Chỉ nhẹ nhàng môi cùng môi tiếp xúc, không thể ngờ, lại mềm mại như thế, ngọt ngào như thế. Sở Hành Vân chưa bao giờ biết, chỉ một cái hôn môi, lại có ma lực lớn đến vậy, khiến người khác không muốn rời.
Không muốn… rời!
Đột nhiên bừng tỉnh. Bản thân rốt cuộc đang làm cái gì? Cường hôn một nam nhân? Vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt băng lãnh lệnh nhân run rẩy đang chằm chằm nhìn mình không chớp mắt, toàn thân không khỏi cứng đờ.
“Đùa đủ chưa? Đủ rồi thì mau đứng lên!”
Lãnh Vu Thu diện vô biểu tình, thanh âm càng không chút nhiệt độ, đối diện Sở Hành Vân, thay vì kinh hoảng, hắn lại lãnh tĩnh đến thần kỳ. Bên dưới sự lãnh tĩnh dồn nén cơn thịnh nộ, một khi bạo phát e rằng rất khủng khiếp.
Sở Hành Vân ngây ngẩn, từ trên người hắn dứng dậy. Lúng ta lúng túng, chỉ sợ cả đời này chưa bao giờ bối rối như thế.
Mãi đến khi người kia hoàn toàn ly khai, Lãnh Vu Thu lúc này mới trở mình ngồi dậy, bình tĩnh như không phủi bụi cát trên người, như thể chuyện hắn vừa ngã, cùng Sở Hành Vân không quan hệ.
“Ta…”
Sở Hành Vân muốn nói xin lỗi, nhưng vốn đã thiếu tự tin, bị Lãnh Vu Thu trừng, càng không nói nên lời, chỉ có thể gượng gạo đứng yên.
Lãnh Vu Thu quan sát hắn trên dưới vài lần, trong ánh mắt khó giấu vẻ khinh miệt, sau đó hăng hắc cười nhạt mấy tiếng, xoay người, bỏ đi không quay đầu lại.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng bước chân người kia rõ ràng vô cùng, mỗi bước đi, như thể giẫm đạp lên tâm lòng Sở Hành Vân. Nhìn bóng lưng hắn dần mờ khuất, Sở Hành Vân hiểu, từ đêm nay trở đi, quan hệ giữa hai người không thể quay về như ngày trước.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, Sở Hành Vân lại chẳng hề cảm thấy thoải mái. Toàn bộ tâm trí đều nghĩ về hành động kinh nhân của bản thân ban nãy, và thân ảnh của Lãnh Vu Thu trước khi rời đi.
Sao lại làm ra chuyện này chứ? Chỉ nhớ khi đó tình mê ý loạn, cái gì cũng không biết. Ban đầu cho rằng đi theo Lãnh Vu Thu, chẳng qua là sự hiếu kỳ trước một nhân vật đặc sắc, thế nhưng giờ đây bản thân không thể tự bào chữa.
Xem ra thực sự cần bình tĩnh một chút, hảo hảo suy nghĩ bản thân đang làm cái gì. Buông thả cảm tình hành vi tùy tiện, sợ rằng kết quả sẽ không thể vãn hồi.
Kéo tầm mắt từ nơi xa quay về, dưới ánh trăng một vật lấp lánh thu hút sự chú ý của hắn.
Là cây trâm cài! Có hình trăng khuyết.
Nguyệt nhi, thê tử của Lãnh Vu Thu, là của nàng để lại! Bản thân không hiểu sao đối với vật ấy lại mẫn cảm như thế, càng khó hiểu hơn, nghĩ đến lúc đem trả lại cho người kia, trong tim hắn lại mơ hồ có một tia vui mừng.
“Ngươi tâm bất tĩnh.” Sơn Trung Tử thu đôi tay đặt trên lưng Lãnh Vu Thu về, nhàn nhạt nói: “Ngươi hẳn biết rõ, khi vận công kỵ nhất là tâm thiếu chuyên chú, một chút sơ suất, liền có thể tẩu hỏa nhập ma.”
“Cái gì mà tâm tĩnh?” Thanh âm Lãnh Vu Thu uể oải.
“Gạt bỏ tạp niệm, không nhiễm bụi trần.”
Lãnh Vu Thu dường như lĩnh ngộ quay lại nhìn hắn, nở một nụ cười làm kẻ khác khó ưa, ngâm nga: “Thân thị bồ đề thụ, tâm như minh kính thai, thì thì cần phất thức, mạc sử nhiễm trần ai”. (Thân tựa bồ đề, tâm như gương sáng, thường hằng lau phủi, chớ nhiễm trần ai)
Đây vốn là Phật kệ do một tay Cơ pháp Thiền Tông ngũ tổ Hoằng Nhẫn tọa giảng cho đại đệ tử Thần Tú làm ra, theo sau còn có câu kệ: “Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai?” (Bồ đề vốn không trồng, gương sáng không cần giá, vốn dĩ không tồn tại, sao lại rước trần ai?) Là tiểu sa di Huệ Năng đang vẩy nước quét nhà sau khi nghe xong, thuận miệng niệm lên. Có người nói khi Hoằng Nhẫn vừa nghe, liền không ngờ tiểu sa di này đã giác ngộ thông suốt, nguyện ý đem y bát truyền thụ cho hắn, sau chính là Lục tổ.
Đó tuy là điển cố Phật gia, nhưng lại lưu truyền rộng khắp trong dân gian, không ít người nghe nhiều thành quen. Lãnh Vu Thu biết được cũng không có gì lạ, có điều trước khi hắn đọc câu kệ, lại thở dài đầy thâm ý, Sơn Trung Tử ấn đường cau lại: “Ngươi có ý gì?”
“Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, ngươi xa lánh mọi người, ẩn cư trong u cốc, không màng thế sự, không gặp ngoại nhân, ở nơi sạch sẽ, ăn vận tinh tươm, như vậy là có thể đạt tâm tĩnh?”
Hắn cười lạnh một tiếng, “Ta nhìn không ra đi? Nếu thực sự không nhuốm bụi trần, tâm vô tạp niệm, cần gì phải cân nhắc so đo về hình thức? Nơi phố thị nhốn nháo mà trong tâm vẫn bất loạn, uống nước Tham Tuyền* cũng tự thấy vui, đó mới là người tâm tĩnh.”
Lần đầu có người bảo với Sơn Trung Tử như vậy, với hắn mà nói, quả thật giống như lời cảnh tỉnh, như dội lên đầu một gáo nước lạnh, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Lãnh Vu Thu ngạo nghễ cười: “Tự tại hồng trần trung, thùy năng bất trục lưu? Trục lưu diệc bất cụ, ngã tâm tự bất du.” (Chốn hồng trần tự tại, ai không bị đẩy đưa? Đẩy đưa há lo sợ, lòng ta tự chẳng sờn.)
Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc, Sơn Trung Tử dường như nhìn thấy hình ảnh của chính mình nơi Lãnh Vu Thu. Hắn kinh ngạc chăm chú nhìn Lãnh Vu Thu, tựa như lần đầu tiên mới tường tận con người kia, hồi lâu, thở dài một tiếng: “Giờ ta mới phát hiện, ngươi và ta kỳ thực rất giống nhau, chỉ là ta muốn bảo vệ chốn an cư này, còn ngươi muốn bảo vệ khối tâm tư kia.”
Lãnh Vu Thu ngây người chốc lát, cũng thở dài, lẩm bẩm: “Không sai, ta và ngươi đích thực giống nhau.” Đột nhiên nhớ tới điều gì, nghẹn ngào cười nói: “Ta giờ mới hiểu vì sao ngươi ta vừa gặp mặt đã thấy không vừa mắt, chỉ vì… chỉ vì chúng ta quá mức tương đồng.”
Hắn cười, Sơn Trung Tử nhớ tới tình cảnh lúc đó, cũng bất giác mỉm cười. Nụ cười kia, một chút gút mắt vốn tồn tại giữa hai người cũng tiêu tan thất ảnh, chỉ còn lại cảm xúc thân thiết khôn tả, giống như một lữ nhân vẫn đơn thân lẻ bóng bôn ba dặm trường, bất chợt gặp được bạn đồng hành.
“Chắc ngươi biết vì sao khi đó ta muốn giữ ngươi lại?”
Lãnh Vu Thu suy nghĩ một chút: “Ngươi đương nhiên biết ta lúc đó là đang khích tướng, ta cũng lấy làm lạ, bắt chước ngươi như thế, không có lý do gì nhìn không thấu, vì sao còn muốn cứu ta?”
“Chỉ vì cho dù là khích tướng, cũng chưa ai dám cả gan dùng trước mặt ta… Không ai nguyện đem tính mệnh bản thân ra mạo hiểm.” Sơn Trung Tử cười cười, “Ngươi là người đầu tiên dám chống đối ta, người như vậy, ta còn không hy vọng hắn chết quá nhanh.”
Lãnh Vu Thu thở dài thườn thượt, hắn khi đó chỉ nghĩ, dù có chết, trước tiên cũng phải giết tên kiêu ngạo khoa trương kia, không ngờ rốt cuộc chó ngáp phải ruồi! Nói đến cũng bởi Sơn Trung Tử tính tình hết mức cổ quái. Nhưng đổi lại là bản thân, quá nửa cũng làm như vậy. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cá tính bản thân vốn lập dị, không cần phải quá khiêm nhường.
“Hơn nữa, nguyên nhân một phần cũng là ngọc quyết trong tay Hạo Thiên Bảo thiếu chủ, sư phụ ta từng nợ tổ tiên hắn một món nhân tình, thiếu ắt phải trả, làm như vậy cũng là sáng tỏ vướng mắc trong lòng ta. Bất quá ta còn chút khó hiểu, người kia xem ra là đệ tử thế gia lễ nghi khuông phép, sao lại cùng ngươi có giao tình, tận tâm tận lực cứu ngươi như thế.”
Sơn Trung Tử thần sắc lộ vài phần nghiền ngẫm, hắn vốn không có hứng thú với chuyện của kẻ khác, chẳng hiểu sao đối với quan hệ của Lãnh Vu Thu và Sở Hành Vân lại quan tâm, thực có chút kỳ quái. Có điều Lãnh Vu Thu cũng không để ý, trên thực tế, nhắc tới Sở Hành Vân, vẻ mặt hắn liền trầm xuống.
“Ta và người này không có bất kỳ quan hệ gì, hắn cứu ta cũng không xuất phát từ hảo tâm.”
“Thì ra là thế.”
Sơn Trung Tử cười như có như không, cư nhiên cũng không truy vấn thêm. Trái lại Lãnh Vu Thu thiếu kiên nhẫn, nhịn không được hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là dưới cái nhìn của ngoại nhân mà nói, ta cảm thấy hắn đối ngươi quan tâm chu đáo, ngươi đối hắn cũng không giống người thường.”
Lời này có phần ái muội, Lãnh Vu Thu mày kiếm chau lại: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ta đối hắn thế nào không giống người thường?”
“Nhãn thần ngươi nhìn hắn cùng người khác bất đồng, chính ngươi không biết sao?”
Lãnh Vu Thu ngây ngẩn, thần sắc thay đổi mấy phần, đột nhiên nói: “Hôm nay mọi chuyện dừng ở đây, ta phải đi.” Không đợi Sơn Trung Tử phản hồi, vội vã ly khai, như thể bị ma đuổi sau lưng.
Thiếu đi một người, nội thất càng trở nên trống trải, Sơn Trung Tử khoanh tay đứng, nhật quang đem bóng hắn kéo ra thật dài, một người một ảnh, cô độc lẻ loi. Hắn cứ đứng như thế, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng thở dài: “Con người nhỏ bé, ta cùng ai trở về? Hôm nay ta tìm được, chỉ tiếc dường như đã chậm tay.”
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp chỉ có thế này, thời gian không thích hợp, địa điểm không thích hợp, hai người vốn không nên gặp nhau lại chạm trán.
Phòng Lãnh Vu Thu ở kế bên gian của Sở Hành Vân, hắn hiện tại không muốn nhìn thấy người này, thế nhưng vừa đi tới cửa, lại bắt gặp Sở Hành Vân từ trong phòng đi ra, cả hai đối mặt.
Sau khi ngây ngẩn nhìn đối phương, thần sắc liền chuyển sang hờ hững, Sở Hành Vân có chút bối rối. Nhưng hắn suy cho cùng đâu phải hạng tầm thường, rất nhanh khôi phục sự ung dung: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Ta không muốn nghe.” Lãnh Vu Thu bước nhanh qua hắn, đi vào phòng, sau đó không chút do dự đóng cửa, để lại Sở Hành Vân một mình sững sờ đối diện đại môn, tâm sự một đêm chất chứa trong lòng, biết tìm ai bày tỏ.
Hắn thở dài định rời đi, không ngờ cửa lại mở ra. “Hàn nhi của ta đâu?”
“Đang ngủ trong phòng ta.”
Sở Hành Vân vốn tưởng bước tiếp theo Lãnh Vu Thu nhất định phải ôm hài tử về, chẳng ngờ hắn không hề có động tĩnh, chỉ là thần tình phức tạp nhìn bản thân mấy lần, sau đó tránh người sang bên:
“Vào đi, ta cũng muốn nói chuyện với ngươi.”
Chú thích:
*Tham Tuyền: tên một dòng suối nổi danh thời cổ đại. Nước suối vừa trong suốt như gương, vừa thanh sạch ngon miệng.
Nổi tiếng từ thời Tấn, trong truyện Ngô Ẩn của chính sử hai mươi bốn bộ sử nước Tấn có ghi chép lại. Vào đầu đời Đường, tác phẩm biền văn “Đằng vương các tự” (Lầu gác Đằng vương) nổi tiếng của thi nhân trẻ tuổi Vương Bột trong sơ Đường tứ kiệt, càng khiến danh tiếng dòng suối thêm lan truyền rộng rãi, nguyên văn viết rằng: “Chước tham tuyền nhi giác sảng, xử hạc triệt dĩ do hoan” (Uống nước Tham tuyền sao thanh sảng, qua đi cơn khát hãy còn vui). Đến đời Minh, trong tập thơ “Tống huynh nghiễm đông tham chính ứng khuê “ (Tiễn huynh đi Quảng Đông ứng thí) của thi nhân Duẫn Phượng Kỳ có viết: “Trân trọng bình sinh thanh tiết tại, bất phương dẫn mãn chước tham tuyền.” (Cả đời trân trọng lòng thanh khiết, ngại chi trút sạch nước tham tuyền)