tựa như hiện ra một hình ảnh, thác trăng ngàn trượng, anh đào đỏ tuyết, kiêu ngạo lẻ loi.

- Cứ quyết định như vậy đi!

Phượng Mị Tuyết vỗ tay khen hay, lộ ra thần sắc sớm biết sẽ như thế.

- Có ai hỏi xem liệu ta có muốn thu cái của nợ này hay không?

Đôi mắt màu lam thăm thẳm trên dung nhan tuyệt thế của Lãnh Nguyệt Ly lộ ra sự hờ hững cao ngạo. Môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh băng mang theo chút mùi vị của mưa bụi Giang Nam vang lên.

Hắn không tức giận nhưng lại cho người khác cảm giác không thể đến gần, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng không thể nào chạm tới.

- Ta cảm thấy an bài như vậy rất tốt! Nguyệt Ly, ngươi có bằng lòng chăm sóc nàng ấy không?

Đôi mắt như hoa cách một tầng sương của bạch y nữ tử lạnh lùng băng giá chăm chú nhìn Lãnh Nguyệt Ly.

Hắn vẫn lạnh lẽo như trước, đẹp không nhuốm chút bụi phàm trần, không pha tạp mùi khói lửa nhân gian.

- Nếu đây là yêu cầu của nàng.

Tóc Lãnh Nguyệt Ly không gió mà bay, từng sợi tóc tùy ý bay lên một độ cong rung động lòng người:

- Thì ta đồng ý.

Tất cả những hờ hững cao ngạo của hắn, những phóng túng ngang ngược của hắn, những cố chấp kiên trì của hắn đều vỡ vụn trước mặt nàng.

Vì nàng là đóa hoa nhỏ của hắn, là đóa hoa nở rộ không tàn trong lòng hắn.

- Vậy thì nhờ cậy ngươi!

Bạch y nữ tử cười khẽ, trên dung nhan lạnh giá của nàng, đôi mắt màu lam mờ mịt một tầng sương, mông lung ẩn hiện, sóng xanh say ánh nguyệt. Hoa văn cánh hoa nơi khóe mắt nàng vô cùng tinh xảo mỹ lệ.

Môi như đào hồng, răng như tuyết trắng tựa đóa tuyết liên nở ra nụ cười dịu dàng cùng cực.

Nàng không muốn hắn cô đơn như vậy, dường như cả thế giới chỉ có một mình hắn, một mình một bóng thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn.

Nhìn hắn như vậy, nàng sẽ thấy đau lòng.

Nếu có người có thể làm bạn bên người hắn, bất kể là thân phận gì, có lẽ có thể mang đến cho hắn một tia ấm áp.

- Cáo biệt các vị từ đây!

Bạch y nữ tử gật đầu với họ, bóng dáng như một luồng khói bụi tan biến trước mặt mọi người, cứ như chưa từng tới.

- Hình như chỉ có một linh hồn cô ấy tới!

Đôi mắt Nguyễn Cầm Trần lung linh lóe sáng, khí tức linh hồn quen thuộc ấy khiến nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.

- Nét bút đầu tiên đã vẽ nhầm, đành phải qua loa mà vẽ tiếp.

Lãnh Nguyệt Ly nhìn Mộng Hàm Yên bên cạnh kéo góc áo hắn, nàng vẫn luôn nghe họ nói chuyện, đôi mắt mờ mịt dần hiện lên nét kiên định.

Nàng không biết quá khứ, cũng không biết tương lai, nhưng nàng biết rõ mình đang sống.

Đường ở dưới chân nàng, nàng phải bước từng bước mà đi.

- Các ngươi có thể đi rồi! Không tiễn!

Lãnh Nguyệt Ly đưa mắt liếc mấy người bọn họ, mấy tên vô lại này không có đứa nào tốt!

- Đi thôi! Đi thôi! Bằng không tiểu cữu cữu sẽ dùng ánh mắt giết người diệt khẩu!

Phượng Mị Tuyết cười giảo hoạt, kéo cánh tay Mạch Yên Hoa bên cạnh, vẫy vẫy tay với Mộng Hàm Yên.

- Tiểu Yên nhi, sống tốt nhé, vì chúng ta sẽ rất lâu chết!

- Tiểu Yên nhi, phụ thân muội nếu nhẫn tâm vứt bỏ muội, muội hãy dùng nước mắt dìm chết hắn!

Nguyễn Cầm Trần hé môi cười, còn muốn dạy nàng ấy thêm mấy chiêu thì bị Lam Minh Hiên lôi đi.

- Minh Hiên đừng kéo ta! Ta còn chưa nói xong đâu!

- Ta không nỡ để nàng bị vứt vào trong quan tài, khối băng kia ta đánh không lại.

Lam Minh Hiên trực tiếp dẫn nha đầu nghịch ngợm này của hắn đi, đỡ bị Lãnh Nguyệt Ly đang vô cùng buồn bực trút giận.

- Tuyết nhi, chúng ta cũng đi! Tiểu cữu cữu tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Mạch Yên Hoa cũng mang Phượng Mị Tuyết trực tiếp rời đi, chỉ còn lại Lãnh Nguyệt Ly và Mộng Hàm Yên ở nơi này.

- Tiểu cữu cữu, phiền cữu cữu lúc đi nhớ mang theo quan tài! Để nó lại đây ảnh hưởng không tốt!

Giọng Phượng Mị Tuyết từ hư không truyền đến, chỉ nhận được một câu trả lời ngang ngược:

- Mang theo nam nhân của ngươi cút nhanh lên!

Lãnh Nguyệt Ly nhìn khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp bên cạnh, không nhịn được xoa xoa trán.

Mộng Hàm Yên nhìn biểu cảm hắn như vậy thì cười ngọt ngào, cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt to long lanh đầy sinh động.

- Lần sau trước khi ra cửa hẳn nên bói một quẻ! Đúng là tạo một cái nghiệt to mà!

Hắn thở dài bất đắc dĩ, nhưng đã hứa với đóa hoa nhỏ của hắn nên chỉ có thể mang theo tiểu nha đầu này.

Trong tay hắn chợt lóe lên tia sáng, cả tòa cung điện thủy tinh liền biến mất vô tăm vô tích, hai người cũng không biết đã đi đâu.

Tóm lại, từ đó về sau, cuộc sống một mình ung dung tự tại của hắn đã một đi không trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.