Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 1: Chương 1: Quan Tài Cửu Hoàng Thiên Ngọc




“Đoàng____”

Bầu trời đen kịt, mặt biển nổi lên sóng lớn cuồn cuộn như bao phủ cả đất trời.

Khi con sóng cao hơn mười thước sắp ập vào, mọi người trên bờ biển đều lộ ra ánh mắt kinh hoàng, cảm nhận sự nhỏ bé của mình.

Con sóng thần đáng sợ kia dường như trong khoảnh khắc là có thể biến ngàn dặm đất đai màu mỡ thành biển nước mênh mông.

Song trong nháy mắt con sóng đáng sợ ấy ập vào, nó hình như bị một kết giới trong suốt nào đó ngăn trở, không thể ập vào đất liền.

Trong cơn hoảng hốt, có người thấy một nữ tử tóc dài tung bay xuất hiện giữa bầu trời đen kịt.

Bóng dáng ấy như một vì sao rực rỡ, nhấp nháy giữa nhân gian.

Quạt Phiêu Tuyết Đào Hoa trong bàn tay thon thon của nàng khẽ vung, con sóng cuồn cuộn kia rút lui như kỳ tích.

Chẳng qua là chuyện trong thoáng chốc khiến người khác tưởng là ảo giác.

Sau khi gió yên biển lặng, mọi người sống sót sau tai nạn đều không rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có người canh giữ Hoa Hạ mới biết là ai đã dùng sức mạnh kinh thiên hóa giải tai kiếp này không còn tung tích.

Mọi người đều tưởng sóng thần đã qua, mọi thứ đã kết thúc.

Nhưng, ở eo biển Đông Nam Hoa Hạ, trong lần động đất đáy biển này đã cho ra một thứ làm kinh động tầng lớp cao của Hiên Viên Minh của Hoa Hạ.

- Đúng là quá không thể tưởng tượng nổi!

- Không ngờ ở sâu trong biển lại có một cung điện thần kỳ như vậy.

- Cũng không biết tòa cung điện này đã phủ bụi bao lâu dưới đáy biển nữa.

- Trời ơi! Trong cung điện có dấu hiệu của sự sống!

- Mau bẩm báo tin tức chấn động này cho minh chủ.

- …….

Đó là một cung điện thủy tinh dưới biển sâu, sau khi cung điện đó được vài tuấn nam mỹ nữ có sức mạnh thần bí mở ra, kỳ tích chân chính mới hiển hiện trước mặt mọi người.

Rõ ràng đang ở dưới biển sâu nhưng những người này đều không có gì khác lạ.

Ngoại hình của họ vô cùng xuất sắc khiến người khác không bới móc ra được khuyết điểm nào.

- Xem ra chúng ta không tới uổng một chuyến, lần này đúng là phát hiện một kỳ tích to lớn!

Giọng nói êm tai vừa dứt, người nói là một nữ tử mặc váy dài đen bằng lụa như nước.

Khuôn mặt nàng như chì than tô nhẹ hàng mày, như bức tranh thanh nhã linh động. Vóc dáng nàng uyển chuyển khiến người khác than thở, quả nhiên là phong hoa tuyệt thế.

Rũ xuống óng ánh dưới vành tai nàng là khuyên tai nước hồ điệp khúc xạ ra tia sáng dưới ánh sáng vạn năm bất diệt của Trường Minh Đăng, làm tôn lên làn da trắng trẻo của nàng.

Nàng có đôi mắt như hiểu rõ hết thảy, dường như trên thế gian không có thứ gì nàng nhìn không thấu.

Lúc này đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài ngọc trong cung điện, con ngươi màu nâu dưới hàng mi rậm toát lên vẻ sắc bén nhàn nhạt, khóe môi cong lên nụ cười sâu không lường được.

- A Tuyết, trong quan tài ngọc này rốt cuộc có gì?

Giọng nói trong trẻo rõ ràng hơi kéo dài vừa dứt, nam tử tuấn tú đứng bên cạnh tò mò nhìn Phượng Mị Tuyết.

Dung nhan khuynh thế tuấn mỹ vô song của hắn khiến người khác chỉ một ánh nhìn liền khắc sâu vào linh hồn. Đôi mắt hẹp dài nhướng lên vài phần quyến rũ, con ngươi màu vàng nhạt đẹp đến tận cùng, hệt như chứa cả biển sao lấp lánh rực rỡ đan xen.

Hắn mặc y phục màu trắng nhìn cực kỳ sạch sẽ, như hoa quỳnh tuyết trắng, quẩn quanh người là hơi thở tinh khiết không nhuốm bụi nhân gian.

Ánh mắt những người khác cũng đầy tìm tòi nghiên cứu, họ có thể cảm nhận được sự sống truyền ra từ quan tài ngọc này.

- Một người! Người sống!

Phượng Mị Tuyết mỉm cười, dưới cái mũi nhỏ xinh là đôi môi đỏ như anh đào, như hoa hồng đượm sương mai, tươi mới quyến rũ.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên có chút không dám tin.

Họ vốn đoán rằng trong cung điện thủy tinh này có lẽ có linh thảo sinh sống nên mới có dấu hiệu của sự sống.

Nào ngờ trong quan tài ngọc này lại có người sống?

- Tòa cung điện này tồn tại trường kỳ qua năm tháng, ít nhất cũng trên vạn năm rồi! Không thể nào có người sống!

Một nữ tử thanh nhã như hoa sen đến gần quan tài ngọc, dung nhan như sen mang theo vài phần biếng nhác, hàng mi dài nhỏ mà rậm như chiếc quạt hương bồ nhỏ nhướng lên. Đôi con ngươi màu đêm lấp lánh không nhuốm chút bụi trần.

Bên tai trái như bạch ngọc của nàng đeo một khuyên tai hoa sen lung linh thật dài, màu sắc hơi trong suốt.

- Không phải là cương thi chứ?

- Tiểu Trần Trần, ngươi có dám cùng ta mở quan tài này ra xem không?

Phượng Mị Tuyết nghe nàng nói thì lên tiếng kêu nàng cùng ra tay.

- Thế này có tính là trộm mộ hay không?

Giọng nói êm ái của Nguyễn Cầm Trần như mưa bụi Giang Nam rơi trên đĩa ngọc. Dung nhan nàng rực rỡ như hoa mùa xuân, sáng như vầng trăng thu. Nàng tựa như người bước chân ra từ một bức tranh sơn thủy.

- Đừng nói với ta là ngươi sợ đấy?

Phượng Mị Tuyết nhìn cái quan tài ngọc cổ xưa này, khóe mắt toát lên ánh sáng lấp lánh, rất muốn mở nó ra nhìn rõ thứ ẩn giấu bên trong.

Dù nàng có đôi mắt nhìn thấu hết thảy cũng chỉ có thể thấy bóng người trong đó, dường như bị một đám sương mù che phủ, không nhìn được rõ.

Đây là lần đầu tiên có thứ nàng nhìn không thấu, lòng hiếu kỳ hoàn toàn được khơi lên.

- Ta sợ! Ta sợ lát nữa tìm được bảo bối không đủ chia!

Lời Nguyễn Cầm Trần vừa dứt, mấy người có mặt đều trợn mắt há mồm.

Nam tử áo lam bên cạnh nàng thấy dáng vẻ giảo hoạt đáng yêu ấy của nàng, đôi môi đỏ như vầng dương, đẹp như hoa anh đào mang theo màu mật ong trơn bóng ướt át khẽ cong ra hai bên thành một nụ cười cưng chiều điên đảo chúng sinh.

- Nàng là giai nhân, cớ sao làm giặc?

Một bóng người thon dài rơi xuống, giọng nói ấm áp sang sảng vĩnh viễn luôn đạm nhạt hững hờ.

Theo sự xuất hiện của hắn là hương thơm dìu dịu của lá trúc trong không khí có chút ôn hòa trong trẻo làm yên ổn lòng người.

- Tiểu cữu cữu, người ít ở ngoài xem náo nhiệt đi, nếu đã tới rồi, hôm nay không mở ra quan tài ngọc này thì ai cũng đừng hòng chạy!

Phượng Mị Tuyết thấy tiểu cữu cữu Lãnh Nguyệt Ly đến liền trực tiếp kéo hắn xuống nước.

- Quá phiền phức, không có hứng thú!

Lãnh Nguyệt Ly khẽ nhíu mày, chỉ nhìn lướt qua quan tài ngọc này, không muốn ra tay.

Đừng thấy quan tài ngọc này trông có vẻ tầm thường nhưng xung quanh đều có cấm chế huyền ảo cổ xưa, muốn mở ra e là không dễ.

- Nếu tiểu cữu cữu không giúp thì Tiểu Trần Trần qua đây, chúng ta cùng nhau làm!

Phượng Mị Tuyết quá rõ tính tình cao ngạo lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Ly, chuyện hắn không muốn làm, đánh chết hắn cũng không làm. Nàng kéo Nguyễn Cầm Trần chuẩn bị giải cấm chế khiến nam tử áo lam Lam Minh Hiên và Mạch Yên Hoa lắc đầu bất đắc dĩ.

Hai nữ nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn này cùng nhau làm thì trời đất cũng bị họ làm hỏng.

- Các ngươi động bậy là tòa cung điện này sẽ tự hủy đấy!

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện từ hư không, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nữ tử vang lên khiến Phượng Mị Tuyết và Nguyễn Cầm Trần dừng động tác trên tay nhìn sang.

Thấy bạch y nữ tử trước mắt xuất hiện, Lãnh Nguyệt Ly vốn mang dáng vẻ lạnh băng chợt nheo mắt lại, một tình cảm khó nói lưu chuyển nơi đáy mắt.

- Cấm chế này trông rất phức tạp, muốn mở quan tài ngọc này ra e là không dễ.

Bạch y nữ tử cũng vì nhận được tin tức ở đây nên chạy tới, lúc này nàng đã chú ý tới từng đạo cấm chế vô hình vờn quanh quan tài ngọc, nếu nàng tới gần hơn nữa sẽ bị đánh văng ra.

Nàng hơi cau mày khiến Lãnh Nguyệt Ly cảm thấy đau lòng, không nỡ khiến nàng có mảy may phiền não.

- Đây là quan tài Cửu Hoàng Thiên Ngọc, dùng khối Cửu Hoàng Thiên Ngọc hoàn chỉnh khoét rỗng, sau đó làm thành quan tài ngọc, cung điện thủy tinh này là vỏ ngoài của quan tài.

Lãnh Nguyệt Ly vốn chỉ muốn đến xem thử, không có ý định tham gia nhưng lúc này vì sự xuất hiện của bạch y nữ tử mà thái độ của hắn trong nháy mắt thay đổi một trời một vực.

Hắn có dung mạo trích tiên, đôi con ngươi màu mực thâm thúy nhàn nhạt quét qua quan tài ngọc.

Nghe nói cả tòa cung điện thủy tinh này lại là vỏ ngoài của quan tài, vẻ mặt mọi người đều nghiêm trọng.

Trong quan tài này rốt cuộc chôn cất loại tồn tại gì?

- Để ta thử xem!

Bạch y nữ tử tuy không chắc chắn mình có thể giải được cấm chế hay không nhưng ít ra nàng sẽ không chạm đến cấm chế hủy diệt.

- Để ta!

Giọng nói nhạt như mây trôi của Lãnh Nguyệt Ly chậm rãi vang lên, chân bước lên một bước đến trước quan tài ngọc, bàn tay trắng trẻo thon dài ló ra khỏi ống tay áo thêu hoa anh đào biến ảo giữa hư không.

Mọi người thấy dáng vẻ tích cực của hắn thì đều trợn mắt há mồm!

Phượng Mị Tuyết cong môi cười, dáng vẻ tích cực biểu hiện này của tiểu cữu cữu đúng là rất hiếm.

Tốc độ tay của hắn cực nhanh, bọn họ nhìn hoa cả mắt, phải tập trung nhìn chăm chú mới có thể miễn cưỡng thấy quỹ tích ngón tay xinh đẹp của hắn.

Ánh mắt hắn rất chuyên chú, hàng mày như mây khói, con ngươi sâu như biển ửng lên nét mờ mịt mông lung của khói sóng trên sông, phảng phất như ngân hà điểm xuyết đầy hoa sao nở rộ.

Chỉ một ánh nhìn, màu sắc cả thế gian đều trở nên ảm đạm!

“Kétt!”

Âm thanh lanh lảnh rơi vào tai mỗi người, ai nấy đều vui mừng nhìn qua, chiếc quan tài ngọc dần dần mở ra.

- Mở rồi!

- Thật lợi hại!

Phượng Mị Tuyết và Nguyễn Cầm Trần đều bị tốc độ giải cấm chế của Lãnh Nguyệt Ly làm kinh hãi, nếu đổi thành họ, vì chưa quen thuộc với cấm chế nên có thể sẽ giải rất lâu.

- Vẫn chưa chân chính mở ra, chỉ mở một tầng quan tài thôi.

Bạch y nữ tử đưa tay nâng cằm, trên ngón tay ngọc đeo nhẫn cánh bướm màu tím, có ánh sáng lấp lánh trên cánh bướm.

- Rốt cuộc có mấy tầng quan tài đây?

Mạch Yên Hoa thấy Lãnh Nguyệt Ly bắt đầu giải cấm chế tầng thứ hai, cấm chế tầng này hiển nhiên càng phức tạp huyền ảo hơn, đoán là cấm chế sẽ càng lúc càng khó.

- Từ xưa lấy chín làm tôn, theo ta đoán, có lẽ có chín tầng.

Lam Minh Hiên nói, thấy thực lực mạnh mẽ của Lãnh Nguyệt Ly, hắn cũng thán phục.

Song ngoài dự liệu của họ, sau khi Lãnh Nguyệt Ly cuối cùng cũng giải được tất cả cấm chế thì lại có một cấm chế chín rồng chín phượng mười tám tầng.

- Ôi má ơi! Hèn gì tiểu cữu cữu ban đầu sống chết không chịu ra tay! Tiết tấu này mệt chết thần linh đấy!

Phượng Mị Tuyết thấy mạnh như Lãnh Nguyệt Ly mà dung nhan cũng đã tái nhợt thì không dám tưởng tượng nếu các nàng ra tay sẽ mệt đến thế nào.

- Tuyết nhi, ta cảm thấy suýt bị ngươi hãm hại.

Nguyễn Cầm Trần vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi, may mà mình không ra tay, bằng không chỉ mỗi cấm chế này thôi cũng đủ mệt chết rồi.

- May mà tiểu cữu cữu không trấn tĩnh, bị sắc đẹp mê hoặc, bằng không ta cảm thấy mình muốn chết cũng không được!

Phượng Mị Tuyết đồng cảm sâu sắc, nàng chỉ ở bên cạnh xem tiểu cữu cữu giải cấm chế mà cũng thấy đau đầu rồi.

- Ta muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể sử dụng quan tài Cửu Hoàng Thiên Ngọc quy cách cao nhường này!

Bạch y nữ tử nhìn quan tài ngọc không chớp mắt, Lãnh Nguyệt Ly sắp mở ra tầng cuối cùng của quan tài.

“Két!”

Khi quan tài mở ra, quạt Phiêu Tuyết Đào Hoa trong tay Phượng Mị Tuyết vung lên, sương mù che phủ quan tài ngọc tản đi.

Người nằm bên trong cuối cùng cũng lộ ra dung nhan thật.

Nhìn người đó, mọi người đều kinh hãi!

Ngay khoảnh khắc ấy, người trong quan tài chợt mở mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.